Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm Mộ Tàn Thanh rời khỏi viện, Văn Âm còn chìm trong giấc ngủ say.
Yêu hồ tối hôm qua vò đầu bứt tai, quả thực đem lời ngon ngọt mấy trăm năm tích trữ ra dùng một lần sạch sẽ để dỗ người.
Cũng may Văn Âm mặc dù chạm phải chân tướng luân phiên đả kích, đến cùng vẫn không khóc, sau nửa đêm liền miễn cưỡng thu thập nỗi lòng, cùng y tính toán hành động tiếp theo, mãi đến lúc trời gần sáng mới ngủ thiếp đi.
Mộ Tàn Thanh do dự nửa ngày, dùng cả tay lẫn chân cẩn thận bò xuống giường, lại dùng lực đạo nhẹ nhất đắp chăn cho hắn, sau đó mới biến thành dáng dấp "Kim Thịnh", ngẩng đầu phưỡn bụng mà ra khỏi viện.
Người Trưởng thôn phái tới đã đứng ngoài cửa chờ đợi từ lâu.
Người trẻ tuổi kia giống con kiến bò chảo nóng, ở trước cửa vòng đi vòng lại, lúc thấy Mộ Tàn Thanh mở cửa còn sợ hết hồn, nhịn không được liếc nhìn ra phía sau y, quả nhiên không thấy nam nhân mắt mù đêm qua bị lưu lại chỗ này.
Nhất thời, trong lòng hắn cũng không nói ra được tư vị gì, chỉ có thể cúi đầu khom lưng về phía Mộ Tàn Thanh vấn an: "Lão gia, Trưởng thôn mời ngài đi qua, điểm tâm cũng đều chuẩn bị xong."
"Ân, dẫn đường đi."
"Lão gia..." Người trẻ tuổi do dự một chút, cuối cùng mở miệng hỏi "Văn Âm hắn...!có ổn không?"
Mộ Tàn Thanh liếc nhìn một chút, nhớ lại hắn là một người tối hôm qua ở đây, liền nhíu mày lộ ra nụ cười có chút ác ý: "Làm sao, lo lắng cho hắn? Đã như vậy, tối hôm qua tại sao không vì hắn ra mặt chứ?"
"Ta..." Người trẻ tuổi sắc mặt đỏ lên, tay chân cũng luống cuống không biết để đâu cho phải, ấp úng nói không ra lời.
Mộ Tàn Thanh cười nhạo một tiếng, đi thẳng.
Hèn nhát cũng thế, thuận theo cũng thế.
Nếu tại thời điểm trọng yếu nhất không đứng ra, như vậy sau đó có đi ngàn vạn bước, cũng không tìm được chính xác con đường cũ.
Có người cô độc cho đến chết, có người khéo đưa đẩy sống tạm bợ, đều là con đường tự mình phải đi, nhiều lời vô ích.
Hôm đó, Mộ Tàn Thanh tại nhà Trưởng thôn dùng cơm canh.
Hai người không hẹn mà cùng không nhắc một lời đến tất cả những chuyện hôm qua, đem đề tài liền dẫn tới giao dịch ban đầu, từng khoản từng mục đều hỏi rõ ràng.
Trưởng thôn không tính là biết gì nói nấy, trái lại cũng không tránh nặng tìm nhẹ như lúc mới gặp mặt.
Vì vậy thời điểm cuộc trò chuyện dài kết thúc, hai người mặc dù đều nói đến khô cả họng, cũng xem như là thoả mãn.
"Vậy liền nói rõ, chờ việc này làm xong, ta liền quay lại Trường Nhạc kinh xây miếu cho Hủy thần quân.
Không nói đến cường thịnh dương danh, còn luôn có bách gia hương khói!" Mộ Tàn Thanh thả xuống cốc trà đã uống hết, xem như là giải quyết dứt khoát chuyện giao dịch này, đồng thời ý vị thâm trường mà cười "Ta ở trong kinh còn quen biết không ít quan to quý nhân, chỉ muốn các ngươi đem chuyện này làm xong, sau đó tha hồ hưởng chỗ tốt bất tận."
Hơi thở Trưởng thôn cũng biến thành gấp gáp, luôn miệng nói: "Lão gia yên tâm, chúng ta làm ăn việc này đã có nhiều năm, chưa từng thất thủ...!Nghi thức hai đêm sau liền thực hiện, do Thần Bà tự mình chủ trì, ngài trong lúc này cứ yên tâm an dưỡng là được, không cần tận lực chuẩn bị cái gì."
Mộ Tàn Thanh hỏi: "Người cho ta mượn thọ là ai?"
Chân tướng "Thế thân" cùng "Mệnh chủ" dĩ nhiên không thể nói cho ngoại nhân, thời điểm người Miên Xuân sơn dụ dỗ khách quý luôn luôn dùng thuyết pháp "Mượn thọ kéo dài mạng sống".
Người bị lừa gạt thật sự cho là chỉ dựa vào tài phú có thể mua được tuổi thọ, không biết rằng tự mình đã đem toàn bộ vốn liếng ra đánh đổi.
Trưởng thôn vuốt vuốt hàm râu trắng bóng, cười nói: "Là Văn Âm.
Hắn tuổi còn trẻ, sống lâu trăm tuổi đều là việc rất nhỏ, mượn ba mươi năm tuổi thọ cho lão gia cũng là thích hợp."
Mộ Tàn Thanh không bỏ qua vẻ đố kị trong mắt hắn lóe lên một cái rồi biến mất, giống y như tiểu nam hài lúc đó quỳ gối trước mặt Thần Bà khổ sở cầu xin.
Y giả vờ kinh ngạc hỏi: "Văn Âm không phải là tôn tử của Thần Bà sao, lão nhân gia nàng sẽ cam lòng?"
Trưởng thôn lúng túng cười nói: "Chuyện này...!việc tổ tôn của lão nhân gia, chúng ta người ngoài làm sao minh bạch được chứ? Nếu mà lão gia không hài lòng Văn Âm, ta liền đi tìm Thần Bà nói một chút, xem có thể thay đổi hay không ..."
"Không cần." Mộ Tàn Thanh nhếch miệng "Nếu Thần Bà đã quyết, ta nào có cái gì không muốn? Liền là hắn đi, ta chờ."
Dứt lời, y vung ống tay áo một cái, rung đùi đắc ý mà đi ra ngoài.
Ở phía sau y, sắc mặt của Trưởng thôn âm trầm lại.
Tiểu nam hài ngày ấy đi thần miếu truyền tin từ trong nhà chạy ra, kéo lấy ống tay áo của hắn thấp giọng kêu lên: "Gia gia..."
"Gia gia tận lực rồi!" Trưởng thôn ngồi xổm xuống, xoa xoa đỉnh đầu hắn "Văn Âm không an phận, lại cố tình là tôn tử Thần Bà.
Lần này liền tiện nghi cho hắn đi...!Lần tới, gia gia nhất định nghĩ biện pháp cho ngươi làm mệnh chủ!"
Tiểu nam hài nghe được bảo đảm, trên mặt rốt cuộc nở nụ cười.
Ngay sau đó hơi khựng lại: "Ta giải thoát rồi, gia gia...!ngài, làm sao bây giờ?"
"Một trăm năm, trong thôn đổi đi không ít người, ta thế nhưng vẫn ở lại chỗ này...!Thần Bà, nàng hận ta a." Trưởng thôn cười khổ nói "Nàng hận năm đó ta đối với Sơn Thần lãnh đạm cùng bất kính, hận ta để mặc mọi người đi ăn thịt Xà yêu, khiến cho Sơn Thần trầm miên...!E là trong lòng nàng, mỗi người Miên Xuân sơn đều có tội, đặc biệt là ta tội không thể xá, làm sao lại để cho ta sớm giải thoát?"
Tiểu nam hài nói: "Lúc trước ngài tại sao đối Sơn Thần đại nhân..."
"Bởi vì hắn là Thần, chúng ta là người." Trưởng thôn cười khổ một tiếng "Người luôn có điều cầu xin Thần, mà Thần chung quy không thể vĩnh viễn quan tâm từng người.
Một khi người nguyện cầu không được Thần đáp ứng, đối người đó mà nói Thần liền không còn là bề trên cao cao tại thượng..."
Tiểu nam hài như hiểu mà không hiểu, lẩm bẩm nói: "Nhưng như vậy...!không phải là qua cầu rút ván sao?"
Khuôn mặt Trưởng thôn tựa hồ càng già thêm một ít: "Ngươi chưa thực sự trưởng thành, cũng chưa trải qua sinh lão bệnh tử, đương nhiên sẽ không biết Thần đối với con người có ý nghĩa thế nào..."
Thần là cơ hội sống cuối cùng cho con người hy vọng, giống như tấm gỗ cho kẻ sắp chìm bám vào, cũng giống như bọt nước, không sống liền chết, không có con đường nào khác.
Hai ngày đảo mắt liền qua.
Ngày hôm đó sắc trời buông xuống khá sớm, vừa tới giờ Tuất đã thấy tối đen khắp nơi.
Sau khi dùng bữa xong không lâu, một vòng trăng tròn đã treo lên không trung, mây đen xung quanh bị gió đánh tan tác như sợi bông vụn, mơ hồ có thể thấy được vài ngôi sao thưa thớt.
Thời điểm Mộ Tàn Thanh ra cửa ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy trăng hôm nay tuy rằng vừa lớn vừa tròn, lại không sáng ngời, mà mờ mờ trắng bệch như mặt người chết.
Mỗi lần tổ chức nghi thức, từng nhà trong Miên Xuân sơn đều bị cưỡng chế không được ra ngoài.
Cho dù là "Kim lão gia" cũng chỉ có thể tự mình cầm theo đèn lồng đi về hướng miếu sơn thần, cũng may còn có Văn Âm bồi tiếp.
Trong rừng lặng lẽ, cũng không có tiếng côn trùng kêu vang, phảng phất cả ngọn núi đều ở trong bóng đêm chết lặng, chỉ còn dư lại hai người bọn họ là sinh vật còn sống.
Nhưng mà, dựa vào ngũ giác quá mức nhạy bén của yêu hồ, Mộ Tàn Thanh có thể nhận ra động tĩnh trong bụi cỏ xung quanh, nhỏ đến mức không thể nghe thấy: có thứ gì ở trong bóng tối nhìn bọn họ chằm chằm.
Y cố ý đem hơi thở của mình thả ồ ồ, thần sắc cũng biến thành đè nén kích động mừng rỡ như điên, thỉnh thoảng hỏi đáp vài câu linh tinh với Văn Âm.
Nam nhân mắt mù tựa hồ từ phản ứng