Sau khi hắc khí bị dập tắt, phảng phất như có một tấm kính hoa thủy nguyệt ầm ầm vỡ vụn.
Vô số Ám vệ nguyên bản ẩn nấp xung quanh tẩm điện lập tức hiện thân.
Cùng lúc đó, bọn thị vệ ngoài cửa cũng hậu tri hậu giác phát hiện không đúng, cấp bách vạn phần hô to "Điện hạ"; Nếu Ngự Phi Hồng không đúng lúc quát bảo ngưng lại, chỉ sợ bọn họ liền muốn phá cửa mà vào.
"Thuộc hạ thất trách, tội đáng muôn chết!"
Mắt thấy tình cảnh hiện tại, đám Ám vệ đều kinh hãi đến biến sắc.
Bọn họ trước sau bảo vệ Ngự Phi Hồng không dám tự ý rời mắt, mới vừa rồi rõ ràng không thấy dị thường.
Nào ngờ thời gian chớp nháy, bên trong tẩm điện đã khắp nơi bừa bộn.
Ngự Phi Hồng ngồi ở trên tháp, vết thương nơi đùi phải nứt toác, máu tươi nhuộm dần lụa trắng, đang được Diệp Kinh Huyền một lần nữa băng bó lại.
"Bọn ngươi tự đi Chấp Pháp đường lĩnh ba mươi roi." Ngự Phi Hồng liếc Mộ Tàn Thanh bên cạnh một cái.
Đối phương dựa vào trước giá gỗ ngưng mày trầm tư.
Một người trưởng thành sống sờ sờ đột ngột xuất hiện hư vậy, đám Ám vệ lại đều ngoảnh mặt làm ngơ, tựa như căn bản không nhìn thấy y.
Nghe được lời này của nàng, đám Ám vệ như được đại xá.
Bọn họ lập tức tra đao kiếm đem tên đồng liêu dám to gan ám sát chủ thượng kia nhấc lên, phát hiện người này thế nhưng đã tuyệt khí, vết thương trí mạng rõ ràng là bị Ngự Phi Hồng tự tay đâm thủng lồng ngực, ngoài ra không nhìn thấy ngoại thương gì khác.
Ngự Phi Hồng sắc mặt hơi trầm xuống: "Người đi địa lao cùng hắn đâu?"
Đám Ám vệ liếc nhìn nhau, một người trong đó nói: "Hồi bẩm Điện hạ, ngoại trừ Địa Hội, còn lại ba người chưa trở về."
Địa Hội chính là tên Ám vệ vừa chết.
Bọn họ tổng cộng có bảy mươi hai người, dùng bảy mươi hai địa sát mệnh danh, lúc đầu là nhân thủ do Tiên hoàng trước khi băng hà để lại cho Ngự Phi Hồng.
Những năm nàng rời xa Thiên Thánh đô, bọn họ phụng mệnh ở trong bóng tối bảo vệ Ngự Phi Vân, đồng thời là nơi thu thập tin tức để nàng nắm giữ hướng đi của hoàng thành.
Sau khi Ngự Phi Hồng trở lại Thiên Thánh đô, nàng bổ sung mới cho những nhân thủ đã thiệt hại, dùng bọn họ can thiệp minh lưu ám sóng.
Những người này đều có sở trường riêng, thiếu mất một người cũng có thể khiến nàng đau lòng.
"Điện hạ thương thế chưa lành, chớ nổi giận." Diệp Kinh Huyền đem băng gạc một lần nữa quấn kỹ, đứng dậy hướng nàng thi lễ một cái "Tại hạ nguyện đi tra xét."
Ngự Phi Hồng hai hàng lông mày cau lại, chợt thấy Mộ Tàn Thanh bên cạnh hướng nàng gật đầu, lúc này mới lấy ra lệnh bài thả tới, nói: "Được."
Diệp Kinh Huyền tuân lệnh đi ra ngoài, Mộ Tàn Thanh tựa như một u hồn đi theo phía sau hắn.
Dọc theo đường đi nhìn thấy người, dù là thị vệ cung tỳ đều không có cảm giác, mặc cho Mộ Tàn Thanh từ thân thể bọn họ xuyên qua, cũng chỉ cho là một cơn gió lướt nhẹ.
Trong mắt Diệp Kinh Huyền xẹt qua một đạo ám sắc.
Hắn là kẻ tri tình thức thời, sau câu lỗ mãng lúc ban đầu qua đi, lúc này lại không sơ xuất nửa điểm, dẫn Mộ Tàn Thanh theo hành lang ra khỏi viện.
Địa lao bố trí dưới Hoàng trang cũng không lớn, nhưng mà sâu thẳm âm lãnh.
Ngục tốt trông coi đại môn kiểm nghiệm lệnh bài, lúc này mới thả Diệp Kinh Huyền đi vào.
Người sau hỏi vài câu, đối phương vội vã biểu thị không phát hiện gì khác lạ, đi qua các phòng giam tất cả cũng đều bình thường.
Mãi đến tận lúc bọn họ mở ra phòng giam ở trong sâu nhất, sau khi thấy rõ tình cảnh, ngục tốt lúc này sợ đến hai chân mềm nhũn: chỉ thấy bên trong có bốn bộ thi thể, một nữ tử thất khiếu chảy máu, gân mạch cả người lồi lên; Còn lại ba nam tử mặc trang phục Ám vệ đều là bị người dùng lợi khí cắt ngang yết hầu, máu tươi đầy tường, chết không nhắm mắt.
Bốn người này chính là cung tỳ Chung Linh cùng ba tên Ám vệ khác áp giải nàng.
Mộ Tàn Thanh xuất hiện trước thi thể, lấy tay áp nhẹ lên mạch cổ Chung Linh.
Diệp Kinh Huyền cũng tỉnh táo lại, một tay đánh ngất ngục tốt đang há miệng muốn hô hoán, bước nhanh về phía trước kiểm tra thi thể, nhíu chặt lông mày.
"Hồn phách của bọn họ cũng bị mất." Mộ Tàn Thanh nói.
"Ba người này đều là bị một đao trí mạng, nhìn hình trạng vết thương tương xứng với bội đao của Ám vệ, kết hợp một chuyện Địa Hội vừa ám sát Điện hạ, chỉ sợ là bọn họ đều bị đánh lén mà chết." Diệp Kinh Huyền đi tới bên người Chung Linh "Trái lại là nàng...!nguyên nhân cái chết cùng Địa Hội tương đồng."
Địa Hội nhìn như là bị Ngự Phi Hồng đâm ngay ngực mà chết, kì thực sau một kiếm đó hắn còn có dư lực.
Mãi đến tận lúc bị Mộ Tàn Thanh bắt lấy, hắc khí rời khỏi thân thể, hắn mới hoàn toàn không còn sinh cơ.
Hắn nhìn kỹ một lát, nói: "Nếu ta không nhìn lầm, đó là Ngạ trành." (*)
[(*) Ngạ trành: quỷ đói]
Thứ gọi là Ngạ trành, là chỉ một loại sát hồn quanh năm không được ăn no, bất kể khi còn sống chủng tộc thế nào, sau khi chết hóa linh không được siêu độ cũng không có đèn nhang cung dưỡng, chỉ có thể ngày qua ngày mà đói bụng kinh niên, dần dần sẽ đánh mất lý trí.
Nếu có thuật sĩ tà đạo dùng đèn nhang cung dưỡng, nó liền trở thành tay sai cho đối phương sai khiến.
Mộ Tàn Thanh dĩ nhiên hiểu được mấy thứ trong môn đạo này, khẽ nhíu mày: "Nhưng mà Ngạ trành tham ăn thôi bạo tàn ác.
Nếu như bị điều kiển dĩ nhiên lạm sát.
Hành vi Chung Linh hạ độc trong thuốc chẳng hề giống..."
Y đột nhiên ý thức được cái gì, giương mắt đã thấy Diệp Kinh Huyền vừa vặn nhìn ra, khóe môi ý cười lạnh lùng.
Việc này chỉ có thể thuyết minh, Chung Linh hạ độc là xuất phát từ bản ý.
Nàng biết Ngự Phi Hồng không tín nhiệm cung nhân, vì vậy đem mục tiêu định ở trên người Ám vệ đi cùng, dùng chính mình làm mồi đem bốn tên Ám vệ dẫn vào nơi này, sau đó thả ra Ngạ trành ngủ đông trong cơ thể, khiến nó ký sinh trên người Địa Hội, trước hết giết ba người nuốt đi hồn phách, sau lại giả như vô sự trở về tẩm điện, tại thời điểm Ngự Phi Hồng gỡ bỏ phòng bị liền ra tay.
"Xem ra, ta là phải đa tạ các hạ ra tay giúp đỡ.
Ngươi không chỉ cứu Điện hạ, còn cứu Diệp gia chúng ta." Diệp Kinh Huyền ánh mắt hơi rủ xuống "Lúc đó ở đây chỉ có hai người Điện hạ cùng ta, nếu như Ngạ trành giết chết Điện hạ sau đó tự mình binh giải, ta dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa, Diệp gia cũng khó trốn can hệ."
Mộ Tàn Thanh lần đầu đến Thiên Thánh đô, đối với các loại lợi hại nơi này đều không rõ ràng.
Y chỉ biết, lấy tính tình Ngự Phi Hồng chịu đem hắn giữ bên người, thuyết minh người này không chỉ hữu dụng, mà thế lực sau lưng cũng có thể tin tưởng.
Nghĩ tới đây, y híp mắt lại, hỏi: "Người thiết kế vốn muốn một hòn đá hạ hai con nhạn.
Mà trong Thiên Thánh đô, kẻ đối nghịch với tôn thất Trưởng công chúa cùng gia tộc sau lưng ngươi ...!Nghĩ đến hẳn là không nhiều lắm?"
"Kẻ dám suy nghĩ nhiều, có thể làm lại ít." Diệp Kinh Huyền dựng thẳng lên hai ngón tay "Một là đương triều Tả tướng Chu Trinh, quý nữ là Hoàng hậu, hiện đã mang thai long tự, là đương triều ngoại thích quyền thần; Thứ hai là Thịnh vương Ngự Sùng Chiêu, chính là thất đệ của Tiên hoàng, tọa trấn ba châu phía Đông vùng duyên hải suốt mười năm.
Hai mươi năm trước vì Tiên hoàng băng hà mới hồi kinh, chủ động trả lại binh quyền, lưu vương vị làm hư chức, hiện đứng đầu tôn thất, cùng đương kim thánh thượng quan hệ thâm hậu."
Mộ Tàn Thanh tựa như cười mà không cười: "Nếu quan hệ thâm hậu, ngươi vì sao đem hắn quy về đối lập?"
"Bởi vì Thịnh vương mặc dù cùng bệ hạ thâm hậu, từ trước đến giờ lại bạc đãi Điện hạ." Diệp Kinh Huyền thở dài "Trước khi Tiên hoàng đăng cơ từng phát sinh một hồi nội họa trong cung, Thịnh vương cùng Tiên hoàng chính là cùng một mẹ sinh ra, vì vậy nâng đỡ huynh trưởng leo lên đại bảo.
Theo lý ..."
Diệp Kinh Huyền nói đến chỗ này liền ngưng lại.
Mộ Tàn Thanh suy nghĩ một chút, Thịnh vương Ngự Sùng Chiêu nếu cùng Tiên hoàng chính là thủ túc đồng bào, lại có công lao phò tá, theo lý hắn nên lưu lại hoàng thành hưởng hết phú quý, mà không phải suất binh trấn thủ tận phía Đông, giữa hai huynh đệ e là có điều vướng mắc.
Nhưng mà, Tiên hoàng dám để cho hắn trấn thủ một phương, người sau lại ở bước ngoặt Tiên hoàng băng hà chủ động trao trả binh quyền, thuyết minh bọn họ vẫn chưa trở mặt thành thù.
Như vậy nguyên nhân Ngự Sùng Chiêu cùng Ngự Phi Hồng không hợp, chỉ sợ cũng là từ bản thân nàng.
Ánh mắt y híp lại, nhớ đến mệnh cách của Ngự Phi Hồng: Quả Túc nhập mệnh, gặp thêm quyền tinh, sinh chịu tam kiếp.
Đây là mệnh ngữ của Đại Tế ti phê cho nàng ngay từ lúc sinh ra.
Ngự thị mặc dù không bạc đãi nữ nhi, nhưng bởi vì Cao tổ vâng mệnh thiên tuyển mà tôn sùng đạo thần chí thượng.
Huống hồ nàng năm đó vì thu được Bắc Cương binh quyền thoát khỏi sự khống chế của Chu Trinh, không tiếc mượn đao giết người, dìu linh cữu thành hôn, càng ngồi vững danh xưng Quả Túc.
Đối mặt một Trưởng công chúa như vậy, cho dù nàng tài đức vô song, tôn thất cũng không thích.
Bởi vậy, dù cho hiện tại Chu Trinh quyền khuynh triều dã, Ngự Phi Hồng muốn muốn đạt được Ngự thị tôn thất ủng hộ còn phải nhọc lòng lôi kéo, vì trong mắt bọn họ nàng là điềm bất tường.
Tâm tư Mộ Tàn Thanh nhanh chóng quay trở lại, nhìn về phía Diệp Kinh Huyền: "Còn chưa thỉnh giáo Diệp công tử xuất thân?"
Diệp Kinh Huyền khẽ mỉm cười: "Gia phụ là đương triều Hữu tướng, tổ tiên thụ phong Định Quốc công."
Ngoại thích, tôn thất cùng huân quý.
Mộ Tàn Thanh cuối cùng cũng coi như minh bạch tại sao Ngự Phi Hồng đem người này giữ ở bên cạnh.
Y nhíu mày: "Nếu như bàn giữa hai người, Diệp công tử cho hắc thủ sau màn lần này có thể là ai?"
"Đương nhiên là Tả tướng." Diệp Kinh Huyền nói không chậm trễ chút nào "Thịnh vương làm người vững vàng.
Hắn cùng với Điện hạ đối lập ở chỗ quan niệm bất đồng, cuối cùng đều là huyết thống Ngự thị, mục đích cũng là đảm bảo hoàng thống không suy.
Tại thời điểm rối loạn trước mắt, Thịnh vương sẽ không dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này đối với người cùng gia tộc."
"Ta thích nói chuyện cùng người thông minh." Mộ Tàn Thanh đứng dậy "Đi thôi."
Y đang chuẩn bị rời đi, bất thình lình bị người tóm chặt vạt áo bào.
Chỉ thấy công tử văn nhã thân mang thường phục thêu u lan kia ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng nói: "Thứ lỗi, có thể thỉnh các hạ giúp chút việc nhỏ hay không?"
"Cái gì?"
"Ngồi xổm quá lâu, chân đã tê rần." Diệp Kinh Huyền bắt lấy cánh tay của y chậm rãi đứng lên, "Thỉnh mang ta đoạn đường, chớ để Điện hạ đợi lâu."
Mộ Tàn Thanh: "..."
Quân tử như lan biến con mẹ nó rồi!
Y hoài nghi nhìn đôi mắt Diệp Kinh Huyền, người sau cũng bình thản mà mặc y đánh giá.
Mộ Tàn Thanh cuối cùng không nói gì, trở tay đem người nọ như bao tải quẳng lên vai mà vác, toàn thân biến mất ở trong địa lao.
"..." Thời điểm Diệp Kinh Huyền bị xóc đến đảo lộn cả dạ dày, cảm thấy mình không nên ôm ấp nửa điểm mong đợi phong tình gì với con hồ ly chết tiệt này.
Trong nháy mắt, Mộ Tàn Thanh dẫn hắn về tới tẩm điện của Ngự Phi Hồng, chưa đứng vững liền đem người quẳng xuống.
Cũng may Diệp Kinh Huyền phản ứng không chậm, dưới chân xoay một cái, đứng lại cách y ba bước.
"Có phát hiện gì?" Ngự Phi Hồng đã cho Ám vệ lui xuống, thuốc đổ dưới đất cùng thi thể cũng đã được dọn đi, trong tẩm điện chỉ còn lại một mình nàng.
"Người đều chết hết.
Sát chiêu của tỳ nữ đó không phải hạ độc, mà là Ngạ trành." Mộ Tàn Thanh tóm tắt manh mối mới phát hiện, kể cả suy đoán nói thẳng ra.
Ngự Phi Hồng nghe xong, nửa ngày trầm mặc không nói.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi chưa ngớt, đèn đuốc trong phòng sáng tối, phản chiếu bóng nàng chập chờn bất định.
Mộ Tàn Thanh đưa mắt nhìn đến đùi phải buông thõng trên tháp của nàng, hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Ngự Phi Hồng không đáp.
Diệp Kinh Huyền không thể làm gì khác hơn đành nói: "Ba ngày trước có sứ giả từ Sơn Nam cấp báo bệnh dịch thành họa.
Đáng tiếc bản thân hắn đã nhiễm bệnh mà không tự biết.
Điện hạ sau khi cùng hắn gặp mặt cũng nhiễm phải dịch này; Để tránh lây lan trong hoàng thành, mới chuyển đến nơi đây tạm cư dưỡng bệnh."
"Dịch bệnh?" Mộ Tàn Thanh cười lạnh.
Đôi mắt y lưu chuyển kim sắc, xuyên qua băng gạc thấy được vết thương tàn tạ khắp nơi phía dưới "Vẻn vẹn ba ngày, một chân đã hoại tử thành bộ dáng này, đây là dịch bệnh?"
Huống hồ ba ngày trước vừa vặn là thời gian tấm linh phù kia bốc cháy hủy, thuyết minh Ngự Phi Hồng vào lúc đó một lần nguy hiểm đến tính mạng, thiếu chút nữa cũng đã không còn trên nhân thế.
"Là dịch độc." Ngự Phi Hồng ngẩng đầu lên "Dịch bệnh không giả, trong đó giấu mãnh độc.
Ta vừa tiếp xúc liền suýt nữa độc tấn công tâm mạch.
Người kia sau khi nhiễm bệnh còn có thể từ Sơn Nam chạy tới Thiên Thánh đô, chứng minh độc này là trước lúc hắn gặp ta mới nhiễm phải."
"Ngươi trúng độc không chết, còn thuận theo tâm ý hung thủ chuyển ra khỏi Hoàng thành, cho hắn thêm cơ hội ra tay?"
Ngự Phi Hồng hỏi ngược lại: "Nếu có người muốn hại ta, cho dù ta trốn trong tường đồng vách sắt cũng khó lòng phòng bị, hà tất vì thế ảnh hưởng đến an nguy của Hoàng thành?"
Mộ Tàn Thanh trầm mặc chốc lát, nói: "Tiêu sư huynh...!hắn có biết hay không?"
"Hắn nếu mà biết, nhất định phải đến tận mắt nhìn mới bằng lòng bỏ qua." Ngự Phi Hồng nắm chặt quyền "Ta không thể để cho hắn đến."
Nàng nói không thể, cũng không phải là không muốn.
Mộ Tàn Thanh cạn lời, chỉ có thể hỏi tiếp: "Dịch độc có thể giải?"
"Có thể." Tiếp lời chính là Diệp Kinh Huyền "Ta dùng châm dược đem độc tố đều dẫn tới trên đùi phải này.
Trải qua nhiều lần tiêu độc liền có thể khiến Điện hạ khỏi hẳn, nếu muốn làm ít mà hiệu quả nhiều vẫn cần tu sĩ giúp đỡ."
"Làm thế nào?"
"Đem linh lực của ngươi ngưng tụ thành một đường truyền vào trong cơ thể Điện hạ, trải qua Túc, Thiếu, Dương vận hành ba đại chu thiên, mới có thể dẫn ra dư độc." Diệp Kinh Huyền nói "Động tác này không được nửa phần sai lầm, bằng không ngươi cùng Điện hạ đều bị độc phát ngay tại chỗ."
Mộ Tàn Thanh nhìn về phía Ngự Phi Hồng.
Người sau gật đầu nói: "Ta tin ngươi."
Nghe vậy, Diệp Kinh Huyền lập tức sai người mang đến nước nóng cùng rượu mạnh, sau đó phong bế tẩm điện, một lần nữa lấy hòm thuốc của mình ra.
Trước tiên mở băng gạc, rạch miệng vết thương, sau đó ra hiệu cho Mộ Tàn Thanh động thủ.
Mộ Tàn Thanh hiện giờ cùng Bạch Hổ pháp ấn hòa làm một thể, bản thân yêu lực đã thành sát tính, bởi vậy muốn chữa thương nhất định phải cực kỳ cẩn thận.
Y đem sức mạnh vừa mới thăm dò vào trong cơ thể Ngự Phi Hồng, liền cảm giác khí mạch nữ tử phù phiếm.
Đan điền bị phá không chỉ làm cho nàng mất đi tu vi ngạo nhân, còn tổn hại đến căn cơ thân thể nàng.
Những năm gần đây lại lao tâm lao lực.
Hiện tại nhìn còn tạm ổn, sau này sợ là khó tránh khỏi triền miên trên giường bệnh.
Ánh mắt của y hơi sẫm lại, dựa theo lời chỉ dẫn của Diệp Kinh Huyền cẩn thận dò xét kinh mạch.
Đến thời điểm một chút dư độc cuối cùng bị bức ra, chậu nước nóng kia đã thành màu đen bẩn thỉu, nhọt độc trên đùi Ngự Phi