*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hừ, đương nhiên có, tuy ở sâu trong rừng núi nhưng không chỉ có điện mà máy tính cũng có. Vả lại gia tộc Linh Hồ chúng tôi ở bên ngoài có tập đoàn để kinh doanh nữa, còn nhiều chuyện anh không nghĩ ra được đâu!”, Linh Hồ Uyển có chút kiêu ngạo nói.
Diệp Hạo bĩu môi nghi ngờ.
Linh Hồ Uyển Nhi hừ một tiếng: “Tôi biết anh có ý gì, đợi đến nhà tôi rồi thì anh sẽ biết phương tiện mà chúng tôi dùng để đi ra ngoài là gì, ăn nhanh lên, ăn xong còn đi tiếp nữa!”
“Hừ, chẳng lẽ cô còn có thể ngồi trên kiếm bay đi sao?”
“Mau ăn đi!”, Linh Hồ Uyển Nhi xé thịt đùi thỏ, nhét thẳng vào miệng Diệp Hạo.
Ăn no xong hai người lại tiếp tục vội vã lên đường, sắc trời đã dần tối hơn.
Ở biệt thự số một ở thành phố Cảng, chị Hạ làm một bữa tối phong phú, tối nay có bố mẹ Diệp Phàm đến vốn dĩ Hàn Tuyết muốn đến nhà hàng lớn dùng cơm nhưng lại bị từ chối.
Đều là người trong nhà không cần phải khách sáo làm gì.
Ăn cơm xong, Hàn Tuyết sắp xếp chỗ nghỉ cho bọn họ. Diệp Phàm đã đi cùng Linh Hộ Uyển Nhi, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nói chuyện cũng không còn hào hứng mấy nên mỗi người đều về phòng mình.
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh ra ngoài một lát!”, Diệp Phù Sinh nói.
“Anh đi đâu vậy? Có nguy hiểm không?”, Chu Tình hỏi theo bản năng.
“Đi xử lý đống rác rưởi thôi, em ngủ trước đi!”, ánh mắt Diệp Phù Sinh hiện lên vẻ khinh thường châm biếm, ông ta quay người đi ra ngoài.
Đi đến phòng khách, nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn, Diệp Phù Sinh cười nhạt, thuận tay vung lên, con dao lập tức bay lên trên không rơi tay ông ta.
Khí kình hóa hình, lấy vật cách không, chỉ có tiểu tông sư mới có thể làm được, mà Diệp Phù Sinh đã có thể giết được cả tiểu tông sư…
Đêm khuya gió lộng, xưa
giờ chính là thời điểm thích hợp nhất đế giết người.
Nhóm người Đền Thờ Tịch Quốc vượt ngàn dặm xa xôi từ Tịch Quốc đến Hoa Hạ, sau khi tiến hành điều tra đã nhắm mục tiêu vào Diệp Phù Sinh.
Nhưng trong khu nhà họ Diệp được bảo vệ nghiêm ngặt, hơn nữa còn ở thủ đô, bọn không ra tay ở đó đã đi theo một đường đến thành phố Cảng.
“Tất cả mọi người nghe lệnh, đợi lát nữa tôi ra lệnh thì toàn lực vây giết gã đàn ông trung niên đó, những người khác giữ lại đến lúc sau mới giết, nghe rõ chưa?”
“Vâng!”
Tên đàn ông dẫn đầu này ra lệnh xong, ánh mắt đều mang vẻ uy nghiêm đáng sợ, hắn là một thần quan nhỏ của Thần cung Ise của Tịch Quốc, là tổng chỉ huy nhiệm vụ lần này.
“Thương lượng xong hết chưa?”, dưới tán cây lớn đột nhiên vang lên giọng nói uể oải.
Mấy tên trên cây giật mình xém chút ngã xuống, có người đến chỗ bọn họ từ lúc nào mà bọn họ cũng không hề biết.
“Súc sinh không ở trong ổ súc sinh mà đến Hoa Hạ của tao làm gì?”, giọng nói biểu hiện thái độ vô cùng ghét bỏ, giống như bọn họ là thứ đồ dơ bẩn nhất trên đời vậy.
“Giết!”
Tên đàn ông liền ra lệnh, ánh đao chớp nhoáng chém về phía Diệp Phù Sinh dưới gốc cây.
Trong biệt thự, Chu Tình ngồi bên giường, không hiểu sao trong lòng vô cùng lo lắng.
Ở bên phòng khác, Âu Dương Ngọc Quân đứng trên nóc nhà, chưa đến hai phút sau cậu ta đã há miệng mở to kinh ngạc vô cùng.
Tiếng cửa phòng vang lên, Diệp Phù Sinh vừa mới trở lại, ôm lấy Chu Tình đang đứng chờ ở cửa: “Đi ngủ đi, Tiểu Phàm không có chuyện gì đâu!”