Đập vào mắt là một bức tường bằng xương trắng cao lớn.
Xương cốt trắng toát ở trong bóng tối hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, uốn lượn hướng về hai phía xa ngút tầm mắt.
Phía trên xương cốt không có một chút bụi bặm, chỉ có vết máu sẫm màu đọng lại không tan, chưa đến gần đã có lệ khí ngập trời ập vào mặt, loáng thoáng có ngàn vạn khuôn mặt dữ tợn cùng cánh tay trắng xanh ở giữa đám hài cốt qua lại, kèm theo tiếng khóc tiếng cười gào thét khiến người sợ hãi.
La Già Tôn vốn là một Ma giao trong Quy Khư địa giới, thông qua phương pháp huyết tế từ Phong Hồn trận cắn nuốt vô số hồn phách cùng nghiệp lực trên chiến trường, hóa thành thân rồng tham uế.
Vì vậy năm đó Tiêu Túc để ngăn cản tai hoạ Thôn Tà uyên mở rộng, đành phải đem thi thể Ma Long của La Già Tôn hóa thành tường thành, giam cầm nghiệp lực trầm trọng nhất ở giữa chiến trường.
Mà sinh linh tử hồn cố gắng xâm nhập hoặc rời khỏi phạm vi này đều bị oán lực nuốt chửng.
Sau đó hắn dùng hết sức mạnh nguyên thần của mình đem nguyên thần La Già Tôn phong ấn vào trong Linh Nhai kiếm, không thể chờ đến khi Bạch Hổ ấn hóa thành âm dương Phong Giới lệnh đem nơi đây biến thành không gian riêng.
Nhưng mà, động tác này có thể giải tình huống khẩn cấp nhưng lại lưu hậu hoạn.
Hiện giờ Tiêu Túc qua đời đã ngàn năm, thần thức lưu lại trên Linh Nhai kiếm đã không còn toàn thịnh, thi thể Ma Long ngày qua ngày cắn nuốt nghiệp lực quanh thân, lại không có nguyên thần để tiến hành luyện hóa.
Đám oan hồn đó liền ở trong bộ thi hài này trường tồn bất diệt, khiến thân rồng mặc dù thối rữa lại không tan biến, lúc nào cũng có thể trọng sinh huyết nhục.
Văn Âm cảm nhận được cỗ oán lực có thể hút máu dẫn hồn kia, theo bản năng lui một bước: "Chúng ta phải làm thế nào đi vào?"
"Ngự Phi Hồng" không nói một lời, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Dục Diễm Cơ nếu đã gặp qua Linh Nhai kiếm, thuyết minh Mộ kiếm đã không còn vững chắc không gì phá nổi nữa.
"Ngự Phi Hồng" bình tĩnh đem thần thức thả ra ngoài, vừa tiếp xúc đến long cốt tựa như bị oan hồn phía trên cắn xé khiến nguyên thần hắn đau đớn, nhưng hắn ép bản năng phản kích xuống, chỉ đem thần thức ổn định làm mồi, thuận theo phương hướng nhiều hồn phách di chuyển nhất để tìm kiếm kẽ hở.
Thống khổ này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Đương lúc "Ngự Phi Hồng" cắn chặt hàm răng, một đạo linh quang yếu ớt như gợn sóng liền bao phủ xuống, oan hồn hung lệ vì vậy hơi ngừng lại.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, chỉ nghe Văn Âm nhẹ giọng nói: "Ta thuở nhỏ chỉ tu hành Tịnh Linh thuật, thỉnh không ghét bỏ chút đạo hạnh tầm thường này."
"Ngự Phi Hồng" cảm thụ một chút sức mạnh đạo linh khí này ẩn chứa, cảm thấy hắn thực sự quá mức khiêm tốn.
Linh lực đối phương mặc dù yếu ớt, lại hết sức thanh chính tinh khiết, đối với đám tà vật này có thiên tính khắc chế, chỉ vì căn cơ nông cạn mà không thể kéo dài lâu.
Hắn nắm lấy cơ hội này, toàn tâm tìm kiếm khe hở, thần thức như tơ nhện bò qua thân rồng, tại thời điểm chạm được một khối hài cốt bỗng nhiên biến mất, lại như một đốm lửa rơi vào trong nước, khoảnh khắc liền tắt ngúm.
Thần thức bị hao tổn lúc này phản phệ thống khổ, dù là hắn tâm chí kiên định, thiếu điều cũng phải ôm đầu kêu gào thảm thiết.
Tuy là như vậy, Văn Âm vẫn nghe được một tiếng rên trầm thấp, hắn chạy nhanh đến đỡ người bị ngã nhào xuống đất kia dậy: "Làm sao thế?"
"Ngự Phi Hồng" cơ hồ đem đôi môi đều cắn rách, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, Ma chủng nguyên bản bị hắn nỗ lực đè nén thiếu chút nữa liền trỗi dậy.
Cặp mắt màu đỏ tươi của hắn sáng rực lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ Văn Âm, sau một khắc lại cưỡng bách mình dời đi.
"...!Không...!không có chuyện gì." Hắn nỗ lực để âm thanh không run rẩy, biết rằng thời gian của mình không còn nhiều lắm.
Hắn không thể để cho nguyên thần La Già Tôn thoát vây, không thể để cho bí cảnh triệt để mở ra, bằng không toàn bộ Hàn Phách thành thậm chí phạm vi mấy trăm dặm đều sẽ trở thành tế phẩm nhân gian cho Thôn Tà uyên tái hiện.
Bản thân mình từ nhỏ lớn lên trong Trọng Huyền cung, so với bất kỳ người nào khác cũng hiểu kiêng kỵ của Linh tộc đối với ma vật, ngay cả Tam bảo sư đều truyền đạt qua tuyệt lệnh "Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót".
Cho dù hắn dùng thân phận nào đứng ở chỗ này, đều không thể mắt thấy ngập đầu tai ương sắp ập đến lại thờ ơ bất động.
Nghĩ đến đây, "Ngự Phi Hồng" kéo Văn Âm một cái, tựa như mũi tên rời cung vọt về hướng lúc nãy vừa điều tra ra.
Mắt thấy oan hồn nghiệp lực bao trùm trên hài cốt mở miệng rộng, tay phải còn trống của hắn hợp lực đâm ra, không nghiêng không lệch mà cắm vào một điểm yếu nhất kia.
Trong khoảnh khắc, huyết vụ đỏ sậm che kín ngũ giác, hồn phách như đọa Cửu U hoàng tuyền, thiếu chút nữa liền bị oán lực kéo xuống trầm luân.
Cũng may tình huống hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, đem ý thức gọi về thể xác.
Trong Mộ kiếm, ngoài dự đoán của "Ngự Phi Hồng", lại như một đầm lầy tối đen nhơ bẩn.
Mặt đất sền sệt đặc quánh trơn trượt, một khi bước vào trong đó liền bắt đầu chầm chậm lún xuống.
Đáng sợ hơn chính là bọn hắn không có cách nào điều động bất kỳ sức mạnh nào, tựa như thịt xương phàm thai bình thường nhất ở trong bùn nhão khổ sở giãy dụa.
"Ngự Phi Hồng" theo bản năng muốn bò ra ngoài, lại cảm giác được một sức mạnh âm hàn ở giữa kinh mạch nổ tung, lãnh ý đông tận xương tuỷ, làm cho hắn rắn rắn chắc chắc cứng ngắc tại chỗ.
Văn Âm bên cạnh nghe ra không đúng, giơ tay kéo một cái, liền cũng cảm giác được nguồn sức mạnh này chui vào cốt nhục, nửa người đều không còn tri giác, ngay cả Tâm Ma núp trong túi da cũng không khỏi tê dại chốc lát.
Khoảng khắc cúi đầu xuống, bóng mờ cây mặt người ở trong mắt hắn thoáng hiện.
Cầm Di Âm tỉ mỉ tìm kiếm ký ức ngàn năm trước, rốt cuộc nhớ ra thứ đồ chơi này căn bản không phải là đầm lầy gì, mà là lôi trận.
Bắc Cực cảnh ở vào vị trí Huyền Vũ, ty thủy chưởng lôi.
Trong đó Trọng Huyền cung chủ Tịnh Tư cực kỳ am hiểu đạo này.
Nếu như nói Mộ Tàn Thanh ở Ngoại ngũ lôi rất có thành tựu, thì Nội ngũ lôi của Tịnh Tư đã là đỉnh cấp, mà nàng am hiểu nhất chính là Quý Thủy âm lôi trận.
So với lôi đình kinh nộ thanh thế hùng vĩ, Quý Thủy lôi là lấy thủy lôi thống ngự sơn lôi địa lôi, chọn cung khảm xác định mắt trận, mượn sức mạnh âm hàn của sông ngòi kết trận; trận pháp càng đặt ở vùng đất thuần âm càng trường tồn không suy.
Không giống ngũ lôi oanh đỉnh khiến cho tan xương nát thịt, nó chú trọng từng bước cắn giết.
Trận pháp này tại thời điểm Phá Ma chiến năm đó hiển lộ tài năng, không biết bao nhiêu ma vật đều nuốt hận vì nó.
Cầm Di Âm hơi suy nghĩ một chút, nghĩ đến chắc chắn là Tiêu Túc cố ý dùng nguyên thần La Già Tôn hấp dẫn đám tà vật đến đây, lợi dụng bọn chúng còn chưa bị Tịnh Tư thu thập liền rơi vào bí cảnh trận pháp làm kết trận.
Hai cái người này...thật đúng là tuyệt phối!
Hắn ở trong đầu khẽ cười một tiếng, bóng cây mặt người biến mất, Văn Âm lần thứ hai ngẩng đầu lên, để mặc "Ngự Phi Hồng" vừa tha vừa kéo mình di chuyển về phía trước.
Quý Thủy âm lôi trận đối với bộ túi da của hắn hiện tại không có ảnh hưởng lớn, nhưng mà "Ngự Phi Hồng" đã biến thành bán ma lại gặp khổ, không chỉ mỗi bước đi liên tục khó khăn, lôi đình còn ở trong người tàn phá bừa bãi không ngớt, liền ngay cả Ma chủng rục rà rục rịch cũng ở thế tạm ngừng ăn mòn khí hải nội phủ.
Người này đang mượn lôi đình trong trận áp chế Ma chủng.
Văn Âm trong đầu lóe lên ý nghĩ này, khóe môi hơi nhếch lên, trở tay nắm chặt cổ tay đối phương, đem từng tia lôi đình kia âm thầm chuyển qua người mình.
Ma chủng vốn là bị ép xuống được cơ hội thở lấy hơi, thông minh mà không tiếp tục đối địch chính diện với lôi đình, ngoan ngoãn ngủ đông.
"Ngự Phi Hồng" đã không còn tâm trí phát hiện điểm biến hóa vi diệu đấy, thể phách nữ tử Nhân tộc đến cùng cũng không bằng đạo thể Linh tộc hắn quen dùng.
Nếu không có Huyền Vi kiếm ý bảo vệ quanh thân, chỉ sợ hắn căn bản không chịu được đến lúc bò đến trung tâm trận pháp.
Khi hắn rốt cuộc dừng bước, trước mặt là một thanh trọng kiếm cao ngang người.
Nó bị bùn đất dày nặng phủ đầy, thoạt nhìn như một tấm bia không ra ngô ra khoai gì, nửa đoạn dưới còn cắm vào trong vũng bùn, thấy thế nào cũng không đáng giá một đồng.
Thời khắc này, cả người "Ngự Phi Hồng" đều run rẩy, khuôn mặt không thuộc về mình kia cứng ngắc như người chết, chỉ có trong đôi mắt vằn vện tia máu bịt kín hơi nước, thiếu chút nữa liền có huyết lệ tràn mi mà ra.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm hai chữ.
Văn Âm nghe được rõ rõ ràng ràng, chính là "Sư phụ!"
Năm đó ở thời điểm Phá Ma chiến, Cầm Di Âm không đợi được chiến dịch Hàn Phách thành bạo phát liền bị chân thần trấn áp dưới Lôi Trì, vì vậy nhận thức đối với Linh Nhai chân nhân Tiêu Túc đều đến từ người khác.
Hắn biết đối phương được tôn sùng là đệ nhất kiếm đạo, thủ tọa Nhân tu, mà chưa từng chân chính giao chiến.
Sau đó Tiêu Túc chết trận tại Hàn Phách thành, truyền thuyết thế gian liên quan tới đối phương đại thể đều bị xóa đi.
Mãi đến hiện tại hắn dùng thân phận Văn Âm đi tới đây, mới dần dần khiến ấn tượng về người này rõ ràng trong đầu.
Đáng tiếc, cho dù đối phương lợi hại bao nhiêu, ở trong mắt hắn người chết không còn giá trị gì, ngay cả cơ hội trở mình đều không có, mãi mãi cũng là kẻ thất bại thảm hại mà thôi.
"Ngự Phi Hồng" không phát hiện sóng ngầm ác ý dưới cái túi da tưởng như vô hại phía sau, hắn chỉ nhìn chằm chằm Linh Nhai kiếm bị phủ đầy bùn đất, trong mắt sóng gió mãnh liệt.
Linh Nhai kiếm dùng phong ấn nguyên thần, bị âm uế bao phủ, nhất định phải dùng máu tươi rửa sạch.
Nguyên bản hắn cùng với Ngự Phi Hồng trao đổi linh hồn, một là muốn đem đối phương đưa ra khỏi nơi nguy hiểm, hai chính là muốn lưu lại thức tỉnh Linh Nhai.
Dù sao huyết thống Kỳ Lân mặc dù là loại khắc thủy, đến cùng cũng xem như là công chính.
Mà Huyền Vi kiếm ý của hắn cùng Linh Nhai là một mạch, chỉ cần dùng máu nóng phá phong ấn, đem nguyên thần dung nhập cổ kiếm, liền có thể đem phong ấn trên Linh Nhai kiếm bổ toàn đến trạng thái ban đầu.
Cứ như vậy, người hắn muốn cứu đều có thể sống sót, chức trách phải hoàn thành cũng không đến nỗi nhục mệnh, cho dù chính mình "thân tử đạo tiêu", đó cũng là kết quả không oán không hối.
Nhưng mà kế hoạch nảy sinh chi tiết, hắn không dự đoán được kiếm hồn của mình lại không kháng nổi mê hoặc của Ma chủng, thật sự ăn thịt người biến thành bán ma.
Đã như vậy, tuy rằng nguyên thần tạm thời không tổn hại, huyết thống cũng đã dị biến, tuyệt đối không thể dùng máu này tẩy ô nhiễm cho Linh Nhai.
Đi đến một bước này đã không còn cách nào có thể quay đầu lại, đặt ở trước mặt chỉ có một biện pháp.
Vừa nghĩ đến đây, "Ngự Phi Hồng" xoay người, nhìn Văn Âm tựa như không cảm giác được gì phía sau.
Cho dù đối phương chỉ là người mù, lúc đối diện cặp mắt ảm đạm kia vẫn làm cho hắn cảm thấy không thể nhìn lâu.
"Ta..." Thanh âm hắn tối nghĩa "...!thức tỉnh Linh Nhai kiếm cần phải có máu tươi sạch sẽ, ta đã nhập ma không thể thực hiện, ngươi..."
Nụ cười của Văn Âm chậm rãi biến mất.
Hắn trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng hỏi: "Ngài một đường không sợ nguy hiểm mang ta lại đây, chính là vì điều này sao?"
Cho dù là tù nhân, "Ngự Phi Hồng" cũng không chật vật như lúc này.
Hắn xiết chặt hai tay, vốn muốn nói mình cứu người vốn không vì cái này, nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng lại cảm thấy hiện tại đã thành vô nghĩa, bởi vì không có lựa chọn, nói cái gì cũng chỉ là biện giải cho mình mà thôi.
Văn Âm không nghe thấy câu trả lời của hắn, rũ mắt xuống nói: "Điện hạ, ngài cứu ta chạy ra khỏi lao tù, ta ghi nhớ ân tình của ngài không dám quên, ngày sau núi đao biển lửa cũng không dám chối từ...!Thế nhưng hiện tại, ta không muốn chết, ta còn có người muốn gặp, còn có chuyện chưa làm xong."
Thanh âm hắn rất nhẹ, so với Dục Diễm Cơ càng mê hoặc càng rung động hơn, từng chữ từng câu đều như búa tạ xuyên qua túi da dối trá, đập vào trên linh hồn chân chính của người đối diện.
Hết thảy trước mắt đột nhiên vặn vẹo như hoa trong gương, trăng trong nước.
"Ngự Phi Hồng" chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, nguyên thần của hắn tựa hồ vào đúng lúc này rút ra khỏi thân thể, bay vào trong ảo cảnh.
....!Hắn nhìn thấy mình biến trở về bộ dạng thiếu niên, dùng hết toàn lực nắm lấy góc áo Tịnh Tư, nói sư phụ còn bị vây ở trong Thôn Tà uyên chưa hề đi ra, khổ sở cầu xin nàng đừng hạ Phong Giới lệnh xuống, đợi thêm một chút, có thể sư phụ kịp giết đi ra.
Nhân pháp sư Tịnh Quan đứng bên cạnh cười cười, nói: "Hài tử ngoan, sư phụ ngươi đại nghĩa, dĩ nhiên lấy đại cục làm trọng.
Làm đệ tử của hắn, ngươi không thể phạm phải hồ đồ a."
"Câm miệng!" Hắn lần đầu phạm thượng trừng Tịnh Quan, sau đó liền tiếp tục cầu xin Tịnh Tư "Cung chủ...!cung chủ ngài không thể hạ phong ấn! Sư phụ ta cùng ngài tương giao tâm đầu ý hợp trăm năm, đổi lại phàm phu tục tử chính là đem một đời đặt xuống.
Hắn đã từng vì ngài bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, hiện tại ngài chẳng lẽ muốn đoạn đường sống của hắn sao? Ta cầu xin ngài...!cầu xin ngài chờ thêm một chút đi!"
"Không thể đợi thêm được nữa!" Nữ tử từ trước đến giờ luôn lạnh như băng cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó đem bàn tay đang nắm cổ tay mình từng ngón từng ngón bẻ ra, xương cốt phát ra tiếng nứt nhẹ, đau đến cả người hắn run rẩy.
Hắn vẫn muốn cướp đoạt Phong Giới lệnh, bị Tịnh Tư dùng một tấm bùa ép tới quỳ xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể gắt gao nhìn