*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Trong thời gian tiêu thụ sản phẩm, có ba người phụ nữ mang thai đã sảy thai vì sử dụng loại thuốc uống này, lương tâm của tôi không thể chịu đựng được nên đã trực tiếp phản ánh với bộ phận giám sát y dược”.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của ông ta lại rộng như vậy, sự việc này đã bị áp chế lại, nhưng nó cũng khiến ông ta phải trả một cái giá rất đắt”.
"Để trả thù tôi, Phòng Đông Thịnh đã sắp xếp người bí mật đưa con gái tôi đi và đưa nó đến một ngôi trường mà ông ta có đóng góp quyên tặng và sai người canh giữ”.
“Mỗi tuần chỉ cho phép tôi gặp mặt một lần, ông ta không thả tôi đi, một mặt sợ tôi mật báo, một mặt là vì tôi vẫn đang nghiên cứu một mẫu sản phẩm rất quan trọng”.
“Nếu như tôi dám phản kháng thì đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại con gái của mình nữa!”
“Thứ cặn bã, đây là tội phạm pháp, không ngờ tên Phòng Đông Thịnh này vì tiền mà táng tận lương tâm đến như vậy!”, Long Linh lập tức giận chửi mắng.
Bảo vệ Hoa Hạ là nhiệm vụ của Ám Long Hoa Hạ, điều quý giá nhất của Hoa Hạ không phải là sức mạnh quân sự, cũng không phải công nghệ tài chính, mà là con người.
Nhân dân mới tài sản quý giá nhất của Hoa Hạ, Phòng Đông Thịnh lại dám làm ra một việc như vậy, nếu ở thời cổ đại thì đã đủ để bị chém bay đầu!
Sắc mặt Hàn Tuyết cũng trở nên u ám, cô cũng ngờ tâm địa của Phòng Đông Thịnh lại độc ác đến vậy.
“Bây giờ tôi đã nói hết cho các cô rồi, chỉ cần cứu được con gái tôi, tôi có thể giao lại chứng cứ cho các cô!”, Trần
Xuyên trịnh trọng nói.
Trần Xuyên biết Phòng Đông Thịnh là hội trưởng của ban hội đồng, anh ta tưởng rằng cuộc tranh đấu với Công nghệ Tuyết Phàm là toàn bộ Hội đồng đối phó với họ.
Mà Công nghệ Tuyết Phàm có thể kiên trì lâu như vậy chắc chắn thực lực cũng không tầm thường, anh ta muốn cứu được con gái thì tốt nhất nên đưa Phòng Đông Thịnh ra trước công lý.
Nhưng ông ta lại không biết rằng từ đầu đến cuối những thành viên khác trong hội đồng đều không hề nhúng tay vào, chỉ có một mình Phòng Đông Thịnh gây sức ép cho Công nghệ Tuyết Phàm.
Nếu biết những chuyện này có anh ta sẽ không dám hợp tác cùng Hàn Tuyết.
“Tiến sĩ Trần, con gái anh đang ở nơi nào, chúng tôi sẽ nhanh chóng hành động”, Âu Dương Ngọc Quân nói.
“Trưởng tiểu học Hy Vọng Đông Thịnh của huyện Đan Thành”.
Huyện Đan Thành?
Hàn Tuyết khựng lại, một huyện cấp thành phố bên dưới thành phố Cảng, đó không phải vừa hay là nhà của bà ngoại cô sao?
Cô bất giác nhớ tới Lưu Tú Cầm, trong lòng thở dài một hơi.
Trong tang lễ của Lưu Tú Cầm, nhà họ Lưu chỉ cử một người con dâu khác họ tới tham gia, còn lại không có một anh em ruột thịt nào đến.
Không thể không nói một đời này của Lưu Tú Cầm đủ bi ai!
“Vậy được, chúng tôi chuẩn bị một lát, sau đó lập tức hành động, ý của tiến sĩ Trần thế nào?”