Thấy ánh mắt Diệp Hạo, Linh Hồ Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, nụ hôn đầu của mình đã bị cướp mất, cô ta vẫn còn chút căm hận nhìn Diệp Hạo.
Tâm trạng Linh Hồ Uyển Nhi bình tĩnh lại thì cô ta mới nói: “Anh có tin vào số mệnh không?”
“Số mệnh à?”
Diệp Hạo ngạc nhiên, không ngờ cô ta lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, anh lắc đầu ngay: “Không tin!”
“Quả nhiên là vậy, Chu Tước phương Nam lén vỗ cánh kêu vang, Huyền Vũ phương Bắc từ từ nhả ra trăng non, Phá Quân ngang tàng, kiêu căng tự đại, biến số vô cùng…”
Linh Hồ Uyển Nhi nói một tràng, Diệp Hạo có chút không hiểu: “Bố cục đó đã có hàng chục năm rồi, Chu Tước đổi mệnh, Huyền Vũ dẫn đường, nhưng vẫn không thay đổi được bánh xe vận mệnh, đáng buồn cũng đáng cười…”
Vẻ mặt cô ta hơi giễu cợt, không biết là đang chế nhạo Diệp Hạo hay là giễu cợt ai khác.
Diệp Hạo nhướng mày, không vui nói: “Ý cô là sao, Phá Quân cái gì, rồi Huyền Vũ nữa chứ! Tôi hỏi mục đích cô tiếp cận tôi chứ không phải bảo cô nói chuyện phong thủy cho tôi nghe”
“Phong thủy? Bàn cờ? Đời người chẳng phải nằm trong bàn cờ phong thủy sao, muốn thoát khỏi nó, khó càng thêm khó!”
“Linh Hồ Uyển Nhi, cô giả vờ hơi quá rồi đó! Nếu không nói thì tôi đi đây, còn cô cần làm gì thì làm đi!”, Diệp Hạo nói xong thì muốn đi ra ngoài.
Ánh mắt Linh Hồ Uyển Nhi lóe lên, cô ta lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu của mình, đứng cản trước mặt Diệp Hạo.
Vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi là Tham Lang, anh là Phá Quân, sau này để tôi sai khiến thì sẽ không giết anh!
Diệp Hạo đứng yên, trừng mắt nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp mỹ miều của Linh Hồ Uyển Nhi.
Qua nửa phút… Một phút… Mãi đến khi đã qua hai phút, Linh Hồ Uyển Nhi
bắt đầu nổi giận, Diệp Hạo mới mở miệng nói: “Linh Hồ Uyển Nhi, cô không bị sốt chứ, cô nói mấy chuyện tầm phào đó thì tôi không hiểu đâu, hơn nữa thực lực của cô cao hơn tôi nhiều, tôi để cô sai khiến, vậy tôi làm gì?”
“Giúp cô làm ấm giường à?”, Diệp Hạo bĩu môi.
“Diệp Hạo, anh nghĩ tôi không dám giết anh thật à?”, Linh Hồ Uyển Nhi cất giọng lạnh lùng.
Diệp Hạo thản nhiên cười: “Cô dọa ai chứ, muốn giết thì cô đã sớm giết rồi, trở thành thuộc hạ của cô thì không thể rồi. Diệp Hạo tôi sao có thể núp dưới trướng một người phụ nữ được chứ!”
“Được thôi, vậy tôi giết anh!”
Vừa nói xong, Linh Hồ Uyển Nhi ngang nhiên ra tay, đương nhiên Diệp Hạo cũng không chịu tỏ ra yếu thế.
Trong phòng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, Miêu Tiểu Liên ở bên ngoài khiếp sợ che miệng lại.
Cô gái này lặng lẽ đi qua bên đó, kề sát chỗ khe cửa sổ để nhìn vào, Miêu Tiểu Liên lập tức đỏ mặt.
Trong biệt thự số một, Hàn Tuyết, Long Linh và mọi người đều có mặt, trước mặt họ là một trang sách đang mở.
Đó chính là bức vẽ quả Phật Tâm.
“Hàn Tuyết, theo ý tôi thì hoàn toàn không cần phải đi tìm, chúng ta dùng gậy đánh anh ta thử, tôi nhớ có người sau khi mất trí nhớ, bị gậy gõ vào có thể nhớ lại những ký ức đã mất!”, Long Linh ngồi ở sô pha nói dõng dạc.
Diệp Phàm mất trí nhớ mà quên luôn cả Hàn Tuyết, đối với cô ta thì việc này không thể tha thứ được.