Thời điểm Yêu hồ tha tiểu anh nhi kia về, cũng không phát hiện chỗ nào bất thường.
Ở thế đạo này, dễ dàng đổi con trai bán con gái cũng không hiếm thấy.
Một tiểu hài tử như thế bị yêu quái đem ra làm mồi nhử, dù là ai nhìn thấy cũng thương cảm.
Yêu hồ vốn muốn đem hài tử lưu lại trong thương đội, theo những người kia rời khỏi mảnh đất thiên tai này.
Không ngờ khi nó thiêu hủy thi thể con nhện yêu xong, trở lại chỗ thương đội dừng chân lại phát hiện tất cả mọi người đều không thấy đâu, chỉ còn dư lại hài tử này đang khóc nỉ non.
Đống lửa dưới đất còn chưa dập tắt, vết chân người vết bánh xe đều ngổn ngang.
Yêu hồ cân nhắc đoán, có lẽ là vừa rồi có người chưa ngủ say, phát hiện không đúng, bởi vậy lúc nó dẫn con nhện yêu đi, liền cấp tốc đánh thức những người khác theo đường nhỏ rời khỏi.
Hoang sơn dã lĩnh, sắc trời đã muộn, yêu hồ không đuổi theo những người tìm đường sống đó, trước tiên cũng chỉ đành đem anh nhi tha trở về, chuẩn bị sau khi trời sáng lại dẫn nó đi thành trấn phương xa tìm gia đình giao phó.
Nếu như không ở tình thế bắt buộc, buổi tối yêu hồ sẽ không rời khỏi từ đường.
Nguyên nhân không phải vì nó mà vì trạng thái của Nhiễm nương càng ngày càng không ổn.
Nàng là âm linh ngậm oán.
Nếu không vì Bảo nhi, sớm đã ở thời khắc bảy ngày liền biến thành ác quỷ lấy mạng.
Yêu hồ không muốn nàng phạm vào sát nghiệt trầm luân không thể quay đầu, cũng chỉ có thể nghĩ cách làm cho nàng khắc chế lệ khí của mình, chậm rãi từ trong oán hận tự giải thoát.
Đem anh nhi để lại cho Nhiễm nương, một là không có lựa chọn nào khác, hai là mượn cơ hội này để cho nàng chủ động áp chế dục vọng thèm khát nhân hồn của mình.
Bảo nhi bị yêu hồ mang đi, cho dù Nhiễm nương đói đến phát cuồng, cũng sẽ không chạm vào đứa nhỏ này một cái.
Nàng chỉ cần sống qua lần này, chính là một bước đáng mừng.
Nhưng mà yêu hồ không ngờ tới, anh nhi này cũng không phải là kẻ hiền lành gì.
Yêu loại ngũ giác rất tốt.
Thời điểm đưa Bảo nhi vào thành, yêu hồ liền từ trong tiếng gió gào thét nghe được tiếng người lẫn lộn.
Nó trực giác biết sự tình có biến, cho nên chuyển hướng chỗ tối, quan sát tình huống của từ đường đổ nát bên này.
Đầu tiên là nó phát hiện khí tức vết máu trên tã lót cũng không thuộc về anh nhi mình mang về.
Nhưng đứa bé kia đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại Nhiễm nương thần trí mơ hồ đối lập cùng dân chúng trong thành.
Loại xung đột kiểu này xuất hiện nhất định có nguyên nhân.
Nó rất nhanh tìm ra được Hà Thuận thần sắc khác thường.
Từ trên người hắn, nó ngửi được mùi vị giống trên vết máu kia.
Mà khí vị của người này còn có chút quen thuộc, khiến nó nhớ tới thảm án một nhà Nhiễm nương chết sạch đêm đó.
Nếu như Hà Thuận thực sự là hung thủ, Nhiễm nương ăn thịt chính là huyết nhục của hắn, như vậy âm linh không tránh khỏi mất khống chế lệ khí.
Yêu hồ không tin đây là việc trùng hợp.
Nó nhanh chóng đem những đầu mối này xâu chuỗi lại.
Trực giác của thú hoang nói cho nó biết: anh nhi đã biến mất kia, là mấu chốt đem tiền nhân hậu quả của hai bên kết nối với nhau.
Phàm là có điều tính kế, tất nhiên có mưu đồ.
Yêu hồ ngủ đông ở trong bóng tối, quả nhiên chờ đến bước hành động kế tiếp của đối phương, canh chuẩn thời cơ đem ép đi ra.
Yêu hồ nheo mắt lại, móng vuốt ở trên mặt đất cào ra ba cái rãnh: "Nhiễm nương kiêng kỵ Bảo nhi, cho dù đối với hồn phách máu thịt của ngươi khát vọng đến cực điểm, cũng sẽ không động đến ngươi một cái...!Vì vậy, ngươi liền ở thời điểm nàng khổ sở kích động, mê hoặc nàng !"
Anh nhi nho nhỏ kia, chỉ trong hai canh giờ đã lớn thành đứa bé cỡ ba tuổi.
Nó hướng về phía yêu hồ ngọt ngào nở nụ cười, nhỏ nhẻ nói: "Nàng muốn ăn thịt nuốt hồn, đây là thiên tính của âm linh.
Ta chỉ là để cho nàng phóng thích bản thân, không tốt sao?"
Một canh giờ trước, Nhiễm nương co rúc ở một góc từ đường đổ nát, đôi mắt vằn vện tia máu gắt gao nhìn chằm chằm anh nhi trên bàn, dục vọng đói khát cơ hồ khiến nàng phát điên, không khống chế được xông lên, muốn đem sinh mệnh tươi sống này ăn sạch cả da lẫn xương.
Thời điểm sắp sửa ngoạm ăn, bóng lưng Bảo nhi lúc gần đi liền ở trong đầu thoáng hiện.
Ngón tay Nhiễm nương xiết lấy tã lót, ý thức còn sót lại làm cho nàng nhớ đến cái ngoái nhìn lại đầy ý tứ của yêu hồ trước lúc đi kia.
Nàng không thể ăn thịt người! Không thể biến thành ác quỷ!
Nhiễm nương cưỡng bách mình nhắm mắt lại, muốn đem anh nhi thả lại mặt bàn.
Bất thình lình nàng nghe được một thanh âm rót vào tai: "Ngươi đói bụng, tại sao lại không ăn?"
Nàng mở mắt ra, xung quanh không có một bóng người, chỉ có anh nhi trong tã lót mở hai mắt ra.
Gương mặt tái nhợt gầy gò càng khiến cho cặp mắt kia vừa to lại vừa đen, như hai cái giếng sâu không đáy hút hồn phách người.
Thần sai quỷ khiến, nàng lẩm bẩm nói: "Ta không thể ăn...!Bảo nhi...!Bảo nhi của ta còn chưa có trở lại..."
Anh nhi ở trước mắt nàng cười nhếch miệng, thanh âm kia lần thứ hai vang lên, nhẹ nhàng chậm rãi vô cùng, mang theo mê hoặc sâu sắc: "Bảo nhi cũng không nỡ để mẫu thân bị đói.
Ngươi nên ăn đi, không ăn no, làm sao chăm sóc cho nó?"
"Ăn..." Hai mắt Nhiễm nương dần dần thất thần, nhiều lần lẩm bẩm một chữ này, bỗng nhiên lại lắc đầu "Ta không thể ăn thịt người..."
Khóe miệng của hài nhi càng nhếch lên cao: "Vậy ngươi liền ăn súc sinh đi."
"Súc...!sinh?"
"Những kẻ cướp lương thực, hại tính mạng cả nhà ngươi, có phải là súc sinh không?"
"Phải..."
"Bọn họ giết cả nhà ngươi, ngươi ăn cả nhà chúng, có phải là báo ứng đáng đời không?"
"Phải..."
"Vậy thì đi thôi."
Tã lót buông lỏng, anh nhi ở trong tay nàng biến thành một làn khói đen không còn thấy tăm hơi.
Nhiễm nương như xác chết di động rời khỏi từ đường.
Khi nàng miễn cưỡng hoàn hồn, trong miệng đã đầy mùi máu tươi, trước mắt là gương mặt Hà Thuận vạn phần sợ hãi.
Nàng thẫn thờ mà đứng trong từ đường đổ nát, nhìn Hà Thuận kêu gào, nhìn hơn mười người nghe tiếng mà đến, nhìn bọn họ một bên mắng chửi một bên chất củi khô, mà nàng chỉ ngơ ngẩn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu mọc ra sừng của mình.
Nàng trở thành ác quỷ, vạn kiếp không thể quay lại!
Trong khoảnh khắc Nhiễm nương bất giác bi ai.
Nàng bình tĩnh mà tiếp nhận kết cục này, chỉ cảm thấy mừng khi không bị Bảo nhi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình.
Vì thế nàng cam tâm tình nguyện chờ trong biển lửa để tan thành mây khói.
Nhưng nàng không ngờ Bảo nhi vào lúc này trở lại, càng không ngờ hài tử ngốc kia lại nhào vào trong biển lửa tìm mình.
Một chút thần trí còn sót lại khiến nàng cứu con rời khỏi từ đường sắp sụp đổ.
Đến lúc lại đối mặt với đám người Hà Thuận, Nhiễm nương đã mất đi tia lý trí cuối cùng.
Cảm giác đói khát mãnh liệt xông tới, thiên tính ác quỷ tham lam chiếm cứ đầu óc.
Nàng muốn ăn sạch những người này!
"Nương ..."
Bảo nhi sợ hãi nhìn Nhiễm nương nhảy vào đám đông.
Mọi người hoảng loạn chạy ra tứ phía.
Hà Thuận là kẻ đầu tiên chạy ra ngoài, nghe thấy tiếng người náo động sau lưng càng ngày càng xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Những người khác đều bị hắn bỏ lại đằng sau, chỉ có một thân thể không đầu chạy về phía này.
Kẻ nọ cũng chỉ được vài bước liền ngã nhào xuống đất, chảy ra một vũng máu.
Đó là thân thể ai? Hà Thuận muốn lau mồ hôi lạnh, lại phát hiện mình không còn cánh tay.
Hắn bị một bàn tay khô gầy tái nhợt xách lên, đối diện với gương mặt bắn đầy máu của Nhiễm nương.
Đây là hình ảnh cuối cùng mà Hà Thuận nhìn thấy.
Nhiễm nương quẳng thủ cấp Hà Thuận đi, liếm liếm vết máu trên ngón tay, lộ ra một nụ cười dữ tợn, giống như con sói đói lần thứ hai nhào vào đám người.
Bảo nhi kinh ngạc chết sững.
Yêu hồ nghe được tiếng kêu gào liên hồi sau lưng vẫn không dám quay đầu lại nhìn một cái, bởi vì đứa bé quỷ dị trước mắt này đang gắt gao nhìn nó chằm chằm, hàn ý vô hình như kim nhọn đâm vào những chỗ yếu hại trên thân thể.
Nó không nghi ngờ chút nào rằng mình chỉ cần lộ ra một kẽ hở, liền sẽ biến thành một con hồ ly chết chờ lột da.
Quỷ đồng quan sát nó trong chốc lát: "Nhìn dáng dấp của ngươi, bất quá chỉ là yêu hồ hai trăm năm đạo hạnh, không nên xuất hiện ở đây nha."
Yêu hồ nhe răng, thân thể đè thấp: "Ta nên xuất hiện ở nơi nào, do ngươi quyết định sao?"
"Ít nhất vào lúc này ở nơi đây, đúng như thế không sai." Quỷ đồng khẽ mỉm cười "Không nên tồn tại, liền bị dọn dẹp sạch sẽ!"
Nó còn chưa dứt lời, chân sau yêu hồ đã giẫm một cái, thân thể như mũi tên rời cung đánh tới!
Thời điểm yêu hồ chưa khai linh trí đã học được cách săn mồi, bản năng tứ chi cơ hồ khắc vào linh hồn.
So với hệ thống chiêu thức đẹp mắt phức tạp của Nhân tộc, thú vật chỉ chú trọng một đòn tất sát.
Bởi vậy, yêu hồ lần này nhảy thẳng lên đầu quỷ đồng, hàm răng há ra liền khép lại, tinh chuẩn mà ngọam lấy đầu của nó.
Trong nháy mắt thân thể xoay chuyển, chiếc đuôi dài tựa như roi thép quét ngang phía sau, hiểm hiểm tránh né một đòn của đối phương, kình phong bá đạo quét lên mặt đất đánh ra một chưởng ấn sâu cỡ nửa thước.
Thân ảnh quỷ đồng liền xuất hiện trước mặt nó.
Thứ này nhìn như tiểu ấu tử xinh đẹp, lực đạo cùng tốc độ đều nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Nó dường như đối với việc yêu hồ tránh thoát một chưởng này có chút kinh ngạc, ý cười vẫn không thay đổi: "Tiếp theo, ta muốn lột da ngươi làm cổ áo."
Đôi mắt màu đỏ tươi của yêu hồ hơi lạnh đi, cũng không bị nó làm tức giận, mà là lần thứ hai hạ thấp thân thể, lộ ra răng nanh sắc bén.
"A, tiểu hài nhi..." Nó không quay đầu lại, gọi Bảo nhi tỉnh thần "Mẹ ngươi đã không còn nhận ra người, thừa dịp lúc này, nhanh chóng chạy đi!"
Bảo nhi chưa kịp nói chuyện, liền bị một cái đuôi vung quét tới dùng xảo lực đánh ra thật xa.
Quỷ đồng khóe miệng mím lại, đang muốn chạy đuổi theo, chợt cảm thấy hoa mắt, yêu hồ đã lần thứ hai nhảy đến gần, không hề màu mè cắn về phía ngực nó!
Lần này tích lực ngắn ngủi, xuất kích