Quy Khư tập kích tuy rằng đột ngột không kịp chuẩn bị, thế tới lại hung hăng.
Nhưng mà bọn chúng vì ẩn giấu hành tung, không thể suất lĩnh nhiều Ma tộc an bài tại phụ cận Trọng Huyền cung; Bởi vậy sau khi ác mộc cùng Ma Long liên tiếp khuấy đảo đại loạn, chiến lực chủ yếu chính là từ đám đệ tử bị đầu độc tâm trí cùng tà ám từ Di Hồn điện chạy ra, trong đó không thiếu kẻ mạnh.
Thế nhưng đệ tử có thể bảo trì tỉnh táo dưới sự mê hoặc của ác mộc đều là tinh anh.
Nhân số hai bên mặc dù khác biệt, lại không thể trở thành mấu chốt phân định thắng bại.
Đến lúc Tư Tinh Di không để ý bản thân, dùng mưa kết trận, sức chiến đấu nguyên bản phân tán của đệ tử Huyền môn đều được một cái lưới lớn dẫn dắt, khiến cán cân trận chiến trên Bắc Cực đỉnh dần dần thay đổi.
Nhưng mà trong lòng Mộ Tàn Thanh vẫn bị một khối mây đen nặng trình trịch đè ép.
Y Lan ma khí sinh ra ngàn vạn ác mộc, lợi dụng tâm thần đám đệ tử bị vây, kết thành cấm chế vô hình.
Nếu như muốn trong hoàn cảnh này tận khả năng mà bảo hộ thanh minh lâu dài, nhất định không thể hấp thu linh khí từ bên ngoài cơ thể bị ô nhiễm.
Vì vậy tình hình trận chiến tuy rằng đã được khống chế, lại không thể mau chóng phân ra thắng bại, khiến cho Giáng Vũ thuật của Tư Tinh Di không được ngừng, ép hắn liên tục tiêu hao linh lực tự thân.
Mộ Tàn Thanh có thể cảm nhận được trong nước mưa càng ngày càng nồng đậm sức mạnh giáp mộc, nghĩ đến thận trọng như Phượng Tập Hàn cũng đã phát hiện Tư Tinh Di cung giương hết đà, bắt đầu gia tăng phóng thích mộc hành chân khí, tăng nhanh tiến trình phá hủy ác mộc.
Trận pháp bao phủ cả ngọn núi chẳng biết lúc nào đã tăng thêm một tầng, phòng ngự cả ngoài lẫn trong.
Hiện tại không chỉ là nguy cơ bên ngoài khó có thể đột nhập, người bên trong cũng không ra được.
Cùng lúc đó, vô số khôi lỗi to to nhỏ nhỏ dưới sự điều động của Thiên Cơ các đệ tử tràn ra bốn phương, mùi máu tanh từ phía nam theo gió thổi tới cũng càng ngày càng đậm, xen lẫn tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết của tà ma, nhất định là Lệ Thù đang suất lĩnh Minh Chính các đệ tử không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt kẻ địch.
Nhưng mà trong tiếng kêu gào thê thảm đó, Mộ Tàn Thanh còn nghe được vài tiếng kinh hô ngắn ngủi cùng van xin, thậm chí còn là mất trí chửi bới: lúc này kẻ địch trên Bắc Cực đỉnh, không riêng là đám tà ám đó.
Y lặng yên chốc lát, tốc độ chạy tới cứ điểm phương bắc càng lúc càng nhanh.
Thừa dịp hai phe địch ta giao chiến, nằm rạp người hóa thành một tiểu hồ ly to cỡ bàn tay, theo một ngọn gió vút qua đỉnh đầu bọn họ.
Chỉ giây lát là có thể leo lên được Tư Thiên các trên Phiêu Miểu phong, Mộ Tàn Thanh đột nhiên cảm thấy kình phong từ phía dưới kéo tới.
Y nhẹ nhàng tại đám mây vươn mình tránh né, chỉ thấy một luồng kiếm khí xé gió mà qua, kèm theo tiếng thiếu nữ quát nghiêm nghị: "Người tới là kẻ phương nào? Đứng lại!"
Mộ Tàn Thanh rơi xuống một tảng đá nhô ra trên núi, biến về nhân hình, chỉ thấy một đại cô nương còn choai choai cầm trong tay linh kiếm đang đối với mình ngoài mạnh trong yếu mà quát hỏi.
Bên người nàng đầy thi hài, có tà ám hình dung dữ tợn, cũng có Tư Thiên các đệ tử thân mang đạo bào thêu sao giống nhau, chứng tỏ trước đó không lâu, nơi này mới vừa kết thúc một trận thảm chiến.
Người tinh tường đều có thể nhìn ra tứ phương cứ điểm chính là nơi then chốt để Trọng Huyền cung khống chế chiến cuộc.
Tư Tinh Di cùng đám người bốn các theo một phương tác chiến, những gia hỏa bị oán hận cùng điên cuồng chiếm cứ tất cả đầu ốc dĩ nhiên cũng hướng đến cứ điểm, người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà lao đến.
Phía sau nơi đó chính là chiến trường an toàn nhất cũng là nguy hiểm nhất.
Y thấy cô nương này, liền nhẹ giọng kêu: "A Linh."
A Linh cả người chấn động.
Một mắt nàng đã không còn, trên người đầy vết thương, dùng một cánh tay còn sót lại cầm kiếm, lúc há miệng nói chuyện, một dòng máu liền tràn ra ngoài: "Ngươi đã đến rồi...!"
Mộ Tàn Thanh tiến lên đỡ nàng một cái, chỉ cảm thấy thân thể thiếu nữ này đã sắp tan vỡ.
Nàng vốn là con chim nhỏ bằng gỗ, người khác sau khi chết còn có luân hồi tái thế, nàng nếu mà tiêu thất, cũng chỉ lưu lại mấy khối gỗ mục mà thôi.
"Tuân sư huynh để chúng ta trông coi nơi này, không thể thả bất luận người nào đi lên..." A Linh từ từ ngã quỵ xuống "Nhiều tà ám đến như vậy, chúng ta một kẻ cũng đều không tha, nhưng mà các sư huynh cũng từng người từng người ngã xuống, chỉ còn lại ta...!Ta có phải là...!cũng sắp chết không?"
Mộ Tàn Thanh không nói gì.
Y đem đầu A Linh nhẹ nhàng trên vai mình, hỏi: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Giúp ta...!trông coi nơi này, một bước cũng đừng rời bỏ.
Còn có..." Giọng nói A Linh càng ngày càng yếu "Chờ Bắc Đẩu sư huynh trở về, đem...!đem ta đưa cho hắn đi."
Mộ Tàn Thanh gằn từng chữ đáp ứng: "Ta sẽ đem ngươi giao cho hắn!"
Trên gương mặt bắn tóe đầy vết máu của A Linh tỏa ra một nụ cười, sau đó vĩnh viễn đọng lại ngay khóe miệng.
Xương cổ của nàng truyền ra một tiếng "rắc", một luồng hắc khí từ giữa bay ra ra, thân thể thiếu nữ hoàn toàn vỡ vụn, ở trong ngực Mộ Tàn Thanh biến thành mấy khối gỗ mục rốt cuộc không hợp về nguyên dạng.
Cỗ hắc khí kia phát ra âm thanh của La Già Tôn: "Thực sự đủ ác, đủ tàn nhẫn."
Mộ Tàn Thanh khép bàn tay trái vừa nãy đè lên sau gáy A Linh, tay phải y che trước bụng, chặt chẽ chặn lại thanh kiếm nguyên bản A Linh nắm trong tay.
Nếu như vừa nãy y thả lỏng mảy may, thanh kiếm này đã có thể đâm xuyên qua người y.
"Trước khi ta tới, nàng đã chết." Mộ Tàn Thanh sau khi cẩn thận thu hồi tất cả gỗ vụn liền đứng lên "Là ngươi dùng ma khí khởi động tàn niệm trong thân thể này, muốn lợi dụng nàng ngăn cản tất cả những người đi đến nơi đây cứu viện."
La Già Tôn cười một tiếng.
Hắc khí xoay quanh một vòng liền hóa thành dáng dấp nam tử mặc áo xanh.
Trên mặt hắn huyết văn đã rút đi hết, ngay cả thần sắc cũng hoàn toàn biến thành người khác, thế nhưng Mộ Tàn Thanh vẫn nhận ra được.
Y nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Bản tọa là La Già Tôn."
"Không, ngươi hẳn là không có tên." Mộ Tàn Thanh nhếch khóe miệng "Danh xưng này cũng thế, quần áo đang mặc này cũng thế, đều không phải là thứ ngươi vốn nên nắm giữ."
Thấy đối phương thần sắc hờ hững không gợn sóng, Mộ Tàn Thanh biết hắn mặc dù không bị Ma Long đoạt xác, cũng đã triệt để vứt đi quá khứ trở thành tân La Già Tôn, trong lòng đột nhiên sinh ra một nỗi bi ai vô cớ, không biết là vì Miên Xuân sơn, hay là vì Hủy thần quân.
Mưa to vẫn còn tiếp tục.
Y thở dài, lại không phí lời nửa câu, lấy Ẩm Tuyết ra trực tiếp động thủ.
Trong phút chốc, hai bóng người chiến thành một đoàn.
La Già Tôn thể phách cường hãn đến mức đao thương bất nhập, Mộ Tàn Thanh nội ngoại kiêm tu chiêu số tinh xảo, không chỉ trường kích trong tay cùng quyền cước, cho dù là thân thể y thời điểm xoay chuyển vung lên một đoạn đuôi tóc, ống tay áo quét hạt mưa, đều có thể trở thành lưỡi dao sắc đập vào mặt địch thủ.
Mộ Tàn Thanh không có nửa điểm khinh địch giữ chiêu.
Từ mới vừa bắt đầu liền lấy tốc độ cao bạo phát thế công mãnh liệt, khắp toàn thân không một chỗ nào không thể làm mũi nhọn sắc bén.
Dù cho một đòn không thể phá được phòng ngự của La Già Tôn, lại chỉ trong chớp mắt chém xuống mười tám nhát ở cùng một chỗ, đều có thể róc một tầng vảy rồng hóa thành làn da của hắn.
Cho nên chỉ sau mấy hiệp hai người đối chưởng lùi lại, Mộ Tàn Thanh nứt toạc hổ khẩu, La Già Tôn lại thương tích khắp người.
"Ngươi thật sự làm cho ta không nhịn được phải thán phục." La Già Tôn liếm liếm một vết thương trên lưng bàn tay.
Hắn ở trong Hàn Phách thành đã từng giao thủ cùng Mộ Tàn Thanh.
Lúc đó đối phương còn yếu hơn mình một bậc, hiện tại hắn dung hợp tàn hồn Ma Long một bước lên cao, yêu hồ này vậy mà còn có sức đánh một trận.
Đặc biệt là, vết thương do đối phương tạo ra đều không thể nhanh chóng trở lại bình thường.
Một luồng sức mạnh sắc bén chiếm giữ trong vết thương, ngăn cản thân thể Ma Long tự chữa trị.
Hắn nghĩ đến đó, ánh mắt rơi vào tay phải Mộ Tàn Thanh nắm kích, đôi mắt hơi nheo lại.
Mộ Tàn Thanh không để cho hắn có thời gian suy nghĩ thêm, cảm nhận được linh lực thuộc về Tư Tinh Di trong nước mưa từ từ suy nhược, giáp mộc chân khí của Phượng Tập Hàn lại càng dày đặc, thân hình y nhoáng một cái đâm thẳng đến hai mắt La Già Tôn.
Người sau không tránh lui chút nào, một tay nắm lấy mũi kích, một sức mạnh vô pháp lay chuyển ném y lên giữa trời.
La Già Tôn nghiêng người tiến đến, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Mộ Tàn Thanh.
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, tay phải La Già Tôn đột nhiên biến thành vuốt rồng vảy đen, hai mắt cũng biến thành đồng tử dựng thẳng!
...!"Ma Long La Già: sức mạnh không thể trực diện, tốc độ không thể thừa nhận, độc hại không thể tiêu giải."
Đây là miêu tả Ma Long trong sử ký của Hàn Phách thành, nhưng mà Mộ Tàn Thanh lần đầu tiên thực sự minh bạch ý nghĩa của nó.
Trong Thiên Chú bí cảnh quấy phá chính là tàn hồn của Ma Long, nó đã trải qua ngàn năm điên cuồng trong phong ấn, không còn sót nửa điểm thần trí, dựa cả vào bản năng mà tác chiến.
Bởi vậy Mộ Tàn Thanh lúc đó mới có thể cùng Ngự Phi Hồng, Tiêu Ngạo Sênh liên thủ ngăn cản, cuối cùng mượn Bạch Hổ pháp tướng cùng sức mạnh của Thiên kiếp đem nó giết chết.
Nhưng mà bây giờ La Già Tôn thần trí tỉnh táo, hoàn mỹ nắm trong tay cả hai sức mạnh của long thể lẫn nhân hình, càng gần với Ma Long trong truyền thuyết suýt nữa tàn sát sạch sẽ Tây Tuyệt cảnh.
Mộ Tàn Thanh nhấc kích ngăn trở một móng vuốt hắn ép xuống "Ngươi chiếm được Bạch Hổ pháp ấn." La Già Tôn cười "Đáng tiếc ngươi hoàn không xứng với nó."
Long trảo trầm trọng cường lực kia cư nhiên trong chớp mắt hư hóa, trực tiếp xuyên qua Ẩm Tuyết phòng ngự, tránh cũng không thể tránh mà rơi vào trên vai phải Mộ Tàn Thanh.
Ngay sau đó một tia sáng đen bùng nổ bạo liệt, đem Mộ Tàn Thanh đánh bay ra ngoài, đập ầm ầm vào vách núi.
Tay phải của y còn nắm chặt Ẩm Tuyết, thế nhưng cánh tay kia cũng đang ở trong long trảo.
La Già Tôn cười nhạo một tiếng, tiện tay thả Ẩm Tuyết xuống, hài lòng nhìn Bạch Hổ đồ văn trên cánh tay.
Nhưng không ngờ đồ văn kia bắn ra một tia sáng cực mạnh đến chói mắt.
Hắn theo bản năng mà nhắm mắt lại, ngay sau đó liền cảm thấy sau lưng mát lạnh, một cái cốt kiếm lạnh lẽo trắng xanh từ lồng ngực hắn xuyên thủng ra ngoài.
"Ngươi biến thành Ma Long, nhưng ngươi vốn không phải La Già."
Thanh âm lạnh lùng của Mộ Tàn Thanh vang lên sau lưng.
La Già Tôn nhìn cái "tay cụt" trong tay hắn biến thành một đoạn báng kích, trường kích mới vừa rồi bị hắn quẳng xuống lại trong chớp mắt bay đến sau lưng hắn, biến trở về bản thể Mộ Tàn Thanh, tặng cho hắn một đòn trầm trọng.
Hắn nhếch khóe môi lên: "Ngươi dùng thế thân chú khi nào?"
"Ngay thời điểm A Linh chết."
La Già Tôn trở tay một chưởng đánh văng y ra, quay người nhìn thấy tay trái Mộ Tàn Thanh nắm chặt chỉ quyết, lúc này mới nhớ tới ở thời điểm y bẻ gãy cổ con chim nhỏ kia, chính là dùng cái tay này, chỉ quyết khi đó đã thành.
Mà sau đó công kích mãnh liệt như mưa giông chớp giật toàn bộ từ tay phải chấp kích, khiến cho hắn cũng theo bản năng bỏ quên điểm chi tiết không đáng chú ý.
"Ngươi dám lấy Bạch Hổ pháp ấn làm mồi, gan đủ lớn."
Mộ Tàn Thanh lạnh lùng nói: "Ta không xứng với nó, cho nên không cần nắm giữ nó, càng không ỷ lại vào nó."
La Già Tôn ôm ngực bị cốt kiếm xuyên thành một cái động, thương thế này không đủ trí mạng, nhưng đã xoắn nát xương ngực và khí mạch hắn.
Chưa kể kiếm này không biết lai lịch gì, không chỉ khiến vết thương khó khôi phục, còn khiến nhân thể bị thương tác động đến trên long thân.
Nếu như lúc này hắn biến trở về Ma Long, chỉ khiến vết thương tiến thêm một bước nứt toác, thực sự biến thành trọng thương.
Mộ Tàn Thanh hiện tại cũng khổ không thể tả.
Thế thân chú có thể lừa được La Già Tôn không thể bình thường.
Bởi vậy y lựa chọn thay thế chính là Ẩm Tuyết.
Thanh kích này chính xương sườn của y biến thành, liên kết với tâm thần y, hiện giờ bị La Già Tôn mạnh mẽ cắt đứt, không khác nào đánh gãy xương y, còn ở trong nội phủ y mở ra một cái động.
Đánh tiếp nữa, Mộ Tàn Thanh hẳn phải chết trong tay La Già Tôn, mà người sau cũng khó toàn thân trở ra.
La Già Tôn đem long trảo hóa trở lại thành cánh tay, hỏi: "Ngươi không phải đệ tử Trọng Huyền cung, không cần phải rơi vào vũng nước đục này, vì sao liều mạng cũng phải ngăn cản bổn tọa?"
Mộ Tàn Thanh nắm chặt cán kiếm: "Chỉ bằng ta bây giờ đứng ở chỗ này."
La Già Tôn phóng tầm mắt nhìn tới, phương xa đã có mấy đạo lưu quang như phi tinh hướng bên này lao đến.
Bọn họ vừa nãy đánh nhau động tĩnh thật sự quá lớn, kinh động những tu sĩ khác đến cứu viện cũng không có gì lạ.
"Bọn họ rốt cuộc đã tới." La Già Tôn vốn có thể biến trở về thân rồng một ngụm nuốt sảng khoái, hiện tại bị vướng bởi kiếm thương chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Hắn thế nhưng nghiêng người nhường đường cho Mộ Tàn Thanh "Vậy, liền để ngươi đi lên