*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảm thấy người đàn ông này đang khoác lác, Diệp Hạo nuốt một ngụm nước miếng hỏi: "Tiền bối, ý của ông là mình đã ở đây mấy chục năm?"
"Cỡ đó, ngẫm kỹ lại cũng khoảng ba mươi năm rồi!"
Diệp Hạo tặc lưỡi khi nghe những lời này, anh không thể tưởng tượng được là sống trong điều kiện này ba mươi năm là khái niệm thế nào?
Thậm chí cả tay, chân của người đàn ông này còn bị trói bởi dây xích!
"Tiền bối, tại sao ông lại ở chỗ này, xích sắt kia, với thực lực mạnh mẽ như vậy, ai lại có thể trói ông…”
“Nhóc con, câu hỏi của cậu nhiều quá, tại sao tôi phải nói cho cậu biết chứ!”, người đàn ông như cười như không nhìn anh.
"Khụ khụ…”, Diệp Hạo cứng họng một chút, đương nhiên anh rất tò mò, nhưng nếu người đàn ông không nói, anh cũng không làm được gì.
"Nói cho tôi biết trước, làm sao thằng nhóc họ Diệp là cậu lại xuất hiện ở nhà họ Linh Hồ, hơn nữa trong giọng nói của con gái nhà Linh Hồ có vẻ rất quan tâm cậu?”, người đàn ông vẫn không tin anh, khi nói về ba chữ nhà họ Linh Hồ, trong mắt hiện lên một tia hận ý.
Quan tâm?
Diệp Hạo đột nhiên cười khổ: "Tiền bối, cô gái đó không phải quan tâm tôi đâu, là hận không thể giết tôi ấy chứ. Tôi là bị cô ta đuổi giết chạy tới nơi này đó.”
“Ồ, nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra?”, người đàn ông đột nhiên có hứng thú, như thể Diệp Hạo bị đuổi giết khiến ông ta có chút vui mừng.
Sau đó Diệp Hạo im lặng, chuyện này nếu kể ra vô cùng xấu hổ, nhưng nếu anh không nói ra thì người đàn ông này không tin tưởng anh, ngộ nhỡ bị ông ta giết thì hết
vui!
"Tôi đến ở rể nhà họ Linh Hồ, tuy nhiên chỉ là con rể giả, đây là giao dịch, nhưng cô cả nhà họ Linh Hồ điêu ngoa tàn độc…”
Diệp Hạo kể tỉ mỉ một lần, với loại lão quái vật này, nếu nói dối lừa gạt ông ta, một khi lộ ra một chút sơ hở, nhất định sẽ chết chắc.
Vì vậy, Diệp Hạo vô cùng thành thật kể lại toàn bộ nội dung.
"Nhóc con, cậu nghĩ tôi hồ đồ rồi phải không, với địa vị nhà họ Linh Hồ sao lại phải cần một cậu con rể giả, nói thật cho lão đây biết, bằng không, hiện tại tôi tiễn cậu lên đường?”
Có một luồng năng lượng mãnh liệt trong cơ thể người đàn ông khóa chặt Diệp Hạo, khiến cả người anh căng thẳng, người đàn ông này hỉ nộ vô thường, nếu trả lời không tốt, giây tiếp theo ông ta có thể sẽ thật sự động thủ với mình.
“Mệnh cách, bọn họ nói tôi là mệnh cách Phá Quân, cô cả nhà họ Linh Hồ là Tham Lang, vì vậy…”
"Cậu nói cái gì?"
Người đàn ông nắm lấy cánh tay anh, lúc ấy, cánh tay anh đau nhói như thể bị nứt xương.
“Cậu nói cậu là mệnh cách Phá Quân?”
“Tiền bối có thể buông tay trước được không?”, Diệp Hạo cử động cánh tay, nếu đợi thêm nữa thì e rằng cánh tay của anh sẽ gãy mất.
Người đàn ông nhanh chóng thả tay ra, nhưng vẻ mặt vẫn kích động như cũ: “Cậu nói cậu là mệnh cách Phá Quân, không có gạt tôi chứ?”