[(*): Túc cừu: Kẻ thù truyền kiếp ]
Phi Thiên Tôn vừa dứt lời, một ngón tay liền rơi dưới chân Mộ Tàn Thanh, nhanh đến mức không kịp do dự chốc lát, cốt nhục liền đã chia lìa.
Cơ Khinh Lan vẫn cúi đầu đứng một bên như trước, bàn tay phải rũ xuống bên người đã mất đi ngón út, mặt cắt trơn nhẵn, không thấy đọng máu, phảng phất như từ trên bức tượng bằng bùn đất trông rất sống động cắt đi một khối.
Nếu sắc mặt hắn trong khoảnh khắc không trắng bệch đi, e rằng Mộ Tàn Thanh cũng cho là hắn không cảm thấy đau.
Mộ Tàn Thanh biểu tình bất biến, bàn tay lồng trong ống tay áo lặng lẽ xiết chặt thành quyền.
"Mười năm trước, bổn tọa tại Vạn Nha cốc lần đầu gặp Khinh Lan, tâm sinh hoan hỉ.
Nhưng đáng tiếc hắn bề ngoài đối với bổn tọa cực kỳ nhu thuận, sau lưng lại lá mặt lá trái.
Dựa theo tính cách bổn tọa, phải sớm nên xử trí hắn, đến cùng vẫn không nỡ bỏ." Phi Thiên Tôn câu lên một lọn tóc đen của Cơ Khinh Lan, tựa như thưởng thức một con rối tinh xảo "Bổn tọa muốn biết, đến cùng tại sao hắn lưu lại.
Vì vậy đối với hành vi của hắn vẫn mắt nhắm mắt mở.
Sau đó...!Bổn tọa phát hiện, ngươi ở trong lòng hắn mới là người đặc biệt nhất."
Mộ Tàn Thanh vẫn như trước không nói một lời.
"Ở trong lòng, hắn xem ngươi như sư như cha, ngay cả thiên kiếp thần phạt cũng dám vì ngươi mưu tính.
Nhưng mà bổn tọa vài lần quan sát, xác định ngươi đối với hắn tuy có tình nghĩa, cũng lại không có ràng buộc nhân duyên, thực sự khiến bổn tọa vì hắn thương cảm." Phi Thiên Tôn nâng tay phải Cơ Khinh Lan lên "Vì vậy, thời điểm khi hắn gần kề hồn tán, bổn tọa nguyện vận dụng Y Lan ác quả cứu hắn một mạng.
Ngươi lại vì loạn Bắc Cực, trong lòng giận chó đánh mèo, cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt...!Ẩm Tuyết quân, ngươi bây giờ nhìn Khinh Lan, có cảm thấy hối hận không?"
"Phải, ta hối hận rồi." Mộ Tàn Thanh gằn từng chữ nói "Sớm biết hôm nay, năm đó thời điểm ta nhảy xuống Luyện Yêu lô nên kéo hắn cùng theo, miễn để hắn rơi vào trong tay ngươi trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ."
"Đã nghe chưa?" Phi Thiên Tôn buông tay ra "Khinh Lan, Ẩm Tuyết quân đối với ngươi vẫn bất mãn như trước, kế tiếp nên làm như thế nào?"
Cơ Khinh Lan đột nhiên hướng Mộ Tàn Thanh quỳ xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống nền đất có thể làm cho tất cả mọi người nơi đây nghe rõ được âm thanh xương bánh chè vỡ vụn.
"Ma đầu ngươi..."
Chớp mắt tiếng nứt vỡ lọt vào tai, trong đầu Mộ Tàn Thanh lại như bị kim đâm.
Những cảnh tượng từng cùng Cơ Khinh Lan ở chung như bão tuyết ập đến, xen lẫn vô số hình ảnh nhỏ vụn vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Y biết Cơ Khinh Lan là Y Lan ác quả thành ma, toàn bộ đều thuộc về Phi Thiên Tôn, bao nhiêu nghiệp chướng trên người đã không thể quay đầu trở lại, cũng tuyệt đối không có ý hạ thủ lưu tình.
Thế nhưng đến giờ khắc này, y mới hiểu được mình có thể tự tay để cho Cơ Khinh Lan chết sảng khoái, lại không thể nhìn nổi đối phương bị dằn vặt giày xéo như vậy.
Phi Thiên Tôn đem một linh hồn nguyên bản tươi sáng rực rỡ sống động cất vào trong một con búp bê sứ, lại đem loại yếu đuối mỹ lệ này quăng nát trước mặt.
So với việc đơn giản lấy tính mạng người, hắn càng thích bẻ gãy nghiền nát tinh thần đối phương hơn.
Mộ Tàn Thanh cắn chặt hàm răng, mắt thấy bàn tay Phi Thiên đã đặt lên đỉnh đầu Cơ Khinh Lan, hồng y nam tử độn pháp kỳ quỷ kia lúc này lại không nhúc nhích, hoàn toàn không để tâm việc bản thân mình sau một khắc e rằng sẽ đầu một nơi thân một nẻo.
Y rốt cuộc không nhịn nổi nữa, Bạch Hổ lực ở trong kinh mạch tăng vọt, căng đến mức gân cốt đều mơ hồ đau đớn.
Ngay tại thế ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm: "Đáp ứng hắn!"
Sức mạnh sắp bạo phát miễn cưỡng ngừng lại.
Cổ họng Mộ Tàn Thanh dâng lên một ngụm máu tanh ngọt.
Y không nhìn bốn phía, dựa vào giây lát cúi đầu thổ huyết nhanh chóng ở trong lòng hỏi: "Khanh Âm?"
Không hề có tiếng trả lời, tựa hồ vừa nãy chỉ là một ảo giác.
Phi Thiên Tôn ung dung thong thả vuốt ve mái tóc Cơ Khinh Lan, cười hỏi: "Ẩm Tuyết quân nếu còn không hài lòng, để Khinh Lan lấy đầu tạ tội với ngươi, thế nào?"
"...!Dừng tay." Mộ Tàn Thanh khàn khàn mở miệng.
Y ngẩng đầu lên, màu vàng trong mắt chậm rãi rút đi, chỉ còn lại sự ảm đạm của hận ý cùng thống khổ đan xen "Đáp ứng ta hai điều kiện, ta liền làm chuyện này cho ngươi."
Phi Thiên Tôn đưa tay đem Cơ Khinh Lan đỡ dậy, thân mật vì hắn chữa khỏi đầu gối bị tổn thương lúc này mới nở nụ cười: "Nói tiếp."
"Thứ nhất, đem dân chúng vô tội trên đảo đều thả về." Dừng một chút, Mộ Tàn Thanh chỉ về phía Cơ Khinh Lan "Thứ hai, đem hắn giao cho ta."
Biểu tình Cơ Khinh Lan lộ vẻ kinh ngạc.
Phi Thiên Tôn khóe môi ý cười dần sâu đậm: "Ẩm Tuyết quân là muốn tự tay thanh lý môn hộ sao?"
"Phải thì lại làm sao?" Mộ Tàn Thanh lạnh lùng nói "Hai điều kiện này, ngươi đáp ứng không?"
"Thành giao." Phi Thiên Tôn gọi một tên đại Thiên Ma, ngay lập tức ra lệnh hắn đi làm chuyện thứ nhất, sau đó trở tay đem Cơ Khinh Lan đẩy qua "Trước khi ta đánh hạ Tố Tâm đảo, Khinh Lan liền lưu lại bên cạnh ngươi.
Ngươi muốn xử trí như thế nào, bổn tọa không hỏi đến."
Cơ Khinh Lan trên mặt như giếng cổ không gợn sóng, tựa hồ đối với việc bị xem như vật tặng người này không hề để ý chút nào.
Mộ Tàn Thanh nhạy bén bắt được trong đáy mắt hắn một đường màu đỏ tươi, lại ngẫm đến sơ hở trong lời nói của Phi Thiên Tôn.
Người này xác thực giao qua đây, thế nhưng mình nếu thật sự muốn động thủ, dùng tính tình Cơ Khinh Lan nhất định phải phóng tay một trận, đã như thế cũng không tính là Phi Thiên Tôn vi ước.
Mộ Tàn Thanh trong lòng lạnh lùng cười thầm, hướng Thẩm Lan Tịch đưa tay ra: "Đem Thanh Long pháp ấn cho ta."
Thấy Phi Thiên Tôn gật đầu, Thẩm Lan Tịch lúc này mới đem Thanh Long pháp ấn đưa tới.
Bảo vật vừa đến tay, Mộ Tàn Thanh liền phát hiện không đúng: pháp ấn này xác định là thật, nhưng so với bản thân mình năm đó tiếp xúc Bạch Hổ pháp ấn, Thanh Long linh khí hiện ra mỏng manh hơn nhiều, lại còn có một đoàn oán khí đọng lại tại vị trí trung tâm pháp ấn.
Y nhớ đến thời điểm hải chiến, Thanh Long pháp tướng yếu thế, trong lòng tính toán thật nhanh, trên tay nửa điểm cũng không chậm.
Chỉ thấy một tia sáng màu vàng thuận theo ngón tay y truyền vào Thanh Long pháp ấn, như giáo đâm vào chắn, lập tức kích phát sức mạnh tự lực của Thanh Long chống lại, bộc lộ ra dáng dấp chân thực của pháp ấn: trên pháp ấn nguyên bản trong suốt không tỳ vết hiện ra một đường huyết tuyến, linh khí cùng oán khí lẫn lộn thành một đoàn tự động phân chia, trong nháy mắt phân ra thanh trọc cùng tồn tại, nửa bên trái vẫn trong như ngọc bích, nửa bên phải đã bị huyết sắc bao trùm.
Phi Thiên Tôn thấy cảnh này, ánh mắt trầm xuống.
Thẩm Lan Tịch không nói tiếng nào, móng tay cũng đã bấm sâu vào lòng bàn tay.
Mộ Tàn Thanh đêm đó ở trong đầu Thẩm Lan Tịch liền thấy qua tình cảnh như thế, hiện giờ chân chính tự tay thăm dò, mới biết vết máu kia là từ chú oán biến thành, khiến cho Thanh Long pháp ấn không thể không phân ra một nửa sức mạnh đem phong tỏa, vì vậy không thể phát huy toàn lực, liền khó tránh khỏi suy yếu.
Pháp ấn là linh nguyên một cảnh biến thành, vết máu đến nay chưa tiêu trừ, thuyết minh khởi nguồn của cỗ chú oán này đến nay vẫn còn ngủ đông tại nơi nào đó trên Đông Thương.
Một ngày không thể từ căn nguyên làm sạch, Thanh Long pháp ấn cũng chỉ có thể bảo trì loại trạng thái bán phong tỏa này.
Mà chú oán kia đến từ chính...
Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu nhìn Thẩm Lan Tịch một chút, đối phương cũng vừa hay nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, vừa chạm vào lập tức thu lại.
"Ta không thể xóa bỏ nhân quả của Phượng thị cùng Thanh Long pháp ấn." Không chờ Phi Thiên Tôn cất tiếng, Mộ Tàn Thanh tiếp tục nói "Các ngươi cũng nhìn thấy, bản thân Thanh Long pháp ấn tồn tại khuyết thiếu.
Bộ tộc Phượng thị dùng huyết thống ôn dưỡng nó, bằng không vết máu đó sẽ theo thời gian chuyển dời cắn nuốt càng nhiều Thanh Long lực.
Nếu như chặt đứt chuỗi nhân quả, Thanh Long pháp ấn nhất định mất khống chế.
Lúc đó Thôn Tà uyên có lẽ sẽ phóng thích, nhưng mà toàn bộ phong thuỷ địa linh của Đông Thương cảnh đều phải sụp đổ, tất cả mọi người nơi này phải đối mặt với Thanh Long bạo nộ.
Nếu như Tôn giả tự thấy không e ngại, vậy ta không còn lời nào để nói."
Phi Thiên Tôn nhìn ra y nói không sai, nhíu mày lại: "Không có cách nào?"
"Ta chỉ có thể giúp ngươi tạm thời đè ép ảnh hưởng của huyết thống cùng chú oán xuống, trong vòng ba ngày vận dụng Thanh Long lực không cần phải lo ngại." Mộ Tàn Thanh cắn rách ngón tay giữa, vẽ phù ấn lên nửa mặt bị ô nhiễm kia "Về phần sau đó thế nào, vậy thì xem thủ đoạn của chính ngươi đi."
Rất nhanh, vết máu bên trong Thanh Long pháp ấn như bị nuốt trôi lui xuống, co rút ở dưới đáy ấn tỷ.
Thấy thế, rốt cuộc sắc mặt Phi Thiên Tôn hơi hòa hoãn, tiếp nhận pháp ấn cẩn thận kiểm tra, xác nhận Mộ Tàn Thanh không nhân cơ hội này gian lận, lúc này mới đem nó trao trả cho Thẩm Lan Tịch.
Hắn không phải là không muốn tự mình nắm giữ Thanh Long pháp ấn, nhưng mà sức mạnh của Thanh Long căn bản không tương thích với thân thể ma tộc hiện tại của hắn.
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này lại từ bỏ khống chế Huyền Võ pháp ấn thực sự cái được không đủ bù cái mất.
Đây cũng là nguyên do Phi Thiên Tôn tìm đến Thẩm Lan Tịch.
Thẩm gia từng cùng Phượng thị ngang hàng, chú oán chiếm giữ trong đó cũng cùng vong hồn Thẩm gia liên kết chặt chẽ.
Bản thân Thẩm Lan Tịch lại tu hành Phượng thị bí truyền tâm pháp, có thể nói là tinh thông gia học của cả hai nhà, là người ngoài huyết thống Phượng thị tối phù hợp với Thanh Long pháp ấn.
Nếu không có như vậy...!Hắn cũng không cần phải lưu khối chướng ngại vật này cho tới bây giờ.
Trong lòng lạnh lùng, trên mặt Phi Thiên Tôn lại cười đến ôn hòa: "Đã như vậy, Lan Tịch ngươi liền..."
Đúng vào lúc này, toàn bộ Tiềm Long đảo không hề có điềm báo trước mà rung chuyển.
Bầu trời nguyên bản mây đen dày đặc như đêm tối lại sáng lên, mây trôi nhanh chóng quay ngược trở lại thành lốc xoáy, vô số ngôi sao từ giữa bay ra, cấp tốc ở trong không trung bày thành trận đồ.
Tứ linh Pháp tướng phân theo tứ phương chủ vị.
Giác mộc giao, Đấu mộc giải, Khuê mộc lang, Tĩnh mộc ngạn tứ đại tinh cung lần lượt vào vị trí, hai mươi tám tinh tú trong nháy mắt khánh thành.
Ánh sao lộng lẫy mãnh liệt, cơ hồ đem vùng thế giới này chiếu sáng như ban ngày.
Ánh sao như nước trút xuống nhân gian, từ tứ phương vị lan tràn toàn bộ hòn đảo.
Ma binh phụ trách thủ vệ giương đao muốn chém, đao cùng thân thể đều ở trong ánh sao tan biến.
Trong lúc nhất thời trên Tiềm Long đảo tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía.
Có đại Thiên Ma thả ra thần thức, nhìn thấy sau tinh đồ ẩn nấp vô số thân ảnh, lúc này cao giọng cảnh báo: "Huyền môn tấn công!"
Động tĩnh lớn như vậy, bên này dĩ nhiên cũng chú ý tới.
Trên thực tế, Phi Thiên Tôn cùng Mộ Tàn Thanh đối với tình cảnh trước mắt đều không xa lạ chút nào: Đàm cốc mười năm trước không phải suýt nữa là hủy ở dưới Lạc Tinh trận này sao?
Nhớ tới trường phi tinh thiên phạt kia, Mộ Tàn Thanh đến nay vẫn rõ ràng trước mắt: y lại một lần nữa trở thành con thú bị vây trong trận.
Thế nhưng lúc này y không cảm thấy oán giận, chỉ muốn sung sướng cười to.
"Thấy chết không sờn, thực sự là điều tốt.
Nhưng đáng tiếc ngươi không khỏi cao hứng quá sớm." Phi Thiên Tôn thu hồi ánh mắt "Lạc Tinh trận quả thực có thể nói thiên hạ đệ nhất trận.
Nhưng mà hiệu lực trận pháp thế nào còn phải xem người bày trận là ai.
Năm đó ở Đàm cốc có Đạo Diễn thần giáng áp trận, hiện giờ chỉ bằng Tư Tinh Di, ngươi cảm thấy Lạc Tinh trận này có thể vây khốn được bổn tọa sao?"
Thẩm Lan Tịch khẽ cau mày: "Nếu mà Đạo Diễn thần quân thần giáng lần thứ hai ..."
"Hắn sẽ không." Phi Thiên Tôn dưới chân khẽ động, khóe môi ý cười lạnh lẽo "Nơi này là Tiềm Long đảo.
Hắn có thể ở Đàm cốc lưu lại nhãn tuyến, lại vĩnh viễn không đặt chân lên Tiềm Long đảo nửa bước.
Huống hồ cho là hắn muốn...!Trời cũng bất dung!"
Mộ Tàn Thanh trong lòng nảy lên một cái.
Y trực giác phía sau lời này của Phi Thiên Tôn ẩn chứa bí mật dọa người gì đó, nhưng đối phương hiển nhiên không muốn nói ra, chỉ lập tức dặn dò Thẩm Lan Tịch nhanh chóng nghĩ cách mở ra thông đạo đi tới Tố Tâm đảo.
Chỉ cần thông đạo mở ra, Tiềm Long đảo liền trở thành quân cờ bị vứt bỏ.
Hắn chỉ cần chịu đựng Lạc Tinh trận một thời gian, cùng Tư Tinh Di kiềm chế lẫn nhau, mà không cần phải liều mạng vô nghĩa.
Ma binh trú đóng trên Tiềm Long đảo đều đồng loạt hành động.
Cơ Khinh Lan do dự chốc lát, vẫn là lưu lại bên cạnh Mộ Tàn Thanh, dùng một loại giọng điệu thoáng nghe khách sáo kì thực không cho phép thương lượng nói: "Lạc Tinh trận đã thành, ở lại bên ngoài cũng không an toàn, kính thỉnh Ẩm Tuyết quân theo ta trở về phòng tạm nghỉ ngơi."
"Ngươi liền đối với hắn nói gì nghe nấy như vậy?" Mộ Tàn Thanh nhìn hắn "Cho dù hắn làm gì với ngươi, ngươi đều không hề oán giận?"
"Cái mạng này của ta là Đại đế ban cho." Cơ Khinh Lan bình thản nói "Ngài muốn thu hồi cũng được, muốn giẫm đạp cũng được, ta đều cam nguyện chịu đựng."
"Ngươi còn biết hai chữ giẫm đạp này." Mộ Tàn Thanh giận dữ cười "Được, nếu hắn đem ngươi cho ta, vậy hiện tại ta kêu ngươi tự sát, ngươi cũng cam nguyện sao?"
Cơ Khinh Lan không nói, ngón tay lặng yên xiết chặt.
"Ta đòi ngươi từ hắn, không phải là vì cứu ngươi." Mộ Tàn Thanh lạnh lùng nói "Mấy cái thứ nhân quả quá khứ bỏ đi kia, ngươi trước đây chưa bao giờ nói tỉ mỉ với ta, ta cũng một mực không nhớ rõ.
Còn ân