So với Bất Dạ yêu đô tráng lệ phồn hoa, Hàn Phách thành hiện ra thanh lãnh hơn nhiều.
Phía trước là tường thành cao chót vót nguy nga kéo dài mấy trăm dặm, phía sau xa xa mơ hồ có thể thấy được Băng nguyên tuyết trắng mênh mang.
Toàn bộ ngoại thành được chín con đường dài cắt thành tám phần, ở giữa có đường ngang ngõ dọc lớn nhỏ liên kết; Nội thành lại là nơi tập trung của những kẻ quyền quý, dùng Khô Vinh điện làm trung tâm, ngăn cách với ngoại thành bằng một con sông dài bao quanh.
Đây là một vùng đất hoàn toàn của Yêu tộc, từ thành chủ xuống tới bình dân không có một con người, trên đường lui tới phần lớn đều dùng yêu hình lộ diện.
Vì vậy sau khi Mộ Tàn Thanh mang theo Văn Âm vào thành, chỉ một điểm nhân khí lại như một cây đuốc ném vào trong đống củi khô, khoảnh khắc liền hấp dẫn sự chú ý của Yêu tộc bốn phía.
"Là con người nha!"
"Thật nhiều năm không gặp qua người sống!"
"Da mềm thịt béo, vừa nhìn là đồ nhắm ngon..."
"Xuỵt! Ngươi xem kẻ bên cạnh hắn ..."
Uy thế của thất vĩ yêu hồ vô thanh vô tức áp xuống, đám Yêu tộc đang nghị luận sôi nổi nhất thời câm như hến.
Mộ Tàn Thanh chỉ hơi liếc bọn chúng, liền đem Văn Âm ôm kéo về bên cạnh mình, nói với yêu tướng đến nghênh tiếp: "Đây là người của ta."
Yêu tướng kia tự xưng Bạch Thạch, đỉnh đầu có hai cái sừng linh dương, thân hình là nam tử mặc giáp, nửa người dưới lại là thân dê trắng noãn, nghe vậy liền khẽ mỉm cười: "Trong thành nhiều năm không gặp Nhân tộc, thỉnh sứ giả bao dung, ty chức sẽ quản giáo bọn họ đàng hoàng, chỉ là..."
Mộ Tàn Thanh nghe ra ý tứ của hắn: "Ta mang người tới, dĩ nhiên ta tự quản."
Bạch Thạch thấy y minh bạch cũng không nói thêm nữa.
Yêu tộc không có nhiều quy củ lễ nghi phiền phức, Mộ Tàn Thanh cũng chỉ là mang danh sứ giả đến xử lý sự vụ, vì vậy nghênh tiếp này cũng không quá mức long trọng, chỉ do Bạch Thạch là cận thần bên cạnh thành chủ dẫn theo bốn tên tâm phúc yêu tướng tới trước bàn bạc.
Do sự tình khẩn cấp, ngay trong đêm cũng phải đi vào Khô Vinh điện gặp mặt thành chủ.
Hắn cho những người không liên quan lui xuống, bấm tay huýt sáo.
Một con ưng lớn màu đen chỉ nháy mắt sau từ xa bay đến, thời điểm xoay quanh trên đỉnh đầu bọn họ tỏa ra một cái bóng khổng lồ.
Bạch Thạch đưa một tay dẫn đường: "Thỉnh."
Mộ Tàn Thanh ôm lấy eo Văn Âm, phi thân lên lưng chim, bọn Bạch Thạch theo sát phía sau.
Liền nghe một tiếng rít dài, con ưng tựa như gió lốc trỗi dậy, giương cánh bay về hướng nội thành.
Nó bay cực nhanh, tiếng gió lạnh gào thét chen lẫn hạt tuyết phả vào mặt như đao.
Văn Âm cơ hồ đem toàn bộ người mình chôn trong áo choàng, bàn tay cầm lấy tay Mộ Tàn Thanh càng ngày càng chặt, trái lại một tiếng rên cũng không có.
Mộ Tàn Thanh xác định hắn không đáng ngại, liền đem tầm mắt dời đi, lướt qua đầy trời mây gió tuyết rơi, nhà cửa đường phố phía dưới liền như quân cờ trải ra trong mắt; Nhìn càng nhiều, cảm giác quen thuộc cùng hồi hộp khó giải thích được trong lòng lại càng ngày dày đặc, nhưng mà chính y căn bản cũng không nói ra được nguyên cớ, chỉ có thể cưỡng ép áp chế nỗi lòng mãnh liệt xuống.
Rất nhanh, con ưng lớn dừng lại tại bờ sông vòng quanh nội thành, ngoan ngoãn cúi đầu hạ một bên cánh, khiến người trên lưng có thể thuận tiện đi xuống.
Mộ Tàn Thanh vừa bước xuống đất, ánh mắt liền bị một pho tượng hấp dẫn.
Pho tượng kia đứng ở trong nội thành, điêu khắc từ một tảng đá vuông vức, cao chừng mấy trượng.
Đó là một nam tử tóc dài tung bay, hai tay chống một thanh trọng kiếm (*), tựa hồ cùng y cách con sông nhìn sang, chỉ một cái liếc mắt xa xa này, đã cảm thấy bộc lộ hết sự sắc bén.
[(*) trọng kiếm: loại kiếm bản to, dày, nặng]
"Đó là..."
"Là tượng của Linh Nhai chân nhân Tiêu Túc." Thấy vẻ mặt Mộ Tàn Thanh nghi hoặc, Bạch Thạch giải thích "Ngài là một vị tu sĩ Nhân tộc ngàn năm trước, ở trong kiếm đạo có thể xem là Thái sơn Bắc đẩu, từng được Linh tộc ngoại lệ thỉnh trở thành chủ nhân Kiếm các tại Trọng Huyền cung.
Thời điểm Phá Ma chiến, ngài giết hơn vạn Ma, chiến tích hiển hách.
Trận chiến sinh tử cuối cùng tại Hàn Phách thành ngài cùng Ma tộc La Già Tôn đồng quy vu tận, rơi vào kết cục hài cốt không còn, tuy là nhất đại anh hào, lại là đáng tiếc...!Chúng ta tuy là Yêu tộc, nhưng đều kính trọng hành động lừng lẫy của Linh Nhai chân nhân, vì vậy mới lập pho tượng kia."
Trong lòng Mộ Tàn Thanh nhất thời sinh ra kính trọng, thế nhưng cho dù y nghĩ nát óc, cũng không nhớ ra từng ở nơi nào nghe qua đôi câu vài lời có liên quan đến người này.
Nhưng mà pho tượng đó đã có dấu vết phong sương bao nhiêu năm, lúc Bạch Thạch nói chuyện, thần sắc cũng không giả tạo.
Một trường Phá Ma chiến ngàn năm trước kia ảnh hưởng sâu xa, phàm là nhân vật anh hùng cho dù là chủng tộc lai lịch gì, sinh tử họa phúc trên thế gian đều có lưu truyền.
Linh tộc Tam bảo sư chủ đạo toàn bộ chiến cuộc nhảy một cái trở thành chí tôn trong Ngũ cảnh, địa vị danh vọng chỉ đứng sau chân thần trong truyền thuyết ở Thiên Tịnh sa kia.
Bởi vậy, nếu thật sự có một nhân vật như Tiêu Túc, tại sao ở ngoài Hàn Phách thành ngay cả truyền thuyết đôi câu vài lời cũng không để lại dấu vết?
Mộ Tàn Thanh đem việc này ghi nhớ, tiếp tục cùng Bạch Thạch tiến lên.
Thành chủ ở trong Khô Vinh điện, thuộc trung tâm nội thành.
Dọc theo đường đi binh lính canh gác nghiêm ngặt, đường phố ngang dọc chằng chịt.
Cũng may có Bạch Thạch mang theo bọn họ chọn lấy đường gần nhất.
Mộ Tàn Thanh cùng đi tới, thấy được một Hàn Phách thành nghiêm cẩn túc sát, mỗi một sĩ tốt đều mặc giáp cầm binh, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể ra chiến trường chém giết.
Nếu không phải là thời kì đặc thù cần phòng bị chặt chẽ, vậy hẳn là bọn họ vẫn luôn chuẩn bị tác chiến, mà đối tượng khai chiến ...!là ai chứ?
Văn Âm vẫn luôn đi theo bên cạnh y bỗng nhiên cong cong khóe miệng, tựa hồ nhận ra được việc gì khiến người vui vẻ, nhưng đáng tiếc nụ cười này lóe lên liền biến mất cũng không một ai phát hiện.
Xuyên qua đại môn thẳng đến một quảng trường có thể chứa được cả vạn người, Khô Vinh điện nguy nga tráng lệ thình lình xuất hiện trước mắt.
Nó gồm sáu tầng, toàn bộ dùng màu trắng đen làm chủ đạo, trên tường có những hoa văn trang trí cực nhỏ, sắc bén như đao.
Mộ Tàn Thanh trong lòng đem nơi này cùng Yêu hoàng cung so sánh, hình dạng cấu tạo vừa vặn đạp qua hết các phép tắc quy củ, đúng như quan hệ vi diệu giữa bộ hạ cũ của Thanh Lân cùng Huyền Lẫm, bên nào cũng bày ra thăm dò điểm giới hạn của nhau.
Hàn Phách thành chủ tên gọi Ngân Nha, chính là một Lang yêu gần hai ngàn năm tu vi, từng là phụ tá đắc lực của Thanh Lân Yêu hoàng, ở trong chiến sử của Yêu tộc danh chấn nhất thời.
Đáng tiếc hoa có khi nở khi tàn, yêu và người đều có lúc thịnh lúc suy; Từ sau khi Thanh Lân Yêu hoàng viên lạc, tu hành của Ngân Nha vướng ở bình cảnh không tiến được một bước đã suốt ngàn năm, tinh khí thần đều không còn thịnh như lúc trước, dù cho uy thế còn đó, rốt cuộc cũng đã già rồi.
Bất quá...!nếu như hắn có thể đột phá bình cảnh, hoặc là trẻ hơn một chút, Hàn Phách thành liền không an phận suốt những năm này.
"Thất vĩ yêu hồ Mộ Tàn Thanh, phụng mệnh Yêu hoàng Huyền Lẫm, Hồ vương Tô Ngu đến Hàn Phách thành, bái kiến Ngân Nha thành chủ." Đi vào hậu điện, Mộ Tàn Thanh thả ra yêu khí cùng tai hồ ly, đứng ở dưới bậc đối Ngân Nha hành lễ.
Một luồng uy thế trầm trọng trong khoảnh khắc đè xuống, mang theo khí thế sắc bén khóa chặt quanh người y.
Mộ Tàn Thanh cho dù không ngẩng đầu lên, cũng biết Ngân Nha đang đánh giá mình, mà y vẫn duy trì tư thế hành lễ không chút suy chuyển vững như bàn thạch.
Cũng may Văn Âm thân là Nhân tộc bị giữ lại ngoài cửa điện, do Bạch Thạch tạm thời trông chừng, không phải chịu nỗi khổ uy áp thế này.
Chỉ khoảng khắc, trụ đá cùng mặt đất trong nội điện giống như bị lưỡi dao sắc thổi qua hằn mấy vết cắt, ngọn nến đang cháy vô thanh vô tức tắt ngúm, tim nến bị đứt đoạn rơi vào trong lớp sáp.
"Đứng lên." Ngân Nha rốt cuộc mở miệng, thanh âm già nua không phân biệt vui giận "Hậu sinh khả úy, Yêu tộc đáng mừng!"
"Tạ thành chủ." Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía vị lang yêu bị Tô Ngu xem là cái đinh trong mắt kia.
Ngân Nha thân mang bào phục màu trắng, cổ áo lộ ra chính là một cái đầu sói màu xám bạc, hai mắt xanh biếc mặc dù tối tăm hữu thần, móng vuốt tứ chi dưới lớp quần áo sắc bén mạnh mẽ, thời điểm đứng lên so với nam tử phàm nhân còn cao hơn không ít, thể phách cường tráng rất có cảm giác áp bách, không nhìn ra vẻ già nua chút nào.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh ngửi được có một mùi máu tanh nhàn nhạt trộn lẫn với mùi thuốc từ trên người đối phương truyền đến, làm cho y nheo nheo mắt.
Tình huống khẩn cấp, hai người cũng không thích vòng vèo, qua trận này liền đi thẳng vào vấn đề, nói tới chính sự Ngự Phi Hồng mất tích cùng bí cảnh tái xuất hiện.
"Thiên Chú bí cảnh tại Hàn Phách thành đã tồn tại ngàn năm, lại có Âm Dương Phong giới lệnh trấn thủ, cho tới nay đều không xảy ra nhiễu loạn gì.
Mãi đến tận hạ tuần tháng trước, trong thành thỉnh thoảng có sĩ binh hoặc bách tính mất tích."
Mộ Tàn Thanh hỏi: "Thời điểm điều tra có phát hiện cái gì không?"
Ngân Nha lắc đầu: "Không có thứ gì."
Ngoại trừ dân trong thành không