Trên đời này thứ đẹp đẽ nhất kỳ diệu nhất, không gì bằng trái tim con người.
Chỉ nho nhỏ một nắm máu thịt lại tràn ngập thất tình lục dục.
Cái gọi là tính thiện hay tính ác đều trong một ý niệm.
Nghiên cứu sâu xa, bất quá là bản năng cùng lý trí tranh đấu không ngừng không nghỉ.
Bẩm sinh chính là cướp đoạt xâm chiếm, sau đó dưỡng thành nhân đức lễ nghĩa ảnh hưởng lẫn nhau, lại thêm các loại trói buộc ngoại giới, bởi vậy tạo thành một cục diện cân bằng yếu ớt.
Hiện tại, Cầm Di Âm đem cân bằng này phá vỡ.
Ngàn vạn cây Huyền Minh mộc ở trong Thiên Thánh đô tùy ý sinh trưởng, khiến Bà Sa thiên nguyên bản mịt mờ giáng lâm hậu thế.
Pháo hoa xán lạn lộng lẫy bị hắc ám cắn nuốt, một lần nữa ma khí ngập trời đem toà thành trì này kéo vào luyện ngục.
Đám người sau khi hoảng loạn rất nhanh thần trí mơ hồ, theo tiếng đàn không biết từ đâu, như con rối bị điều khiển vòng quanh bốn phía.
Lại có cung nữ cùng nhạc sư vừa múa vừa hát, cầm tiêu cổ sắt (*) đủ loại khác nhau, giai điệu nhịp điệu thế nhưng lại có thể hợp cùng một chỗ, đem ma âm nhiếp hồn này truyền khắp toàn thành.
[(*) cầm: đàn, tiêu: sáo, cổ: trống, sắt: đàn sắt (kiểu giống đàn tranh, mỗ tìm hiểu thì wiki nói giống đàn tranh 50 dây)/ đàn cầm (thất huyền cầm: đàn 7 dây).
A Âm nhà chúng ta là xài cổ cầm nha]
Nhân khí dần dần yếu ớt, vô số vết nứt hẹp dài trên không trung chậm rãi mở rộng, từ trong khe hở duỗi ra vô số cánh tay âm lãnh trắng bệch.
Chúng đem bầu trời xé rách, dùng ánh mắt đói khát tham lam nhìn ngắm nhân gian.
Phàm là người chạm phải ánh mắt này, hồn phách đều tách ra khỏi thân thể.
Bộ rễ của Huyền Minh mộc ở dưới thành trì tỏa ra bốn phía, như đòi mạng mà đem con mồi tươi sống hấp thu vào trong cây, tinh khí cùng cây cối hòa làm một thể, nụ hoa to to nhỏ nhỏ ở đầu cành mọc ra, trong nháy mắt bỗng nhiên nở rộ, vô số mặt người lít nha lít nhít treo lên, sau đó đều nhìn về một hướng.
"Ngươi thua rồi!"
Bốn cây Huyền Minh mộc cao như trụ chống trời chiếm lĩnh bốn phương, vô số dây đàn màu trắng đan dệt thành một tấm thiên la địa võng.
Cầm Di Âm ngồi ở trên một nhánh cây to, hai tay ấn huyền, trên mặt vẫn cứ mang theo nụ cười ôn nhu như nước.
Yêu hồ cực lớn bị tấm lưới trói chặt, dây đàn dẻo dai khó đứt quấn quanh tứ chi.
Chỉ riêng một cái chân trước đã treo ngàn vạn sợi.
Theo động tác nó giãy dụa, dây đàn càng ghìm càng chặt, nhiều sợi đã hãm sâu vào trong thịt, ở trên da lông nguyên bản trắng tinh như tuyết mở ra vết thương ngang dọc dày đặc.
Một giọt máu thuận theo dây đàn chảy lại đây.
Đầu ngón tay Cầm Di Âm hơi nóng lên một chút.
Hắn nhìn đám Huyền Minh mộc sinh cơ dào dạt, nói: "Ngươi biết rất rõ ràng, ta có hồn phách của bách tính khắp thành làm chất dinh dưỡng, ma lực cuồn cuộn không dứt.
Mà ngươi không xuống tay giết sạch người sống toàn thành được."
"..." Yêu hồ gắt gao cắn chặt hàm răng.
Tám cái đuôi đã xuất hiện giữa trời, hóa thành lưỡi đao sắc đem dây đàn chặt đứt.
Ngay sau đó y hóa thân đạo thể đột phá trùng vây, xoa chưởng thành đao chém về phía Cầm Di Âm!
Ống tay áo tung bay, tay trái Cầm Di Âm ở trên dây cung vạch một cái, khí lưu doạ người thoáng chốc ập vào mặt.
Mộ Tàn Thanh nghiêng người xuất hiện bên trái, một cái đuôi hung hãn đánh lại, đã thấy Cầm Di Âm trượt ra sau hai trượng, cái đuôi cơ hồ hiểm hiểm sát qua mặt hắn.
Chưởng đao đem Huyền Minh mộc to lớn bổ ra.
Những linh hồn bị vây ở bên trong bồng bềnh trôi dạt, lại không thể trở về thân thể cũ.
Đợi đến bình minh mặt trời mọc, hậu quả khó mà lường được.
"Bọn họ đã sa vào trong mộng, cho dù ngươi phá được lao tù, họ cũng không muốn tỉnh lại." Ánh mắt Cầm Di Âm rơi xuống tám cái đuôi phía sau y, khóe môi nhẹ cong lên "Huống hồ, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm đi."
Lúc trước thời điểm hoá hình hắn đã chú ý đến điểm này.
Mộ Tàn Thanh yêu khí tuy rằng mạnh mẽ, thu phóng lại không thể như thường, dao động quá mức cường liệt, ẩn ẩn mất khống chế.
Mà tám cái đuôi tựa như tách rời, không theo kịp chiến ý của y, bằng không một chiêu vừa nãy đã không rơi vào khoảng không.
"Ngươi nóng lòng đi đến Trung Thiên cảnh mượn sức mạnh Kỳ Lân, không chỉ là vì trung hoà Bạch Hổ sát tính, còn bởi vì ngươi sắp tiến cảnh cửu vĩ.
Hiện giờ là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, tùy tiện bạo phát yêu lực sẽ sớm dẫn đến Thiên cực lôi kiếp." Cầm Di Âm bấm tay lên dây đàn "Lần này, ta sẽ không giúp ngươi!"
Bất kể là Thiên định kiếp ở Vạn Nha cốc, hay là Thiên biến kiếp ở Hàn Phách thành, Cầm Di Âm đều ở trong bóng tối âm thầm trợ lực một chút.
Nhưng lúc này bọn họ binh đao đối mặt, đừng nói là lôi kiếp sắp tới, cho dù trời sập xuống cũng phải tự thân Mộ Tàn Thanh gánh đỡ.
Mộ Tàn Thanh không lên tiếng, chỉ là cúi đầu, liếc nhìn kim văn đang bao trùm lưng bàn tay.
Y có thể rõ ràng cảm nhận được Bạch Hổ pháp ấn đang từng bước xâm chiếm mình.
Pháp ấn này sát tính quá nặng, mười năm luyện hóa tuy rằng đem nó cùng mình hòa làm một thể, lại không thể để cho y tùy tâm sở dục sử dụng Bạch Hổ lực.
Trải qua mấy ngày nay nhiều lần vận dụng, pháp ấn phản phệ càng lúc càng kịch liệt.
Tối nay tâm cảnh thăng trầm, càng bất lợi để áp chế sát tính.
"Đại hồ ly, ngươi là thiên mệnh sát tinh.
Trong mắt ngươi, chúng sinh chỉ cần cản đường đều có thể giết chết.
Đây mới là đạo ngươi nên đi ...!Thế nhưng ngươi trước sau tự vây mình trong lao tù, hồ đồ mất khôn.
Kết quả chỉ có thể bị Bạch Hổ pháp ấn phản phệ không còn gì." Cầm Di Âm đưa tay ra "Đến, để ta giúp ngươi."
Vô số Huyền Minh mộc rung động không ngớt, mặt người lại như cánh hoa theo gió cuốn lên, mang theo những linh hồn sa vào trong đó, như đàn kiến vây lại đây, tranh giành nhau hút linh khí quanh thân Mộ Tàn Thanh.
Sức mạnh thô bạo tàn ác trong thân thể mãnh liệt, trong đầu có vô số ý thức đang kêu gào chém giết, Mộ Tàn Thanh nhìn chằm chằm đám mặt người dày đặc trước mắt, toàn thân cực kỳ cứng ngắc.
Y sợ bản thân mình một khi cử động, sẽ rơi vào trong biển máu vô biên.
Mặt người rất nhanh xé rách bình phong linh khí hộ thể, mạnh mẽ cắn một cái trên bả vai y.
Mộ Tàn Thanh hai mắt đột nhiên sung huyết, theo bản năng giơ tay chộp đến!
Ngay chớp mắt đó, một lưỡi kiếm lạnh lẽo như sương tuyết hiện ra, tại thời khắc suýt xảy ra tai nạn đem những khuôn mặt người kia quét ngang, tiếng kiếm ngân chấn động bát phương.
Cầm Di Âm khẽ nhíu mày, đột nhiên vọt người bay ngược về sau.
Chỉ thấy tấm lưới bằng dây đàn hắn tỉ mỉ bện đan lại chớp mắt biến mất trong vô hình, kể cả ba cây cự mộc còn lại cũng đồng thời không thấy bóng dáng.
Vô số linh hồn bay lượn phiêu đãng như bị hồng thủy nuốt chửng không còn thấy tăm hơi.
Dưới bầu trời chỉ còn một mảnh hư không.
Màn sương trắng như ẩn như hiện tràn ngập khắp nơi.
Cầm Di Âm theo bản năng trở tay chặn lại, dây đàn bị chẻ ra làm hai, lệ phong xuyên qua cánh tay hắn, đảo ngược quay lại.
Nguyên lai là một thanh tiên kiếm xanh thẳm, lăng không quấn lấy hắn mà triền đấu.
"Sư đệ!" Mượn cơ hội này, Tiêu Ngạo Sênh hiện thân trước mặt Mộ Tàn Thanh, thần sắc khó nén lo lắng.
Ngự Phi Hồng xưa nay đều đem bảo kính Tịnh đế khai đặt bên người, tại chớp mắt nhận ra được pháp bảo bị vỡ vụn, Tiêu Ngạo Sênh liền biết nàng bên này nhất định là có đại sự xảy ra.
Nhưng mà đã đi quá một ngày, hắn và đám người U Minh đã đến biên giới Trung Thiên cảnh, lần này không còn Truyền tống phù giúp đỡ, muốn vượt qua ngàn dặm quay lại Thiên Thánh đô nói dễ hơn làm.
Tiêu Ngạo Sênh một đường ngự kiếm gấp gáp đuổi tới, cơ hồ đem toàn thân linh lực đều trút xuống thân kiếm, lại không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
So với nhân gian luyện ngục ngày đó Phi Thiên Tôn một tay tạo thành chỉ hơn chứ không kém.
Chân trời phương xa, mơ hồ có thể thấy được vô số lưu quang bay lượn mà đến.
Đám tu sĩ Trọng Huyền cung rút đi trước đó cấp tốc quay lại, U Minh cùng Bắc Đẩu đến trước tiên, đang bố trí trận pháp.
Trong lòng hơi ổn định, thấy Mộ Tàn Thanh cúi đầu không nói, Tiêu Ngạo Sênh hỏi tới: "Phi Hồng đâu?"
Không kịp nhận được hồi đáp, một tiếng nổ thật lớn vang lên, Vô Vi kiếm ý có thể vây lại Y Lan ác tướng ở trước mặt Cầm Di Âm thế nhưng không đỡ nổi một đòn.
Vô số linh hồn bị hắn thu được, thất tình lục dục đều ràng buộc với Huyền Minh mộc, Vô Vi kiếm ý có thể phá hình dáng, lại không thể ngăn cản vọng niệm khởi tử hoàn sinh, vô số khuôn mặt người há miệng nhe răng, đem lĩnh vực kiếm ý mạnh mẽ gặm nuốt cắn mở, làn sóng xung kích cực lớn khuếch tán ra, các tu sĩ sắp vào vòng chiến buộc lòng phải lùi về phía sau.
Một thân ảnh huyền y từ trong kiếm vực sụp đổ bắn mạnh mà ra, bấm tay thành trảo chộp thẳng đến đỉnh đầu Tiêu Ngạo Sênh!
Tiêu Ngạo Sênh hơi biến sắc mặt, Huyền Vi kiếm hoành ngang đỉnh đầu cùng bàn tay Cầm Di Âm chạm vào nhau.
Ma lực theo đó bò lên trên, lập tức ô nhiễm linh khí tiên kiếm, phát ra tiếng "xì xì" kỳ quái.
Hắn đang định nghịch chuyển lưỡi kiếm chém xuống cổ tay đối phương, lại thấy khóe môi Cầm Di Âm nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Cùng lúc đó, Bắc Đẩu quay đầu nhìn lại, sắc mặt kịch biến: "Cẩn thận!"
Không còn kịp rồi!
Một cái tay từ phía sau lưng xuyên qua lồng ngực Tiêu Ngạo Sênh.
Khi hắn nhìn thấy kim văn quen thuộc kia, nỗi đau tồi tâm liệt phế lúc này mới hậu tri hậu giác truyền đến.
Hắn kinh ngạc mà nghiêng đầu, đối diện với gương mặt không hề cảm xúc của Mộ Tàn Thanh.
Cặp mắt kia đã biến thành màu vàng lộng lẫy như mũi đao sắc bén.
"Sư..." Tiêu Ngạo Sênh há miệng muốn nói cái gì, lại chỉ có máu tươi tuôn ra.
Đời này hắn thâm giao không nhiều người, cho đến hiện giờ kẻ có thể để hắn không hề phòng bị mà giao phó phía sau lưng càng ít hơn, Mộ Tàn Thanh không thể nghi ngờ là một trong số đó.
Bởi vậy hắn đem toàn bộ tâm thần đều đặt ở trên người Cầm Di Âm, căn bản không nghĩ tới sẽ có một chiêu này.
Nếu không phải thân là Linh tộc bẩm sinh, chỉ sợ hắn hiện tại đã mất mạng.
Nhưng mà, Cầm Di Âm căn bản không cho hắn cơ hội thở lấy hơi, mắt thấy Mộ Tàn Thanh một kích thành công, dây đàn lập tức phá tan Huyền Vi phòng ngự, linh hoạt vòng qua cổ Tiêu Ngạo Sênh.
Chỉ cần hắn bấm tay móc lên, liền có thể bêu đầu!
Cũng may Bắc Đẩu đã đuổi đến, tay trái còn sót lại tựa như lưỡi dao sắc, đột nhiên cắt đứt dây đàn.
Đồng thời Tiêu Ngạo Sênh trở tay một chưởng đem Mộ Tàn Thanh đẩy mạnh, cánh tay từ trong lồng ngực hắn bị rút ra, lưu lại một lỗ máu nhìn thấy mà ghê người.
Dưới tình thế cấp bách, một chưởng này không hề lưu lực, Mộ Tàn Thanh cũng không có bất kỳ phòng ngự nào, xương ngực đều bị chấn gãy hai ba cái, cả người bay đi mấy trượng.
Y dường như không biết đau đớn đứng lên, cũng không nhìn tiếp về bên này, trái lại xông về một cây Huyền Minh mộc cách gần đó.
"Mộ Tàn Thanh...." Bắc Đẩu không chút nghĩ ngợi mà lắc mình qua, giữ chặt tay y thiếu chút nữa đã xé ra linh hồn bên trong cây, lớn tiếng quát lên "Những thứ này đều là sinh hồn! Ngươi điên rồi sao?"
Tiêu Ngạo Sênh đang muốn động thủ, lại liên lụy đến vết thương, suýt nữa từ đám mây ngã nhào xuống.
"Vô luận các ngươi nói cái gì, y đều nghe không lọt." Cầm Di Âm đứng ở đằng xa, vô cùng hứng thú nhìn bên này.
Tiêu Ngạo Sênh lấy kiếm đỡ thân, khàn giọng nói: "Ngươi đã làm gì y?"
"Giúp y chứng đạo." Cầm Di Âm khóe môi khẽ nhếch "Đã là sát tinh, có thể nào không độ sát kiếp? Trước mắt y bị Bạch Hổ lực phản phệ, thần trí hoàn toàn không còn, liền bị bản năng thống trị giết hết tất cả sinh linh trước mắt.
Cũng không biết mấy trăm ngàn người trong Thiên Thánh đô nơi đây có đủ lấp kín kiếp hải này hay không."
Bắc Đẩu lập tức ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên trời một ngôi sao đỏ như máu hiện ra, mây khói đều hướng nó mãnh liệt tụ đến tạo thành một vòng xoáy cực lớn.
Khí lưu cuồn cuộn như sóng máu, sát tinh lúc chìm lúc nổi, nhất thời sáng tối chập chờn, khiến người nhìn mà kinh sợ.
So với mười năm trước trường sát tinh hiện thế kia, ngôi sao này đã có thành tựu, lúc nào cũng có thể giáng lâm nhân gian.
Đạo thần kiêng kỵ sát tinh sắc bén, không dám lưu hậu thế lâu dài, nhưng đối với Ma tộc mà nói, sát tinh là chí bảo không kém gì pháp ấn.
"Thân ngươi ở chỗ này, không sợ y muốn mạng ngươi?"
"Ta là bất tử." Cầm Di Âm dựng thẳng một ngón tay lắc lắc, như tiểu hài tử nghịch ngợm.
Đồng tử trong mắt Tiêu Ngạo Sênh đột nhiên co lại.
Hắn trơ mắt mà nhìn đối phương chỉ trong khoảnh khắc hóa thành nữ hài gầy yếu.
Cho dù chỉ trong chớp mắt đã đổi trở lại, vẫn có thể nhận ra đó là Bạch Yêu mười năm trước đã chết ở Bắc Cực đỉnh.
Một chốc đó, sự tình phát sinh mười năm trước đều như thủy triều ập đến.
Tiêu Ngạo Sênh không thể tin mà nhìn hắn, trong lòng dâng lên phẫn nộ khó có thể ức chế: "Ngươi! Là ngươi ..."
"Số mệnh an bài y là một thần binh lợi khí, đạo thần các ngươi đã không dám dùng, dĩ nhiên sẽ do Ma tộc chúng ta tiếp nhận.
Đặc biệt là...!vỏn vẹn một lần lĩnh ngộ, y đã có thể cùng Bạch Hổ pháp ấn cảm ứng, đây là cơ hội tốt đến chừng nào?" Cầm Di Âm mở ngón tay ra, cười đến sung sướng "Ta làm cho y trở thành hung thủ giết chết Nguyên Huy, để y bị nhân gian chính đạo bất dung, đợi đến lúc y cùng đường mạt lộ, cũng chỉ có thể đi cùng ta!"
Thanh âm hắn không lớn, thế nhưng tu sĩ xưa nay tai thính mắt tinh, lần này truyền khắp toàn trường, tất cả mọi người đều nghe được.
Mười năm trước kia, trường đại nạn trên Bắc Cực đỉnh là vết sẹo trong lòng toàn bộ Trọng Huyền cung đệ tử.
Nguyên Huy bị giết càng là thảm án không cách nào quên, ở đây không thiếu tu sĩ xuất thân từ Tàng Kinh các, hiện tại đột nhiên biết được tin tức, tận mắt thấy nữ hài vốn nên xương cốt mục nát kia lại tái hiện trước mặt.
Sau một khoảng khắc yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng kinh hô cùng phẫn nộ mãnh liệt dâng trào, nhất thời đỏ cả mắt.
"Tà ma đáng chết!"
"Đền mệnh cho Các chủ!"
"Giết hắn! Giết hắn...! "
Không biết là ai không kiềm chế nổi trước, lấy ra pháp bảo giết về hướng Cầm Di Âm.
Trong khoảnh khắc trăm nghìn đạo lưu quang nổi lên, hận không thể đem ma vật tội nghiệt ngập trời này thiên đao vạn quả.
Đáng tiếc bọn họ tuy rằng không sợ chết, chênh lệch tu vi cũng không thể dùng khí phách san bằng.
Chỉ nghe một tiếng đàn vang vọng, mấy người xông lên phía trước nhất thời bay ngược ra ngoài, thân thể tuy được đồng môn tiếp được, hồn phách lại bị tiếng đàn chấn động xuất ra, lập tức bị Huyền Minh mộc hút đi.
Những cái cây đó sinh trưởng bên trong hoàng thành, mười người tỉnh táo không tới ba, ngoại trừ xác chết di động hồn bay phách lạc, cũng chỉ có đám nhạc sư bị tiếng đàn dẫn dắt còn đang ca hát quên mình, phối hợp với Cầm Di Âm tấu nhạc công kích, thành ma âm xuyên não.
Quần chúng xúc động phẫn nộ, chỉ có Bắc Đẩu hơi nhướng mày.
Hắn biết được chân tướng một án Nguyên Huy bị giết, thậm chí đã bị thủ phạm thật sự phía sau màn kéo lên chiến thuyền, đối với việc đó rõ như lòng bàn tay.
Bởi vậy khi nghe được Cầm Di Âm nói ra, không cảm thấy phẫn nộ, trái lại có loại hoang đường cùng kinh nghi khó có thể dùng lời diễn tả được.
Đáng tiếc lúc này không cho phép hắn nghĩ nhiều.
Mộ Tàn Thanh chộp một chưởng chém vào bả vai hắn, suýt nữa cũng đem cánh tay còn lại này của hắn tháo đi.
Bắc Đẩu lập tức thả ra Khiên Hồn ti, muốn gắng gượng đột phá vào đầu óc, thức tỉnh lại thần trí đối phương.
Đáng tiếc Bạch Hổ lực thô bạo tàn ác dị thường, vừa mới tiếp xúc liền tựa như lưỡi đao sắc xộc vào đầu, suýt nữa xoắn nát ý thức tự thân của hắn.
Thời khắc mấu chốt, U Minh từ phía sau đánh tới, hai đạo linh khóa trói lại hai tay Mộ Tàn Thanh.
Sư đồ hai người vừa vặn công thủ, lại thấy Mộ Tàn Thanh đột nhiên nằm rạp người, một lần nữa hóa thành yêu hồ bát vĩ cực lớn, đôi mắt sâm nghiêm đáng sợ lạnh lẽo quét qua, chân trước mang theo lực ngàn cân tầng tầng đập xuống, tựa như núi cao sụp đổ.
Bắc Đẩu thấy tình thế không ổn lập tức đem U Minh đẩy ra, bản thân mình muốn tránh cũng đã không còn kịp nữa.
U Minh bị hắn đẩy một cái lảo đảo, trơ mắt mà nhìn móng vuốt yêu hồ ập xuống.
Liệt Băng ngọc lập tức ra tay, một chân yêu hồ trong nháy mắt này bị đông cứng thành băng.
Không kịp do dự, chỉ quyết của U Minh biến đổi liền muốn đánh nát hàn băng, lại thấy một đạo hàn quang phá không mà tới, chính là Tiêu Ngạo Sênh nhân cơ hội này xen vào chiến cuộc, cánh tay quét qua đem Bắc Đẩu đẩy ra, Vô Vi kiếm vực lần thứ hai triển khai, muốn đem yêu hồ vây vào trong đó!
"Dừng tay ..." Bắc Đẩu kinh hồn chưa trấn định liền thấy được cảnh như vậy, nhất thời như bị sét đánh.
Phải biết trước khi Tiêu Ngạo Sênh trọng thương, kiếm ý của hắn cũng chưa đại thành, hiện tại gắng gượng dùng lĩnh vực phong tỏa yêu hồ, cố nhiên có thể ngăn cản đối phương đại khai sát giới, lại khiến sức mạnh bạo nộ đó phản phệ chính mình, kết cục chắc chắn phải chết!
Điểm này Tiêu Ngạo Sênh không phải là không biết.
Hắn cũng không phải là không sợ chết.
Nhưng hắn không thể bởi vì sợ chết, liền trơ mắt mà nhìn tất cả những thứ này phát sinh.
Khoảng khắc sinh tử, thời gian đặc biệt ngắn ngủi, lại tựa như phá lệ dài dằng dặc.
Mắt thấy sát tinh cách mặt đất càng ngày càng gần, Tiêu Ngạo Sênh không kịp nghĩ bất cứ chuyện gì, hắn chỉ là giơ lên kiếm, sương trắng che trời đột nhiên giáng lâm, chẳng khác trời xanh gieo xuống một hồi sương tuyết.
"Uỳnh...."
Tiếng nổ vang ầm ầm, trời long đất lở, cuồng phong đột nhiên hội tụ thành vòi rồng, một đôi mắt khổng lồ màu vàng đồng đột nhiên sáng lên trong sương gió.
Đất đá bay tán loạn như bông tuyết, Kỳ Lân pháp tướng toàn thân màu nâu từ dưới đất chui lên, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc tách yêu hồ bát vĩ ra.
Cả người nó lân giáp xù lên, một đôi sừng hươu trên đầu tập hợp linh quang đột nhiên bạo phát, đem yêu hồ nổ văng ra xa mấy trượng.
Cùng lúc đó, trường kích sáng như tuyết che ở trước mặt Tiêu Ngạo Sênh, đem Huyền Vi kiếm một lần nữa ép vào trong vỏ.
Hắn kinh ngạc nhìn thân ảnh nữ tử cụt một tay đó, đôi mắt toả nhiệt, cổ họng tắc nghẹn.
Trong chớp mắt này, toàn bộ chiến trường yên tĩnh đến đáng sợ.
Tất cả mọi người nhìn về phía Kỳ Lân to như núi kia.
Nó như trụ thần chống trời đột nhiên đứng ở nơi đây, chống lên bầu trời sắp sụp xuống.
Linh quang màu vàng đồng dùng Kỳ Lân làm trung tâm hướng bốn phương tám hướng cấp tốc khuếch tán, đại địa phảng phất như sống lại, mở ra vô số cái miệng lớn như chậu máu, đem toàn bộ Huyền Minh mộc đang chiếm cứ Thiên Thánh đô lần lượt nuốt chửng.
Cát vàng che trời, cự mộc lở đất, phòng ốc lầu các lại không bị ảnh hưởng, kể cả người bên trong đều được từng tầng từng tầng đất đá bao phủ lại.
Trong nháy mắt, hoàng thành to lớn biến thành pháo đài bằng đá, vô số thạch nhũ bắn mạnh ra, đếm không hết tinh quái từ trong đồi núi, lòng đất xuất hiện, từ bốn phương tám hướng tụ lại quanh hoàng thành.
Không biết là ai hô lớn: "Kỳ Lân hiện thế! Triệu hồi chư tướng!"
Trong chớp mắt bao nhiêu giọng cùng hô, tựa như đất bằng dậy sóng, lấn át toàn bộ thanh âm nơi đây.
Thanh âm này nương theo địa chấn mênh mông cuồn cuộn mà truyền ra ngoài, hào quang trùng thiên, chấn động mây xanh.
Ngự Phi Hồng rốt cuộc quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Tiêu Ngạo Sênh hô hấp hơi ngưng lại.
Hắn biết Ngự Phi Hồng tàn nhẫn quả quyết, vốn là yêu thích tính tình nàng thẳng thắn dứt khoát, nhưng chưa từng thấy vẻ mặt nàng như vậy, dường như mặt đất bị một tầng băng lạnh lẽo cứng rắn bao phủ, che lấp hết thảy ôn nhu.
Sau một khắc, Ngự Phi Hồng đạp Kỳ Lân pháp tướng nhảy lên một cái, trường kích luân chuyển như trăng tròn, chớp mắt sát đến gần yêu hồ bát vĩ.
Kỳ Lân cùng nàng tâm linh cảm ứng, lập tức nhào tới cùng yêu hồ