Đúng lúc này, cảnh cửa liền mở ra, một người phụ nữ đi vào, mặt cô ta liền biến sắc khi thấy Trần Xuyên đang nhìn tấm lưng cô bé.
Cô ta quên mất việc cô bé vừa bị đánh, nên không thể để Trần Xuyên gặp cô bé.
“Đồ độc ác”, Trần Xuyên trông thấy người phụ nữ đó, không tiếc lời mắng chửi, ôm lấy cô bé rồi muốn xông tới mà đánh người phụ nữ đó.
Thế nhưng liền bị Long Linh cản lại, anh ta còn đang ôm con, nên không tiện.
Chỉ thấy Long Linh đi tới trước mặt người phụ nữ đó, trước khi cô ta kịp phản ứng lại, liền giơ tay tát một cái thật mạnh.
“Bốp!”
Người phụ nữ đó bị đánh tới lảo đảo, đầu đập vào khung cửa.
Long Linh ra tay quá đột ngột, khiến người phụ nữ đó không kịp tránh, nên đập đầu mạnh vào khung cửa.
Nghe thấy có tiếng động, người đàn ông đứng bên ngoài sững người, dường như không thể ngờ rằng một người phụ nữ như Long Linh lại đột nhiên ra tay đánh người như vậy.
“A...máu...máu”, người phụ nữ bị đập đầu vào cánh cửa, lúc này mới hét lên, bàn tay vừa chạm vào vết thương của cô ta lúc này đẫm máu.
“Bịch!”
Không đợi người bên ngoài kịp phản ứng, Long Linh lại đạp thêm cái nữa thật mạnh vào bụng người phụ nữ đó.
Một người đàn ông lúc này mới kịp phản ứng lại mà vội vàng xông tới, người phụ nữ kia bò dậy.
“Cô ta biết võ”, người phụ nữ đó hét lên, vì bọn họ cũng tập qua cùng một chiêu thức, cho nên Long Linh vừa ra tay, cô ta liền biết Long Linh không phải chỉ là một cô gái bình thường.
Người đàn ông đó liền hắng giọng, tầng một còn có mấy người, cầm gậy xông lên.
Đúng lúc này, một hòn gạch
bay vào đập vỡ ô cửa sổ, tiếp đó liền có một người đàn ông xông vào, người này không ai khác chính là Âu Dương Ngọc Quân.
Long Linh ở bên trên, Âu Dương Ngọc Quân ở bên dưới, không tới ba phút, bảy nam và một nữ đã bị hai người bọn họ giải quyết xong.
“Cút hết xuống tầng một cho tôi”, Long Linh đá thẳng vào mông một người đàn ông khiến hắn ta lăn lông lốc xuống cầu thang.
Hai người kia thấy vậy tự giác chạy xuống tầng dưới.
“Tiến sĩ Trần, an toàn rồi, chúng ta đi thôi”, Long Linh quay sang nói với Trần Xuyên.
Dưới tầng một, tất cả mọi người đã xếp thành một hàng, Âu Dương Ngọc Quân cầm dùi cui điện, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Vừa rồi có một chiếc dùi cui điện suýt chút dí phải người cậu ta, chiếc dùi cui điện này nếu bị giật lâu cũng đủ khiến người ta bị ngất đi, ngay cả cậu ta cũng không ngoại lệ.
“Rẹt rẹt rẹt...”, dòng điện phát ra từ chiếc dùi cui trông vô cùng đáng sợ.
“Trần Xuyên, mày dám tìm người đến đánh bọn tao, ông chủ Phòng nhất định sẽ không tha cho mày đâu, cả nhà mày sẽ chịu thảm cảnh đấy!”
Người phụ nữ bị đánh vỡ đầu đó gào lên chửi Trần Xuyên, nhưng cô ta không dám nói gì Long Linh.
Dù gì Trần Xuyên cũng sẽ không đánh lại, nhưng Long Linh thì có.