Mộ Tàn Thanh đang phát run.
Đây là việc cực kỳ hiếm thấy.
Y đời này chảy máu nhiều hơn nước mắt, ít có thời điểm đối mặt nguy hiểm lại lùi bước.
Nhưng hiện giờ dưới chân y như mọc rễ, một chút cũng khó động, chỉ có đôi vai theo nhịp hô hấp mất khống chế mà phập phồng run rẩy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Mộ Tàn Thanh cảm thấy lạnh giá, bởi vì người đeo mặt nạ đang dán chặt vào y, hai tay vòng qua qua cánh tay, đem thân thể y vững vàng giam cầm trong ngực mình, không cho một khe hở có thể giãy dụa.
Thế nhưng trong động tác bá đạo như vậy lại bao hàm cẩn thận từng li từng tí, thời điểm sợi tóc lạnh lẽo cọ lên cổ Mộ Tàn Thanh, y thậm chí có thể cảm nhận được một tia ỷ lại.
Hoa văn trang trí góc cạnh trên mặt nạ lạnh lẽo cứng rắn, cọ lên làn da y, cắt ra vài vết đỏ nhạt.
Hắn thuận theo cổ áo lỏng lẻo, xâm lấn hướng vào trong.
Ngay tại lúc bàn tay băng lãnh kia ấn lên cơ bắp sau eo, Mộ Tàn Thanh cả người giật thót, dòng máu như ngừng lại một lần nữa lưu động, lập tức đề chưởng đánh ra.
Thân ảnh giam cầm y nguyên bản vững vàng kiên cố đột nhiên biến mất; Mộ Tàn Thanh không kịp đề phòng, từ trong thân thể người đeo mặt nạ nhào tới trước.
Một tiếng vang thật lớn, chưởng lực đập vào núi bạch cốt, khiến xương vỡ bay tán loạn tung toé.
Mộ Tàn Thanh xoay người, chỉ thấy thân ảnh người đeo mặt nạ lần thứ hai ngưng tụ, cố chấp hướng y đi tới.
Lúc hắn đi lại, sợi dây đỏ trên cổ như ẩn như hiện.
Mộ Tàn Thanh nghĩ đến hắn đeo bên người một đoạn tàn cốt, bỗng nhiên cảm thấy có chút bi ai.
Cảm xúc này không biết từ đâu ập đến, khiến y tại Giới Tử cảnh không khỏi sinh lòng buồn bực.
Mộ Tàn Thanh nỗ lực hóa ra Ẩm Tuyết.
Nhưng đáng tiếc mới vừa đề một khẩu chân khí, hồng văn trên mặt lóe lên, linh lực tự động tán loạn trong kinh mạch.
Y ép một tiếng rên xuống cổ họng, dưới chân chậm rãi lùi về phía sau.
Y minh bạch mà biết, mình đúng lý ra đang ở trong Tàng Kinh các tìm hiểu Bạch Hổ pháp ấn, xuất hiện ở địa phương này là bất ngờ, đặc biệt khí tức nơi đây quá mức hỗn tạp, trở nên mục nát bất kham.
Rõ ràng y nghe được xa xa có tiếng người kêu khóc, thế nhưng gió từ phương đó thổi tới lại không có khí tức sinh linh, thật giống như vùng thế giới này đã chết.
Gót chân chạm phải một khối bạch cốt, động tác Mộ Tàn Thanh cứng đờ.
Y theo bản năng mà quay đầu, nhìn thấy toà Cự Luân kia đứng trên vạn cốt, lạnh lùng bễ nghễ thiên hạ.
Càng đến gần Bạch Cốt sơn, lạnh giá lại càng thấu tận xương.
Cánh tay đột nhiên bị tóm lấy, người đeo mặt nạ lần thứ hai đến sát y.
Mộ Tàn Thanh phát hiện, chỉ cần đối phương chạm vào mình, hàn khí vô hạn liền hướng quanh thân cấp tốc khuếch tán, đến mức huyết dịch tựa như đông lại, tựa như tằm ăn rỗi, nuốt chửng sinh mệnh tươi sống đang phồn thịnh.
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Tàn Thanh đột nhiên hiểu được điều gì.
Y nhìn về phía bạch cốt dưới chân.
Nhưng mà, chỉ vừa chạm vào liền lập tức thu lại, xương cốt cũng đã vỡ vụn ra, cốt tủy bên trong khô héo từ lâu, chỉ có bột phấn nhỏ vụn tựa như băng tiết.
Ngoại trừ phía dưới là những bộ phận rải rác, càng đi lên trên bạch cốt càng hoàn chỉnh, thuyết minh những người này đều là bị tươi sống đông chết, ngay thi hài cũng bị ướp lạnh làm khô, dù cho chỉ một chấn động nhỏ cũng có thể khiến chúng hóa thành tro bụi.
Mà loại hàn ý khủng bố đó chính là đến từ người mang mặt nạ trước mắt.
Hắn như là ác quỷ từ trong hàn băng luyện ngục bò ra ngoài.
Cánh tay trái Mộ Tàn Thanh đã không còn tri giác.
Đôi mắt y sinh sát, tay phải sát chưởng thành đao chém thẳng vào vai trái.
Người đeo mặt nạ dường như không ngờ y sẽ ra một chiêu này, theo bản năng mà đưa tay muốn ngăn trở.
Nào ngờ chưởng đao của Mộ Tàn Thanh quay lại, kết kết thật thật bổ vào tay trái hắn.
Lần này cuối cùng cũng không thất bại, một luồng máu đậm đặc như mực văng ra tung tóe, nhiễm đen ống tay áo trắng thuần của y.
Mượn cơ hội này, Mộ Tàn Thanh tựa như cá trạch tránh ra, thân hình thoắt một cái nhảy lên Bạch Cốt sơn, trong nháy mắt đem khoảng cách giữa hai người kéo ra hơn năm trượng.
Gió gào thét từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tụ lại, y có loại ảo giác mình sẽ bị cuốn lăn xuống dưới.
Nhưng Mộ Tàn Thanh đứng rất vững, đem khí thế toàn thân thu liễm dưới da cốt.
Phược Linh tỏa đã cầm giữ hơn nửa sức mạnh, không gian quỷ dị này cũng áp chế y, hiện tại cho dù là một tia linh lực cũng không thể dùng bừa bãi.
Muốn chạy thoát, bắt buộc phải một đòn tất sát.
Bóng Cự Luân hạ xuống, vị trí trục tâm vừa vặn cùng người đeo mặt nạ trùng điệp.
Vết thương trên cánh tay hắn cấp tốc khép lại, ngẩng đầu nhìn Mộ Tàn Thanh đứng ở trên cao, lặng lẽ không nói.
Từ Vấn Đạo đài lần đầu gặp gỡ, Mộ Tàn Thanh liền không nghe hắn nói qua một tiếng, tựa như hắn là u linh bị ngăn cách ở bên ngoài, bắt đầu nhận biết thế giới chính là chớp mắt Mộ Tàn Thanh dưới tàng cây đụng phải.
Y đã đánh thức một bộ thi thể đóng băng kinh niên!
Thời điểm sao băng rơi, hỏa cầu khổng lồ nện xuống, đại địa đã thủng trăm ngàn lỗ từ lâu vì đó run rẩy, trái lại một tòa Bạch Cốt sơn nhìn như yếu ớt nhất vẫn không nhúc nhích.
Cự Luân che chở hết thảy dưới bóng của nó, thành cột chống cuối cùng của vùng thế giới này.
Người đeo mặt nạ đạp lên mảnh bóng tối đó, bướng bỉnh mà đi về hướng Mộ Tàn Thanh.
Sương mù đỏ sậm ở phía sau hắn tụ lại không tán, vô số khuôn mặt như ẩn như hiện, ô uế bất kham lại cực điểm quỷ mỹ.
Trong khoảng khắc như vậy, Mộ Tàn Thanh nhìn thấy được một bóng cây trong làn sương mờ mịt.
Không đợi y nghĩ thêm, người đeo mặt nạ đã đến gần, hai sợi dây xích xuyên qua vai hắn không gió mà bay, như rắn quấn về phía Mộ Tàn Thanh, đồng thời có trăm ngàn cánh tay tái nhợt từ trong sương mù lạnh lẽo đáng sợ thò ra, tranh nhau chụp lại đây!
Trong lòng giật thót, Mộ Tàn Thanh động thân liền muốn nhảy ra khỏi vòng vây, không ngờ hai dây xích kia đột nhiên dài ra mấy lần, không buông bỏ mà đuổi theo, chặt chẽ quấn lấy mắt cá chân phải y.
Mộ Tàn Thanh quyết định thật nhanh mà quay người nhảy xuống, hai chân hợp lại xoắn lấy dây xích, mượn lực đem người đeo mặt nạ kéo lên khỏi mặt đất, muốn tung hắn xa xa.
Ngay thời điểm thân ảnh hai người giữa không trung trên dưới trùng điệp, lực đạo trên chân bỗng nhiên buông lỏng, thân ảnh người đeo mặt nạ lần thứ hai biến mất không còn tăm hơi.
"Keng..."
Kèm theo tiếng gió rít gào, âm thanh kim loại va chạm gần trong gang tấc.
Người đeo mặt nạ lại xuất hiện dưới thân Mộ Tàn Thanh, sương mù đỏ sau lưng đột nhiên tăng vọt như thủy triều phóng lên trời.
Trong phút chốc, khắp nơi chỉ thấy một màu đỏ tươi, tam quang đều biến mất, vạn vật ngăn cách, lại không hề cảm giác được bất kỳ một tia khí tức ngoại giới nào!
Hai cánh tay lạnh lẽo của người đeo mặt nạ kia lần thứ hai mở ra, chỉ giây lát là sẽ đem Mộ Tàn Thanh ôm vào trong ngực.
Đột nhiên, giữa hai người chợt hiện một khuôn mặt lão nhân dữ tợn, cùng hai tay hắn chạm vào nhau, gây nên hào quang bùng nổ.
Toàn bộ không gian màu đỏ tươi kịch liệt chấn động, từ phía trên đỉnh bắt đầu lan ra vết rạn nứt như mạng nhện.
Phía ngoài màn sáng màu đỏ xuất hiện hàng trăm hàng ngàn bóng đen, đang điên cuồng lôi kéo kết giới!
Mộ Tàn Thanh bị nguồn sức mạnh này đánh văng ra.
Y nắm lấy cơ hội, thân hình nhảy lên một cái, từ đỉnh kết giới bị phá tan thoát vây mà ra.
Cùng lúc đó, eo lưng căng thẳng, có người mang theo y bay ra ngoài mấy trượng, lúc rơi xuống liền đem thân đệm dưới người y, cả hai đồng thời lăn ra ngoài.
"Uỳnh..."
Tiếng nổ lớn chấn động một vùng, kết giới màu đỏ tươi nổ tung giữa không trung, hạ xuống một trận tinh phong huyết vũ khắp mảnh trời đất này.
Người đeo mặt nạ như một vệt đen từ giữa bắn mạnh mà ra, chật vật rơi trên Bạch Cốt sơn.
Vô số dây leo đầy hoa nhỏ, mang theo gai góc từ trong khe hở của đám hài cốt mọc ra, hoa đỏ chen giữa xương trắng, toàn bộ Bạch Cốt sơn đều tựa như sống lại.
Chúng như quỷ đói đánh về phía người đeo mặt nạ, cùng màn sương mù đỏ bao phủ hắn kịch liệt va chạm, từng bước xâm chiếm sức mạnh của đối phương.
Thanh âm quen thuộc vang lên tai bên: "Đại hồ ly, ngươi làm sao toàn trêu chọc mấy thứ kỳ quái như vậy? Thật là khiến ta đau đầu, chỉ muốn đưa ngươi khóa lại, không cho ai nhìn mới phải!"
Mộ Tàn Thanh quay đầu nhìn lại.
Tâm Ma dung sắc kinh diễm gần trong gang tấc, một bên giả vờ oán trách, một bên hướng y chớp chớp mắt.
Y bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Cầm Di Âm không thấy y cãi lại, có chút bất ngờ.
Nhưng hắn rất nhanh dời đi lực chú ý, đôi mắt ngập tràn băng sương lạnh lùng ép về phía người đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ cũng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ác độc cùng oán ghét.
Cầm Di Âm biết đối phương nhận ra mình.
Nhưng hắn đối với người đeo mặt nạ này không có chút ấn tượng.
Xưa nay trí nhớ hắn vô cùng tốt, cho dù đắc tội vô số người đếm không xuể, tinh tế hồi tưởng vẫn có thể nhớ được.
Chỉ có cái kẻ đối với hắn ôm ấp ngập trời ác ý này, hắn thế nhưng lại không biết gì cả.
Hắn thuận theo ánh mắt người đeo mặt nạ nhìn về phía tay phải của mình còn ôm lấy eo lưng Mộ Tàn Thanh, bỗng hiểu được điều gì, không chỉ không thả ra, còn ôm chặt hơn một chút.
Sau đó hắn nghiêng người sát vào gương mặt Mộ Tàn Thanh, thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, không khách khí chút nào đưa môi hôn tới.
Đó là một nụ hôn dài tinh tế, bắt đầu từ khóe môi, dọc theo bờ môi khẽ mím kia, từ khe hở liếm đi vào, tách môi ra, cạy mở hàm răng, sau khi linh hoạt càn quét khoang miệng, liền cuốn lấy đầu lưỡi ôn nhuyễn kia triền miên mút mát.
Mộ Tàn Thanh lập tức hoàn hồn.
Bàn tay y để ở giữa hai người theo bản năng muốn phát lực đem ma vật này đẩy ra.
Không ngờ thanh âm của Cầm Di Âm vang lên trong lòng, mang theo ý cười nói: "Xuỵt, ngươi nhìn hắn đi."
Bàn tay vốn muốn phát lực khựng lại.
Mộ Tàn Thanh dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn lên Bạch Cốt sơn.
Chỉ thấy sương mù đỏ phía sau người đeo mặt nạ đột nhiên tán loạn, hóa thành từng cái từng cái mặt quỷ dữ tợn cắn về phía đám dây hoa nhỏ, người nọ thì đạp lên bạch cốt đầy đất hướng bên này xông tới.
Chỉ nháy mắt trì trệ này, Cầm Di Âm thấy đủ liền thôi, chủ động buông tha môi răng, đem Mộ Tàn Thanh đẩy ra phía sau chắn lại, nói: "Ngươi không phải là đối thủ của hắn, ta tới."
Một gốc cây Huyền Minh mộc vụt lên từ mặt đất, mấy tấm mặt người cực lớn như lá chắn hạ xuống, đem hai người đều bao phủ trong đó.
Sương mù đỏ khiếp người vừa tiếp xúc với Huyền Minh mộc, liền bị những mặt người này nuốt ăn hầu như không còn.
Có cơ hội thở lấy hơi, Mộ Tàn Thanh hỏi: "Ngươi biết hắn là ai?"
"Không!" Cầm Di Âm hướng y ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười: "Ta chỉ biết là hắn muốn cướp ngươi đi.
Ta không cho phép!"
Mộ Tàn Thanh cả người run lên, trong lòng có một nơi nào đó được câu nói bá đạo này an ủi qua, loại hàn ý quanh quẩn bên người kia rút đi như băng tuyết mùa xuân tan chảy.
Y nhịn không được định nói cái gì với Cầm Di Âm, chợt nghe một tiếng nứt nhẹ.
Hai khối băng nhỏ từ dưới tay áo Cầm Di Âm rơi ra.
Không đợi Mộ Tàn Thanh nhìn rõ, tiếp theo liền mấy khối vụn băng to nhỏ không đều rơi xuống đất.
Lần này y rốt cuộc nhìn được: trong mỗi một miếng băng, đều có một phần tứ chi, từ đầu ngón tay tới tay cánh tay.
Cánh tay phải dưới ống tay áo của Cầm Di Âm đã trống rỗng, ngay sau đó bên trái cũng có vụn băng rơi xuống.
Càng nhiều tiếng nứt vang liên tiếp từ khắp nơi trên người hắn truyền đến.
Tâm Ma từ trước đến nay ung dung có thừa, giờ khắc này dường như biến thành một búp bê bằng băng yếu đuối.
Bàn tay Mộ Tàn Thanh duỗi ra cứng ngắc giữa không trung, ngay cả chạm hắn một cái cũng không dám.
"Ngươi..."
Cầm Di Âm thế nhưng còn có tâm tình rảnh rỗi mỉm cười với y: "Ta thế nào?"
Mộ Tàn Thanh xiết chặt nắm đấm: "Ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, tại sao còn muốn đến?"
Cái vấn đề này khiến Cầm Di Âm hơi sửng sốt.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía người mang mặt nạ đã sắp đến gần, tỉ mỉ suy nghĩ, hiếm thấy nói câu thành thật: "Ta không phải là đối thủ của hắn, không biết đây là nơi nào, nhưng ta nhất định phải đem ngươi mang về."
Khớp ngón tay Mộ Tàn Thanh bấm trong lòng bàn tay đã trắng bệch.
Y sau chớp mắt dao động, cấp tốc định thần, nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, hỏi: "Nơi này là ảo cảnh sao?"
Cầm Di Âm vì sự bình tĩnh của y mà cảm thấy tiếc nuối, lại rất nhanh hồi đáp: "Ta không biết."
Mộ Tàn Thanh sững sờ.
Từ lúc y nhận thức Cầm Di Âm tới nay, Tâm Ma này điều khiển huyễn pháp đã đạt hóa cảnh.
Trước mắt đối mặt cái thế giới quỷ dị này, đối phương vậy mà lại không có cách nào phân rõ hư thực.
"Bởi vì trừ bọn ngươi cùng tòa Bạch Cốt sơn này ra, ta không nhìn thấy bất luận vật gì nơi này cả."
Mộ Tàn Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu: "Ngươi nói cái gì?"
Cầm Di Âm hỏi ngược lại: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
"Thiên hỏa, phi tinh, đất rung, còn có...!một toà Cự Luân."
Cầm Di Âm nghe được ngữ khí y khác thường: "Cự Luân thế nào? Ngươi từng gặp?"
Mộ Tàn Thanh nhíu nhíu mày, cuối cùng đem hết thảy mình nhìn thấy ở Vấn Đạo đài đều nói ra.
Y nói xong mới kinh ngạc phát hiện, so với Thường Niệm thịnh danh khắp thiên hạ, trong tiềm thức mình, thế nhưng nguyện ý tin tưởng ma vật này nhiều hơn.
Cầm Di Âm nghe xong, lại lâm vào trầm mặc một lúc lâu.
Hắn đi đến Vấn Đạo đài, là sau khi Ma tộc bại trận ngàn năm trước.
Thường Niệm đem hắn giải vào Vấn Đạo đài, quỳ gối trước mặt vị thần linh kia, ngay cả đầu cũng không thể nhấc lên.
Thường Niệm nguyên bản muốn đem hắn phong ấn trong Nhật Nguyệt trì, ngày ngày thả ngay dưới mắt trông coi.
Nhưng mà chỉ một câu nhẹ nhàng "Chí tà ô uế, không thể ở trên cao" của Đạo Diễn, hắn đã bị đánh vào Lôi Trì, ngàn năm không thấy ánh mặt trời.
Mộ Tàn Thanh bắt được vẻ khác thường hiếm thấy trên mặt hắn, trong lòng liền bắt bài: "Ngươi quả nhiên cũng đi Vấn Đạo đài, lúc đó không nhìn thấy sao?"
"Không có." Cầm Di Âm thu lại suy nghĩ "Nếu là như ngươi suy đoán, e rằng ngay cả Thường Niệm cũng không biết điều đó.
Như vậy lai lịch kẻ này sợ là chỉ có Đạo Diễn mới minh bạch.
Mà điều đó phải chờ chúng ta đi ra ngoài mới có cơ hội tìm đáp án."
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Ngươi là thế nào tiến vào nơi này?"
"Ta ở tầng thứ sáu Chủ lâu Tàng Kinh các ngộ đạo, không biết tại sao lại tới đây."
"Tầng thứ sáu?"
"Làm sao?"
"Ta hiểu rồi.
Nơi này không phải ảo cảnh, nhưng cũng không phải chân thực." Đôi mắt Cầm Di Âm hơi nheo lại "Tầng lầu đó là lấy Tu Di thạch chế tạo thành, cũng khắc ba ngàn đạo chú văn không gian, tổng hợp Giới Tử cảnh.
Bởi vậy trên bức tường đó mỗi một chữ không chỉ đại biểu một loại đạo pháp, còn giấu một cái thế giới nhỏ.
Thế giới thu nhỏ bên trong là tương hợp nhất với người ngộ đạo ...!Nói cách khác, trên đời xác thực có một nơi như vậy, mà chúng ta hiện giờ đang ở trong phản chiếu của nó."
Tu Di giới tử, lớn nhỏ tương dung, nhưng nó cũng mang ý nghĩa tất cả tương dung cùng không thật, đều ở trong lòng mà ra.(*)
[(*) cái này mỗ có chú một lần rồi, ko nhớ là trong Phong Đao hay Phá Trận đồ.
"Tu Di giới