[(*) Vị triển mi: thỉnh xem ý nghĩa cuối chương]
Xà yêu không có tên tuổi.
Hắn tuy rằng sinh làm yêu, nhưng ngay khi sinh ra liền gặp phải đại họa sát thân.
Mẫu thân liều mạng bảo vệ hắn, lại chưa kịp đặt cho hắn cái tên.
Mà hắn một mình ẩn trong lòng núi tham sống sợ chết cũng chẳng cần tên.
Đối với ý nghĩa của cái tên, là sau khi hắn thu dưỡng Hủy mới ý thức được.
Khi đó Xà yêu đã sớm trở thành Sơn Thần.
Nhưng hắn đối với hết thảy mọi thứ nơi này đều ôm cừu hận, từ sâu trong nội tâm kháng cự cung phụng hương hỏa của các thôn dân.
Nhưng mà sinh mệnh là thứ duy nhất mẫu thân để lại cho hắn, dù hắn có chán ghét nhân thế cỡ nào, cuối cùng cũng kiềm chế lại toàn bộ kích động.
Hắn tích tụ oán hận trong lòng, ngày qua ngày âm trầm u ám, làm Miên Xuân sơn hạ xuống một trận mưa dầm mấy ngày liền không dứt, không chỉ khiến lòng người xáo động, mà tinh ma mị trong núi dựa vào việc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện cũng rơi vào tình huống khó xử.
Chúng tụ lại cùng nhau xì xào bàn bạc, cuối cùng cảm thấy Sơn Thần đại nhân có lẽ là tịch mịch, không bằng tìm cho hắn người bạn.
Thân phận thần linh khiến vô số nữ yêu muốn tự tiến cử chăn gối.
May là có lão thụ yêu vung vẩy chạc cây, đem đám gia hỏa gan to bằng trời đó lần lượt quét sạch từng kẻ.
Cuối cùng lão lựa trái chọn phải, chấm trúng một tiểu Thanh xà, để phi điểu tự mình đưa đến bên người Sơn Thần đại nhân đi.
Nhưng mà lão tính sót một chút: vị Sơn Thần này rốt cuộc là Xà yêu biến thành, phi điểu sợ muốn chết, bay đến nơi trực tiếp đem tiểu Thanh xà ném xuống liền bỏ chạy, chỉ lo chậm một chút sẽ bị hắn nuốt chửng.
Xà yêu bị quấy nhiễu giấc ngủ trưa mở mắt ra, liền cùng tiểu Thanh xà nằm nhoài trên người mình hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Thanh xà mới vừa khai trí, vẫn chưa hoá hình, chỉ biết quấn lấy hắn, còn dính người hơn cả mấy con chó con mà sơn dân trên núi nuôi.
Xà yêu bị nó huyên náo chịu không nổi, muốn đánh không hạ thủ được, muốn mắng mở miệng không xong.
Cho dù cau mày đem nó ném đi, nó lại chẳng màng gian nan mà bò trở về, có lúc còn tha cả chuột đồng béo ú về dâng hiến, cho dù kết cục đều bị ném vào trong dòng suối nhỏ, nó cũng không thù dai.
Cái dạng ngu ngốc nhớ ăn không nhớ đánh khiến Xà yêu không thể làm gì được, trái lại cũng không tiếp tục xua đuổi nó, mà là động tâm tư khác.
Thiên ý trêu người cũng thế, nhân duyên kỳ ngộ cũng thế, cho dù Xà yêu không thích Miên Xuân sơn, cũng nhất định phải gánh lấy chức trách Sơn Thần.
Nhưng mà hắn không buông bỏ được cừu hận, không thể nào tiếp thu được sức mạnh Khai sơn, Chỉ thủy tượng trưng sinh cơ.
Vấn đề này kéo dài mấy chục năm liền, mang đến cho hắn không ít phiền phức.
Thay vì tương lai hậu hoạn vô cùng, không bằng trước đó trao chúng cho ứng cử viên phù hợp.
Sơn thủy lệnh không tầm thường, tiểu Thanh xà gân cốt tuy tốt, vẫn còn phải đi từng bước một đặt nền móng.
Nhưng mà Xà yêu đi đến ngày hôm nay, ngay cả bản thân cũng là vô tri hồ đồ.
Hắn căn bản không biết làm sao để giáo dưỡng một tiểu yêu ấu trĩ, không thể làm gì khác hơn là mang nó cùng đi tìm lão thụ yêu gần năm trăm tuổi.
Hai con rắn một lớn một nhỏ treo lủng lẳng trên nhánh cây nghe giảng, chỉnh tề như hai cái dây phơi quần áo.
Đáng tiếc lão thụ yêu cả đời đều cắm rễ tại Miên Xuân sơn, hiểu biết cũng có hạn, chỉ qua mấy ngày liền không còn gì để dạy cho bọn họ.
Cũng may lão sống lâu cao tuổi, từng quen biết mấy yêu quái bên ngoài, liền nói với Xà yêu: "Đại nhân thần thông quảng đại, không bằng nghĩ biện pháp đi một chuyến đến Bất Dạ yêu đô.
Đó là vương thành của Tây Tuyệt Yêu tộc, bên trong phần nhiều là đại yêu tu luyện thành công.
Ngài xuất thân Yêu tộc, lại là thần linh, cho dù là Yêu hoàng cũng phải lấy lễ tiếp đón."
Sơn Thần là linh hồn sơn thủy một phương, sau khi Xà yêu thành thần, liền cũng không bao giờ có thể rời khỏi sơn mạch này nữa.
Nhưng hắn tuy rằng không thể đi ra, lại có biện pháp để Yêu tộc bên ngoài tiến vào.
Vì vậy liền có một con Tước yêu tuân lệnh rời núi, đập cánh bay về phía vương thành Yêu tộc xa xôi.
Hắn giao cho Tước yêu một ít hạt giống được nhiễm thần lực.
Tước yêu vừa bay vào vương thành, hạt giống liền theo gió tung ra, rơi xuống đất lập tức sinh trưởng, đảo mắt đâm chồi nảy lộc, giữa mùa đông khắc nghiệt trên thành lâu xây bằng đá cứng trải ra một bức tường màu xanh ngọc bích.
Trên bức tường có những đóa hoa nhỏ màu vàng ấm áp đón gió nở rộ, cho dù đao chém lửa thiêu cũng không thể hủy hoại, liền ngay cả yêu khí đến gần cũng bị đóa hoa vô thanh vô tức hút khô.
Hiện tượng khác thường dẫn đến sự chú ý của đại yêu quyền cao chức trọng.
Ba ngày sau, Miên Xuân sơn có khách bái phỏng.
Đó là một nam tử quần áo màu đỏ tươi dung mạo diễm lệ, đứng ở trên sơn đạo cúi đầu chơi đùa với con chim sẻ nhỏ.
Thời điểm nhìn thấy hắn, người nọ liền nhướng mày cười khẽ, vẻ đẹp át cả cảnh xuân khắp núi.
"Cửu vĩ hồ Tô Ngu, phụng mệnh Yêu hoàng Huyền Lẫm, đến đây bái kiến Miên Xuân sơn thần."
Tô Ngu mang đến một chiếc thẻ ngọc, trong đó ghi lại ba bộ công pháp, từ đơn giản đến cao thâm liên quan với nhau, thậm chí còn bao gồm chi tiết yếu quyết, đặc biệt thích hợp cho loài rắn tu luyện.
Hắn nhận vật này, có chút trúc trắc nói ra hai chữ "Đa tạ", đang còn muốn dò hỏi đối phương yêu cầu hồi đáp cái gì, lại nghe Tô Ngu cười nói: "Bệ hạ có lệnh, liền xem như lễ vật tặng Đại nhân, không cần hồi đáp!"
Lời này nói dễ nghe, thế nhưng Xà yêu chưa bao giờ tin tưởng trên đời có thiện ý vô cớ, huống hồ thiện ý này xuất thân từ một kẻ thuộc hoàng gia.
Nhưng mà trước đó hai bên không có lui tới, vị trí Miên Xuân sơn hẻo lánh, cho dù hắn là thần linh một phương cũng không thể trao cho Bất Dạ yêu đô bất cứ trợ lực cường đại nào.
Bởi vậy sau một thoáng suy nghĩ, Xà yêu dùng một giọng nhàn nhạt nói: "Các ngươi nhận thức cha mẹ ta."
Tô Ngu tựa hồ không ngờ hắn lại có câu nói này, cũng không phủ nhận: "Đại nhân có thể nhớ gì về bọn họ?"
Xà yêu chưa từng gặp phụ thân, mẫu thân ngay tại đêm sinh hắn ra liền chết thảm trong đại hỏa.
Sau đó hắn bị vây trong Miên Xuân sơn một tấc cũng không rời, đối với lai lịch thân thế không biết mảy may, vì vậy chỉ có thể lắc đầu.
Tô Ngu tiếp tục hỏi: "Đại nhân hiện giờ số tuổi thọ bao nhiêu?"
"Hai năm nữa là được hai trăm tuổi."
"Vậy là đúng rồi." Tô Ngu nói "Thời điểm ngài sinh ra chính là thời kì cuối phá ma chiến.
Lúc đó chúng ta dưới sự suất lĩnh của đương thời Yêu hoàng - Thanh Lân bệ hạ - tử đấu cùng ma quân.
Cũng không ngờ đến..."
Tiền nhiệm Yêu hoàng Thanh Lân chính là đại yêu có hơn 1,800 năm tu vi, danh vọng trong Yêu tộc như mặt trời ban trưa, có thể nói là chủ nhân Tây Tuyệt.
Bởi vậy hắn cũng thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt ma quân.
Thời điểm quyết chiến cuối cùng, ma tướng Dục Diễm Cơ tự mình dẫn quân bố trí cạm bẫy, vây hắn cùng một nhánh đại quân Yêu tộc trong thành.
Lúc đó đám Huyền Lẫm, Tô Ngu thân là đại tướng mỗi người đều bị chiến cuộc quấn chân, căn bản nước xa không cứu được lửa gần.
Cách Thanh Lân gần nhất chính là Na Già Bộ của Nhân tộc.
Bộ tộc này ẩn ẩn là thủ lĩnh của Tây Tuyệt Nhân tộc, nhân khẩu đông đảo thực lực mạnh mẽ, lại cùng Yêu tộc vương thất có quan hệ thông gia.
Theo lý mà nói, có bọn họ tiếp ứng, Thanh Lân rút lui không trở ngại gì.
Thế nhưng Na Già Bộ lâm trận rút quân, biến sinh lộ duy nhất nhượng cho Dục Diễm Cơ, khiến cho ma quân tuy bại lại để Dục Diễm Cơ đào thoát, Yêu tộc mặc dù thắng lại nguyên khí đại thương, liền ngay cả Yêu hoàng cùng với toàn bộ thân vệ đều bị diệt vong.
Trong Tây Tuyệt cảnh, hai bên Nhân tộc cùng Yêu tộc hợp tác lại đề phòng lẫn nhau.
Mặt ngoài tương trợ, bên trong đều cảm thấy "Không phải tộc ta, chắc chắn có dị tâm".
Na Già Bộ dã tâm bừng bừng đã nảy sinh tâm bất tuân từ lâu, sau khi mượn cơ hội này hại chết Thanh Lân, vừa đoạt chiến quả lại vừa điên cuồng phản kích Yêu tộc.
Thanh Lân vương hậu chính là công chúa xuất thân từ Na Già Bộ.
Sau khi chuyện phát sinh nàng suýt nữa bị Yêu tộc phẫn nộ xé nát.
Nhưng mà nàng nhìn trời phát thệ bản thân chưa bao giờ phản bội Yêu hoàng, cũng đã mang thai hài tử của Thanh Lân.
Bởi vậy tại thời điểm đối mặt Na Già Bộ vây giết, Tô Ngu chia binh thành hai đường, một đường gấp rút tiếp viện Huyền Lẫm chống địch, một đường hộ tống nàng rời xa phong ba.
Thế nhưng Tô Ngu không ngờ tới, tộc trưởng Na Già Bộ cực kỳ xem trọng Thanh Lân huyết thống, liền ngay cả con gái của mình cũng không lưu tình, phái tử sĩ ven đường truy sát.
Cuối cùng song phương đồng quy vu tận, vương hậu mang thai mất tung tích.
"...!Sau đó, Yêu tộc trong cuộc chiến nguyên khí đại thương, quyết định tạm tránh mũi nhọn, do Huyền Lẫm tiếp quản địa vị tân nhậm Yêu hoàng mang theo chúng ta ẩn náu nghỉ ngơi lấy sức.
Rốt cuộc tại năm mươi năm trước báo được thù này, giết chết Na Già Bộ, đoạt lại Tây Tuyệt cảnh." Thanh âm Tô Ngu rất nhẹ, tinh phong huyết vũ chất chứa trong đó rơi vào tai cũng không còn thấy nặng nề.
Xà yêu sững sờ tại chỗ, năm ngón tay nắm ngọc giản khẽ run, khớp xương phát ra tiếng lách cách.
"Tính ra, chúng ta đều phải xưng hô với ngài một tiếng tiểu Điện hạ mới phải." Tô Ngu nói xong, lúc này mới lau vệt nước nơi khóe mắt "Năm đó là ta an bài không chu đáo, thế cho nên mới..."
"Ngươi nói láo!" Xà yêu cắt ngang hắn, thanh âm khàn khàn "Ngươi không phải an bài không chu đáo, mà là ngươi cố ý!"
Tô Ngu cả kinh nói: "Tiểu Điện hạ sao lại nói lời ấy?"
Xà yêu xiết chặt ngọc giản, nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Ngu: "Hồ yêu, ngươi có thể lừa gạt hết thảy người trong thiên hạ, nhưng ta hiện giờ đã là Sơn Thần một phương!"
Người nói dối giỏi cũng có thể mặt không đỏ tim không đập, ngay cả đôi mắt cũng sẽ không chớp một cái.
Nhưng mà tại một khắc Tô Ngu bước vào địa giới Miên Xuân, khí tức toàn thân hắn đều nằm trong lòng bàn tay Xà yêu, cho dù là khoảnh khắc biến hóa cũng không thoát khỏi cảm nhận của hắn.
Xà yêu chỉ chưa từng trải việc đời, cũng không phải là kẻ ngốc.
Nếu hết thảy đều như lời Tô Ngu nói, nghe qua xác thực thuận lý thành chương.
Nhưng mà dùng tính cách cẩn trọng trời sinh của hồ yêu, cho dù là chia binh cũng sẽ đặt ấn ký trên người thuộc hạ.
Trong trường hợp vạn nhất bọn họ chết sạch, Tô Ngu cũng có thể tìm đến tận nơi bọn họ bỏ mình.
Mà nơi đó...!căn bản là ở ngoài Miên Xuân sơn.
Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể phái người vào núi tìm kiếm từ sớm, hẳn là sẽ dễ dàng tìm được vương hậu đang bụng mang dạ chửa.
Nhưng mà mãi đến tận khi vương hậu lâm bồn, Xà yêu giáng thế, bọn họ cũng không đợi được Yêu tộc cứu viện, mà là bị sơn dân sợ hãi đẩy vào tử địa.
Đè nén sát ý nồng đậm xuống, Xà yêu gằn từng chữ nói tiếp: "Ngươi căn bản vốn không muốn để cho huyết mạch của tiền nhiệm Yêu hoàng trở về Yêu tộc, bởi vì ta sẽ trở thành chướng ngại vật cho quân chủ mà ngươi hiện giờ cống hiến, không phải sao?"
Tô Ngu bị hắn chọc thủng tại chỗ, sắc mặt chỉ khẽ biến, sau đó liền nở nụ cười, lần này không có giả vờ giả vịt, mà mang theo vẻ khôn khéo hiếm thấy.
"Là ta đánh giá thấp ngài." Tô Ngu thống khoái thừa nhận chuyện này "Ban đầu ta quả thật là cố ý chia binh, bởi vì Huyền Lẫm bệ hạ đối với ta có ơn cứu mạng cùng tri ngộ.
Hắn có hùng tài đại lược, thế nhưng Thanh Lân bệ hạ đề phòng hắn, khắp nơi gây khó dễ cho hắn, thậm chí ở trên chiến trường nhiều lần ra hiệu tâm phúc ám hại hắn.
Ta làm quân sư của Huyền Lẫm bệ hạ, đương nhiên muốn vì hắn giải quyết những rắc rối này, nhưng đáng tiếc lại để Na Già Bộ đoạt tiên cơ, liền phải lùi lại mà cầu việc khác, vì hắn bình định hết thảy chướng ngại sau đó."
Dừng một chút, cửu vĩ Hồ vương tính tình kiêu ngạo ở trước mặt hắn khuỵu hai đầu gối quỳ xuống, thành tâm thành ý làm một cái đại lễ, trán dán lên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Ngài hận ta là việc thiên kinh địa nghĩa, Tô Ngu này đến đây là đã chuẩn bị xong để đền tội, nhưng mà lúc trước Huyền Lẫm bệ hạ quả thực không biết chuyện."
"Ta chưa từng gặp hắn, thế nhưng tân Yêu hoàng khiến cho ngươi toàn tâm cống hiến tuyệt đối không phải là kẻ ngu si.
Hắn không biết chuyện không có nghĩa là không đoán