*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô vẫn gọi anh hai chữ ‘ông xã’ khiến Linh Hồ Uyển Nhi có phần bất mãn: “Cô đừng gọi anh Hạo là ông xã nữa có được hay không? Xin hãy gọi là anh Diệp!”
“Hồ ly tinh, ở đây không có chuyện của cô, im miệng cho tôi!”, Long Linh trách cứ, cô có một loại trực giác, người phụ nữ trước mắt này tuyệt đối không đơn thuần ngốc nghếch như biểu hiện bên ngoài của cô ta.
Nhất định là một phụ nữ đầy mưu mô, và cô ấy cảm nhận được nguy cơ, thực ra ngay cả ánh mắt Âu Dương Ngọc Quân nhìn Linh Hồ Uyển Nhi cũng mang theo vài phần cảnh giác.
Những người khác không cảm nhận được nhưng những người luyện võ như bọn họ đều có sự cảm ứng đặc biệt đó.
Cảm giác của Linh Hồ Uyển Nhi càng nhạy bén hơn, cô ta có thể thấy được địch ý của Long Linh và Âu Dương Ngọc Quân đối với mình, nhưng như vậy thì đã sao?
Dù sao Diệp Hạo ở bên cạnh cô ta cũng đã mất trí nhớ, trong khoảng thời gian này cô ta sẽ tìm cách đưa Diệp Hạo đi, khiến anh và bọn họ vĩnh viễn không gặp lại nhau!
Linh Hồ Uyển Nhi bị Long Linh mắng là hồ ly tinh, vành mắt lập tức đỏ hoe, dáng vẻ chực khóc.
“Hừ, giả vờ, thứ hồ ly tinh cô chắc chắn có bí mật không thể nói cho người khác, để tôi xem cô giả bộ được đến lúc nào?”, Long Linh châm chọc nói, trên mặt tràn đầy lạnh lùng.
Diệp Hạo cúi đầu nhìn, Linh Hồ Uyển Nhi đã rơi lệ rồi, lạnh giọng nói: “Cô nói chuyện nên khách khí chút, các người muốn tôi tới bệnh viện kiểm tra, đây chính là thái độ có việc cầu người khác của mấy người sao?”
Long Linh lập tức sôi trào cơn giận: “Khốn kiếp, tên đàn ông khốn kiếp nhà anh”.
Hàn Tuyết giữ chặt tay cô,
không để cô nói thêm nữa: “Ông… Diệp Phàm, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra có được không? Hàn Tuyết cầu xin anh…”
Diệp Phàm lúc này không nhận ra cô, khiến cô càng thêm cẩn thận dè dặt, lo lắng anh cứ như vậy rời xa cô.
Diệp Hạo cau mày cân nhắc, anh muốn biết ký ức trước đây, nhưng dồn hết tâm trí tìm kiếm lại có chút kháng cự không nói nên lời.
Cuối cùng Diệp Hạo gật đầu: "Được thôi, đi với mấy người một chuyến cũng không sao, nhưng tôi không có tiền nên chi phí sẽ do mấy người trả!”
“Em trả em trả…”, Hàn Tuyết vui mừng rơi lệ, chỉ cần anh nguyện ý đến bệnh viện liền có thể tìm được cách chữa trị.
Trong lòng Linh Hồ Uyển Nhi dâng lên một tia sát ý, nếu như có thể chữa khỏi, thì cô ta sẽ xuống tay.
Đường đường là đại tiểu thư của nhà Linh Hồ, trời sinh mang mệnh Tham Lang, phải giả trang thành dáng vẻ ngốc nghếch thuần khiết ở bên cạnh Diệp Hạo, cô ta đã phải trả cái giá rất đắt.
Thậm chí còn hy sinh cả lần đầu tiên cùng một người đàn ông đầu gối má kề.
Nhóm người hùng hùng hổ hổ đi tới Bệnh viện Nhân dân số 1, về phần Uông Đào lúc này mặt đầy máu, đâu còn dám bới móc, việc này mặc dù cẩu huyết nhưng cũng không dám gây phiền phức cho Diệp Hạo.
Khi đến Bệnh viện Nhân dân số 1, Hàn Tuyết trực tiếp liên hệ với chủ nhiệm Lý Kiệt, Lý Kiệt biết là Diệp Phàm thì cực kỳ hoảng sợ.
Diệp Phàm thế nhưng là sư phụ của ông ta, người đã truyền cho