*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường hầm này rất ẩm ướt, Diệp Hạo sau khi bước vào thì thấy vô cùng kinh ngạc.
Anh nhìn thấy rất nhiều xương, bao gồm cả của động vật và dã thú, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là lại có cả một vài bộ xương người.
Diệp Hạo cảm thấy ớn lạnh, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều bị người đàn ông này giết chết hoặc là ăn thịt sao?
Có ánh sáng ở đầu kia của đường hầm, sau khi đi xuyên qua, trước mắt Diệp Phàm như bừng sáng.
Anh hình như đã đi ra phía ngoài hang động, Diệp Hạo đảo mắt nhìn quanh, có thể nhân cơ hội mà chạy trốn không?
Bởi vì người đàn ông đi thẳng đến lối vào cửa động thì dừng bước, do sợi xích sắt buộc vào chân ông ta bị kéo căng ra.
Anh phát hiện, người đàn ông này nhiều nhất chỉ đi được đến chỗ cách cửa hang không xa, để có thể tận hưởng được ánh nắng mặt trời. Bên trái gần với lối vào của đường hầm có một cái ao nước trong vắt, người đàn ông có thể uống nước ở đây, nhưng không thể đi thêm về phía trước được nữa.
Diệp Hạo kéo con rắn lớn, chỉ vào nguồn nước bên cạnh hầm nói: "Tiền bối, ông có thường uống nước ở đây không?"
Người đàn ông gật nhẹ đầu, nhưng không để ý đến anh.
“Vậy tôi sẽ đến chỗ xa hơn một chút để rửa, tránh làm ô nhiễm nguồn nước của tiền bối”, Diệp Hạo giải thích.
Người đàn ông gật đầu, rồi vẫn không để ý đến anh.
Nhận được lời đồng ý thì Diệp Hạo kéo con trăn, đi một mạch hơn mười mấy mét mới đặt nó xuống cạnh ao, lôi dao ra chuẩn bị lột da nó để rửa sạch.
Chạy?
Hay không chạy?
Diệp Hạo lẩm bẩm trong đầu, nếu như anh muốn chạy trốn, thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, xích sắt trong tay người đàn ông không thể với đến anh được.
Anh âm thầm quay đầu nhìn về phía người đàn ông, liền thấy ông ta đang ngồi ở lối vào hang, híp mắt một cái,
cứ như không có ý định liếc mắt nhìn anh vậy.
“Đệt, chạy hay không chạy đây?”, Diệp Phàm không thể nào hạ quyết tâm được, anh cảm thấy mình chắc chắn có thể chạy thoát được.
Nhưng nếu người đàn ông có thủ đoạn đặc biệt nào nữa, anh bị bắt trở lại, thì có thể sẽ giống như những người trong đường hầm kia, chết là cái chắc.
Diệp Hạo rơi vào tình thế khó xử, cuối cùng anh lại sợ mà quyết định lựa chọn không chạy trốn.
Người đàn ông này ở trong hang, rõ ràng là bị nhốt, nhưng phải trói lại bằng xiềng xích dày cộp trên tay cánh tay, có thể hình dung được sức mạnh của người đàn ông này lớn như thế nào.
Lại nhớ đến khi anh bị xiềng xích kéo xuống, Linh Hồ Uyển Nhi đã nói một câu: "Làm sao mà vẫn còn sống được chứ?”
Giọng nói đầy kinh ngạc, thậm chí là hoảng sợ, điều này có thể cho thấy cô ta biết rằng có một người đang bị giam giữ ở đây, và thời gian giam giữ chắc chắn không ngắn.
Chắc phải tính theo tháng, thậm chí tính theo năm, nhưng Linh Hồ Uyển Nhi là con gái lớn của nhà họ Linh Hồ, cũng phải khiếp sợ như thế.
Nói cách khác, cho dù là nhà họ Linh Hồ cũng có chút sợ hãi người đàn ông này.
Sau khi làm sạch con trăn, Diệp Hạo tìm một cành cây, xiên vào người nó rồi đi về phía cửa hầm.
Đôi mắt nửa híp lại của người đàn ông mở ra, khóe miệng dường như ẩn chứa một ý nghĩ khác.
“Vừa rồi có cơ hội, sao cậu không chạy trốn?”
Không đợi Diệp Hạo làm xong giá nướng thì người đàn ông đã hỏi.