Bắc Cực cảnh Linh tộc có Tam bảo sư: Thiên pháp sư Thường Niệm tọa trấn Thiên Tịnh sa bảo vệ chân thần câu thông tự nhiên; Địa pháp sư Tịnh Tư sáng lập Trọng Huyền cung thống lĩnh toàn bộ sự vụ của Linh tộc; Nhân pháp sư Tịnh Quan du lịch Huyền La ngũ cảnh quan sát nghe ngóng tình thế, ba người chính là đứng đầu Linh tộc.
Trong đó, dưới trướng Thiên pháp sư chỉ có một đệ tử, gọi là Tư Tinh Di, 500 năm trước đã đi vào Trọng Huyền cung Tư Thiên các câu thông trên dưới; Nhân pháp sư Tịnh Quan tính thích chơi bời, quanh năm phiêu bạt bất định, đến giờ vẫn chưa có đệ tử truyền thừa; Địa pháp sư Tịnh Tư cũng không thấy đệ tử thân truyền, chỉ có Tiêu Ngạo Sênh vì mối quan hệ với sư phụ hắn được nàng nhận làm đệ tử ký danh, những năm gần đây có nhiều chiếu cố.
Quang vinh khác biệt như vậy, trong Linh tộc dĩ nhiên không thiếu kẻ kín đáo chê trách, chỉ là sợ hãi uy nghiêm của Tịnh Tư không dám vọng ngôn, vài lần lắm miệng bị Tiêu Ngạo Sênh nghe được, hắn cũng chỉ xem như gió thổi bên tai.
Nếu như thay đổi về trước đó không bao lâu, đừng nói là ở sau lưng đâm bị thóc chọc bị gạo mà hắn bắt gặp, dù cho ác ý mạo phạm nhỏ tí tẹo, Tiêu Ngạo Sênh cũng chưa bao giờ đem kẻ hỗn trướng đó lưu qua đêm, thường thường thu thập ngay tại chỗ.
Nhưng khi đó hắn là đồ đệ của Linh Nhai chân nhân Tiêu Túc, bây giờ hắn là đệ tử ký danh của Trọng Huyền cung chủ.
Hắn vốn là một khối hàn ngọc trời sinh đất dưỡng trong Thiên Tịnh sa, nghe Tam bảo sư luận đạo rất nhiều năm, thụ tinh hoa nhật nguyệt cùng địa mạch điểm hóa ra linh thức, biến thành đạo thể, bản thân gân cốt kỳ giai, sinh ra đã hiểu rõ việc, lại có chút tính khí bướng bỉnh ngoan cố không thay đổi giống như tảng đá.
Vì lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy chính là Tịnh Tư, bản thân lại là ngọc thạch hóa linh, đối với nàng thân cận dị thường, quyết tâm muốn làm đồ đệ của Địa pháp sư.
Nhưng mà Tịnh Tư vẫn không nới lỏng nguyên tắc.
Nàng cho dù là nhìn ai, ánh mắt đều luôn băng lãnh xa cách, tình cờ xẹt qua một chút ánh sáng cũng đều nhàn nhạt, phảng phất vạn vật ở trong mắt nàng đều có cân lượng giá trị ước định, mà hắn tuy rằng lọt vào mắt nàng, lại vẫn chưa đủ tư cách có thể làm đồ đệ.
Tiêu Ngạo Sênh dĩ nhiên không phục.
Hắn gân cốt tuyệt hảo, ngộ tính thiên thành, từ lúc ra đời tới nay không một kẻ cùng thế hệ nào có thể vượt qua được.
Chỉ cần Tịnh Tư một ngày không có đệ tử thân truyền, như vậy hắn liền một ngày còn có hy vọng.
Chỉ là hắn không ngờ tới, chính mình làm một cái đuôi nhỏ quật cường đi theo phía sau Tịnh Tư gần một trăm năm, đối phương lại sang tay đem hắn đưa cho một người khác làm đồ đệ.
Người kia chính là Tiêu Túc.
Lúc đó Tiêu Túc còn chưa phải là Linh Nhai chân nhân gì, cũng chưa gia nhập Trọng Huyền cung, chỉ là một tán tu Nhân tộc.
Lúc Tiêu Ngạo Sênh gặp mặt lần đầu, hắn đang giang cánh tay khí thế ngất trời mà ở trong sơn động rèn thép, không khác gì phàm phu tục tử, phát hiện Tịnh Tư đến liền toét miệng nở nụ cười, nhìn càng ngốc hơn.
Tịnh Tư để cho hắn bái Tiêu Túc làm sư phụ, hắn đương nhiên không phục, quay đầu liền muốn chạy đi, không ngờ liền bị một cái tay tóm chặt sau gáy nhấc lên giống xách con gà con.
Tiêu Túc còn lắc lắc vài lần, quay người hỏi Tịnh Tư: "Trẻ con Linh tộc các ngươi đều nhẹ giống chíp hôi vậy sao?!"
[Haha..cái từ chíp hôi là của mỗ, nguyên bản là «con gà con».
Mà câu trước đã có rồi, mỗ ko muốn lập lại nên dùng chíp hôi cho ý trào phúng hơn]
Một khắc kia Tiêu Ngạo Sênh quyết định cùng hắn không đội trời chung!
Sau khi bị ấn đầu bái sư, Tiêu Ngạo Sênh ngày ngày đều muốn khi sư diệt tổ.
Nhưng mà không đợi đến lúc hắn đem ý nghĩ biến thành hành động - ma họa đã hiện manh mối.
Từ lúc sinh ra tới nay lần đầu tiên hắn trực diện quần ma tàn sát cả một thôn làng, thảm trạng đó phảng phất như quỷ đói từ địa ngục thoát ra làm cho hắn kinh nộ không thôi, đầu óc nóng lên liền xông tới.
Hắn hai quyền khó địch bốn tay, pháp quyết mặc dù tinh thông, thể lực lại không đủ, vận dụng linh lực tuy rằng dồi dào lại không thành thục.
Ngày thường luận bàn còn được, một khi đến nơi này thực chiến sinh tử liền hiện ra yếu thế.
Nhưng mà, Ma tộc không phải là đồng tu trong Bắc Cực cảnh, hắn nếu mà thua, chính là chết.
Ngay ở một khắc đó, hắn thấy được Linh Nhai kiếm.
Trường phong xuất ra mờ nhật nguyệt, một kiếm phá ma trấn sơn hà.
Nam nhân suốt ngày quai tay rèn thép kia, thân khoác áo bào trắng rộng thùng thình từ đống thi thể hỗn độn đi tới, một tay thu kiếm vào vỏ, một tay ôm lấy tiểu cô nương được cứu, kiên nhẫn dỗ vài câu, sau đó mới nhìn Tiêu Ngạo Sênh đang chật vật, khẽ mỉm cười: "Tuy rằng có điểm lỗ mãng, bất quá dũng khí rất tốt nha, muốn học kiếm không?"
Đó là lần đầu tiên hắn cam tâm tình nguyện hô lên "Sư phụ!".
Hắn đi theo bên cạnh Tiêu Túc một trăm năm, ban ngày nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh học kiếm luyện võ, buổi tối liền nhịn đau để cho nam nhân đó bó thuốc sắp xương, cuối cùng ngay cả quần áo dơ bẩn của mình cũng là sư phụ thay ra đi giặt.
Khởi đầu Tiêu Ngạo Sênh còn có thể bưng bát canh gà một mặt xoắn xuýt, sau đó dần dần thành quen, hắn cảm thấy nam nhân này dù cho thực lực siêu tuyệt, cũng luôn xem bản thân mình là người bình thường, thích trải qua sinh hoạt khói lửa như phàm phu tục tử.
Chỉ cần không rút kiếm, Tiêu Túc chính là một nam nhân bình đạm tính tình dễ chịu.
Một trăm năm, hắn chứng kiến nam nhân này từ vô danh tiểu tốt biến thành Linh Nhai chân nhân thanh danh chấn động Huyền La, sau đó gia nhập Trọng Huyền cung làm chủ Kiếm các, bộ dáng đối ngoại cuối cùng cũng xem như có chút doạ người, sau lưng lại là vẻ mặt tươi cười ngây ngô mà làm cơm rèn thép nuôi mèo nuôi chó.
Tiêu Ngạo Sênh ngoài miệng hô "Sư phụ", trên mặt ghét bỏ cực kỳ, trong lòng lại xem hắn như là cha, đồng thời mạnh mẽ cổ xúy hành vi gan to bằng trời theo đuổi Địa pháp sư của hắn, suy nghĩ dù cho không bái Tịnh Tư làm sư phụ, sau này gọi một tiếng sư nương cũng không tồi.
Vô số người đều nói Tịnh Tư là tượng băng tim tuyết.
Nhưng mà Tiêu Ngạo Sênh mỗi khi âm thầm nhìn nàng cùng Tiêu Túc ở chung, dù cho trên mặt nàng vẫn không có biểu tình gì, lời nói cũng thật là ít ỏi, vậy mà đều có thể nghe nam nhân kia nói về củi gạo dầu muối tương dấm cả một đêm.
Tiêu Ngạo Sênh nhận mệnh làm đồ đệ, lại đảm đương tâm bà mai.
Mắt thấy có một ngày sư phụ thức đêm đan hơn trăm chiếc hoa đăng, hắn bấm ngón tay tính toán là ngày mừng thọ sư phụ 140 tuổi sắp tới, liền nhanh chóng chạy đi thành trấn bỏ ra lượng tiền lớn để đặt làm riêng một cây trâm vàng hoa sen khảm ngọc, ngay cả bánh pháo cũng đặt trước cả thiên, mỏi mắt trông ngóng chờ Tịnh Tư lại đây, quả thực không thể kiềm chế nổi cái tay muốn dắt tơ hồng.
Kết quả, Tịnh Tư mặc dù đúng ngày đến, lại không chờ hội hoa đăng lên đèn, sau khi đưa cho Tiêu Túc một quyển pháp quyết, hối thúc hắn đi bế quan, ngay một lời thừa thãi cũng không nói liền vội vã ra đi.
Buổi tối ngày hôm ấy Tiêu Túc vẫn thả hoa đăng cùng đốt pháo, ở trên đỉnh núi dùng một cái sáo trúc thổi thủ khúc so với heo kêu còn không bằng.
Tiêu Ngạo Sênh ôm Huyền Vi đứng ở phía sau hắn, cảm thấy được tiếng sáo này chỉ sợ là khắc hoạ tâm tình chân thực của sư phụ.
Tiêu Túc bế quan, hắn cũng chỉ đành quay về cùng Tịnh Tư.
Kết quả không bao lâu sau, Phá Ma chiến liền bạo phát.
Tiêu Ngạo Sênh đã không còn là nghé con nhìn thấy Ma tộc luống cuống tay chân ngày trước.
Hắn gia nhập một đội tiền quân, ỷ vào kiếm pháp sắc bén làm tiên phong, cùng đồng bạn vào sinh ra tử, hoàn thành nhiều trận tập kích bất ngờ.
Năm mươi năm ác chiến khiến gương mặt hắn bớt vẻ ngây ngô dễ giận, trái lại nhìn thấy nhiều sinh ly tử biệt, thị phi đúng sai ở trong lòng lẫn lộn, kiếm tuy rằng càng ngày càng sắc bén, tâm lại bắt đầu mê man.
Hắn không biết sư phụ mình vì sao ở ngoài cuộc chiến năm mươi năm.
Chỉ là mỗi lần nghe thấy người khác phỉ báng Tiêu Túc nhát gan trốn tránh đều đem người đánh cho răng rơi đầy đất, sau đó càng thêm anh dũng mà xông pha chiến trường giết ma, muốn chứng minh Linh Nhai truyền thừa không phải là loại nhát gan.
Ở thời điểm đó, chiến cuộc càng ngày càng căng thẳng khiến cho song phương không dám lơi lỏng, cho dù Huyền La hay là Quy Khư đều đem thắng thua thành bại được ăn cả ngã về không mà áp lên chiến tuyến Tây Tuyệt.
Thời điểm đánh tới Hàn Phách thành, bất kể là liên quân tứ tộc hay là Ma tộc cũng đã bị ép lên tuyệt lộ.
Thời khắc Ma Long nhào về phía Tịnh Tư, Tiêu Ngạo Sênh chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt cứng ngắc.
Cũng may rốt cuộc Tiêu Túc đã tới.
Bao nhiêu nghi hoặc, oan ức cùng bi phẫn của Tiêu Ngạo Sênh, ở thời điểm nhìn thấy Tiêu Túc trong nháy mắt hóa thành hư không.
Hắn cực kỳ chân thực ý thức được hai chữ "sư đồ" đại biểu sức nặng như thế nào.
Đó không chỉ là công pháp tài nghệ truyền thừa, mà còn là sự ủy thác cấy vào trong máu thịt xương cốt.
Nhưng hắn không ngờ tới, mắt thấy chiến cuộc đã định, trên chiến trường cư nhiên xuất hiện Thôn Tà uyên.
Mà vào thời điểm mọi người e sợ tránh không kịp, Tiêu Túc lại đẩy Tịnh Tư ra, vọt vào trong.
Hắn càng không ngờ, lúc Tịnh Tư chạy đi cầu viện trở về không mang tới biện pháp cứu Tiêu Túc ra, thay vào đó là chặn đứng sinh lộ cuối cùng của đối phương.
Mặc cho hắn có bao nhiêu sợ hãi cùng không cam, chớp mắt khi Tịnh Tư buông tay, Thiên Chú bí cảnh đã thành, việc Tiêu Túc hi sinh đã thành kết cục chắc chắn.
Vị sư phụ sáng sớm gà gáy đem hắn xách lên núi luyện kiếm, buổi tối nương vào ngọn đèn to bằng hạt đậu vá quần áo cho hắn, ở thời điểm vạn địch tấn công, một kiếm canh giữ cửa ngõ, sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Tiêu Ngạo Sênh không thể nào tiếp thu được!
Hắn không thể tiếp thu Tiêu Túc chết đi như thế, không thể tiếp thu Tịnh Tư cùng Tịnh Quan thi pháp, không thể tiếp thu chân thần cùng Thiên pháp sư quyết định, càng không thể tiếp thu việc tất cả mọi người bởi vì Tiêu Túc hy sinh mới có thể tiếp tục sống, lại sau cuộc chiến không một lời nhắc tới kỳ nhân kỳ sự gì.
Bởi vậy, khi hắn trở lại Thiên Tịnh sa được Thiên pháp sư Thường Niệm triệu kiến, thời điểm phải đối mặt với Bạch Hổ pháp ấn truyền thừa, hắn cũng không tiếp thu.
Người dùng kiếm cô độc ngay thẳng, cũng lại cố chấp, chưa nói đến Tiêu Ngạo Sênh vốn là cục đá gàn bướng cứng đầu hóa thành.
Hắn không muốn tiếp thu Bạch Hổ ấn, Bạch Hổ ấn dĩ nhiên cũng không thừa nhận hắn.
Nghiêm trọng hơn chính là, hắn bị Thiên tru khí của Bạch Hổ ấn kích thích ra oán giận trong lòng, hóa thành sát niệm nồng đậm.
Sát ý này không những nhằm vào Ma tộc, còn nhằm vào tất cả mọi người có mặt trên chiến trường lúc đó, bao gồm cả Tịnh Tư.
Thời điểm bị Thiên pháp sư trách cứ, hắn đánh đổ trường minh đăng trên Thiên Tịnh sa biểu thị không phục;
Thời điểm bị áp giải chịu lôi đình, hắn cắn chặt hàm răng mạnh miệng vẫn là không phục;
Thời điểm bị một cái tát lật mặt, hắn nhìn Tịnh Tư kẽ mắt muốn rách không nói một lời.
Tịnh Tư đưa tay phong tỏa linh mạch, sau đó đem hắn ném vào hang động Tiêu Túc rèn thép đóng lại chỉnh chỉnh một ngàn năm.
Nàng nói: "Ngươi một ngày không nghĩ thông suốt, liền một ngày không được ra ngoài.
Bằng không ta giết ngươi, để ngươi không lâm vào nghiệp chướng, khiến cho danh tiếng của Linh Nhai bị vấy bẩn."
Tiêu Ngạo Sênh ở trong động diện bích một ngàn năm, vẫn không cảm thấy mình có lỗi.
Cũng may tâm tình gay gắt cực đoan trên người hắn chậm rãi lắng xuống, kể cả ngây thơ lẫn sắc bén hắn từng có đều cùng nhau thu liễm.
Thời điểm hắn mang theo Huyền Vi kiếm đi ra, đồng tu đã từng bị hắn áp chế đều có thành tựu riêng tại Bắc Cực cảnh, trái lại hắn trầm mặc như cái người gỗ.
Tiêu Ngạo Sênh cự tuyệt tiếp quản Kiếm các, chủ động đưa ra ý muốn đi Hàn Phách thành tiếp chưởng Phong Giới lệnh.
Tịnh Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng đồng ý.
Lúc hắn rời Bắc Cực cảnh ra đi, chỉ mang bên người Huyền Vi kiếm, còn lại đều hai bàn tay trắng.
Kỳ thực vào lúc ấy tâm hắn vẫn loạn, luôn nghĩ sau khi lấy được dương bản phải tìm cách đem thu hồi âm bản, mở ra Thiên Chú bí cảnh đi gom lại xương cốt sư phụ, sẽ đem Ma hồn tà ám bên trong giết đến sảng khoái, giải tỏa oán giận tích tụ ngàn năm, cho dù có chết bên trong cũng không đáng kể;
Hắn lại vừa muốn trước lúc đó, tốt xấu cũng phải đem kiếm pháp võ quyết truyền xuống, không thể bởi vì mình mà khiến Linh Nhai truyền thừa đứt đoạn ...
Bao nhiêu ý nghĩ nguy hiểm lung tung tràn ngập dưới bề ngoài nhìn như bình thản, lại ở thời điểm đàn sắp đứt dây bị lý trí kéo về.
Vì không để cho mình giẫm lên vết xe đổ, Tiêu Ngạo Sênh tính toán một chút thời gian, đi đường vòng qua U Ly sơn.
U Ly sơn ở vào tây bắc bộ Trung Thiên cảnh, tiến thì đi vào trung bộ, lui có thể thông đến biên thuỳ Bắc Cương, xem như là một đạo phòng tuyến thiên nhiên của Trung Thiên cảnh.
Lúc Tiêu Ngạo Sênh còn nhỏ, Tiêu Túc cùng Tịnh Tư đều từng dẫn hắn đi qua địa phương này.
Nơi đó núi rừng liên tiếp, địa thế gập ghềnh, nhiều thú hoang ít dấu chân người, có thể làm cho hắn nghỉ ngơi vài ngày, bình phục tâm tình của mình.
Nhưng hắn không ngờ tới, mình lại vừa vặn gặp phải Ngự Phi Hồng.
Năm ấy Ngự Phi Hồng hai mươi tuổi.
Vì để tránh hòa thân ngoại tộc, tranh thủ sức mạnh một phái để đối kháng với gian tướng Tô Vân Nhai, nàng chấp nhận gả đi xa cho nhi tử của Trấn Bắc vương.
Động tác này dĩ nhiên khiến cho gian hoạn kiêng kỵ, nửa đường ẩn nhẫn không phát tác, lại ở thời điểm ngang U Ly sơn mượn lợi thế địa hình trở mặt.
Nếu nàng không cảnh giác, lại có tử sĩ liều mạng hộ chủ, e là đã chết dưới loạn đao đâm sau lưng.
Khi đó nàng đã tu hành pháp thuật, nhưng đến cùng tuổi còn quá trẻ không có kinh nghiệm, trong đám sát thủ cũng không thiếu tu sĩ thủ đoạn lợi hại, cuối cùng nàng vẫn bị dồn đến tuyệt lộ.
Lúc đó Ngự Phi Hồng gãy một cánh tay, một chân gãy xương, nội tạng cũng bị trọng thương, khí mạch thì bị âm độc của Phệ Linh đinh gây thương tích.
Nàng bị bọn sát thủ vây trong rừng, lên trời xuống đất đều không còn lối thoát, đang chuẩn bị cùng đường cưỡng ép triệu hoán Kỳ Lân pháp tướng.
Tiêu Ngạo Sênh lúc đó còn không biết nàng là Trung Thiên cảnh trưởng công chúa, chỉ thấy một đám sát thủ bắt nạt một cô nương, không chút do dự mà rút kiếm tương trợ.
Vừa ra tay hắn liền phát hiện không đúng: hai mươi tám tên sát thủ này đơn độc xách ra đều không tính là gì, tụ cùng nhau lại rất lợi hại, tiến thoái chặt chẽ, kết hợp thành sức mạnh.
Nửa đường giết ra khách không mời mà đến, khiến Ngự Phi Hồng cùng đám sát thủ đều kinh ngạc giật mình.
Người trước không nghĩ ngợi được nhiều liền lùi lại phía sau, đồng thời nhắc nhở: "Vị đạo hữu này cẩn thận, đây là hai mươi tám Tinh đấu, bọn họ cùng tu luyện từ nhỏ, tâm ý tương thông lẫn nhau như một, không chỉ có sở trường riêng, còn tập được hợp thể chiến pháp."
Hai mươi tám Tinh đấu bao gồm thành viên tứ tộc, hướng hai mươi tám ngôi sao mượn lực tu luyện, hành sự tàn nhẫn không để lại người sống, xem như là đội ngũ sát thủ rất có tiếng tăm trong Nhân tu những năm gần đây, người trong Ngũ cảnh ăn thiệt với bọn họ không ít.
Tô Vân Nhai chịu dùng giá cao thỉnh bọn họ tới đối phó một công chúa như thế, thuyết minh việc nàng âm thầm tu hành pháp thuật đã bị tiết lộ.
Ngự Phi Hồng không kịp nghĩ tâm phúc bên người kẻ nào lộ ra phong thanh, trước mắt chỉ có thể tìm cách tránh qua kiếp nạn.
Vì vậy nàng không bỏ qua việc lợi dụng cơ hội trợ lực đột xuất này, chỉ là không ngờ tới...
Tiêu Ngạo Sênh: "Đó là cái thứ gì?"
Ngự Phi Hồng: "..."
Nàng không ngờ gia hỏa nhân mô cẩu dạng trước mắt này, thật ra lại là tảng đá cứng đầu ngàn năm mới vừa được thả ra tù.
Tiêu Ngạo Sênh cũng không ngờ tới, giang sơn đời nào cũng có người tài, chính mình thiếu chút nữa liền ở trên tay hai mươi tám Tinh đấu kia lật thuyền.
Nếu bàn về tu vi võ đạo, hai mươi tám Tinh đấu gộp lại cũng không sánh bằng hắn.
Rắc rối chính là đối phương có thể bố trí sát trận, trùng hợp lúc đó đang là buổi tối, sức mạnh tinh tú đại thịnh, mà Tiêu Ngạo Sênh nhất định phải áp chế một phần chân nguyên của mình, để tránh khỏi sát ý một lần nữa bị kích phát, trở ngược thương tổn phe mình.
Hết đợt này đến đợt khác, hắn lại mang theo Ngự Phi Hồng trọng thương, tình huống thực sự rất không ổn.
Cuối cùng, ánh mắt hắn bị tinh quang hóa thành mũi tên gây thương tích.
Ngự Phi Hồng nằm trên lưng hắn nói: "Đừng sợ! Ta nhìn, ngươi chiến, cùng mở đường máu giết ra ngoài."
Ngự Phi Hồng tu hành chiến trận thuật, nhãn lực hắn không thể so bằng.
Tiêu Ngạo Sênh đem toàn bộ mê man lẫn lo lắng của mình theo đôi mắt nhắm lại cùng trầm xuống, nương theo thanh âm bên tai không ngừng vang lên, vung kiếm như rẽ gió vén mây.
Một nháy mắt đó hắn hoảng hốt có loại ảo giác, cho dù hắn thật sự không nhìn thấy con đường phía trước, cô nương này cũng có thể chỉ dẫn hắn tiếp tục bước đi.
Đến lúc ánh bình mình vừa hé rạng, hắn rốt cuộc lần thứ hai mở mắt ra, trước mặt hai mươi tám tên sát thủ cũng biến thành hai mươi tám bộ thi thể, cô nương sau lưng tựa hồ nở nụ cười một tiếng, sau đó bàn tay vẫn luôn nắm chặt hắn chậm rãi buông ra, rũ xuống.
Hắn lúc này mới nhìn thấy, trên lưng Ngự Phi Hồng cũng có một tinh quang hóa thành mũi tên đương ở dưới ánh mặt trời chậm rãi tiêu tan, chỉ để lại một lỗ máu khủng bố.
Tiêu Ngạo Sênh không thông y thuật, cũng không kịp đi tìm thầy hỏi thuốc, chỉ có thể dùng chân nguyên giữ hơi tàn cho nàng, cắt uyển mạch cho nàng uống máu, rửa vết thương, dùng sức mạnh cường thịnh bẩm sinh của Linh tộc đi kéo lại sinh mệnh như nến tàn trong gió lúc nào cũng có thể tắt kia.
Ngự Phi Hồng hôn mê ba ngày, hắn liền canh giữ ở bên người nàng ba ngày, nửa bước không dời, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện rối như tơ vò, cuối cùng đều dừng lại trên cô nương này.
Hắn hiện giờ mới chú ý thấy đối phương một thân áo đỏ thường dùng làm áo cưới, nhất thời có chút mờ mịt.
Hắn từng nghe nói Nhân tộc đối với hôn nhân rất xem trọng, mỗi tân nương tử đều được gia đình chồng chân tình thực lòng sính lễ cưới về.
Nhưng nếu như vậy, nàng làm sao lại lưu lạc đến đây chứ? Nam nhân vốn nên che chở cho nàng ở nơi nào?
"Hắn không phải...!nam nhân của ta, đương nhiên...!không cần che chở ta." Thanh âm yếu ớt vang lên, Tiêu Ngạo Sênh giật mình phát hiện mình lẩm bẩm thành tiếng, cúi đầu chính là đối mặt với đôi mắt Ngự Phi Hồng chậm rãi mở ra.
Thời khắc này, hắn cho rằng chính mình thấy được hoa nở.
Ngự Phi Hồng sau khi tỉnh lại nhìn hắn rất lâu, làm cho hắn đều cảm thấy tay chân luống cuống.
Sau đó nàng mất công tốn sức mà chống đỡ thân thể, hít một hơi thở sâu, viền mắt thế nhưng đỏ lên.
Nàng tựa hồ không ngờ tới mình còn có thể tỉnh lại sống được, cho nên chỉ liếc mắt nhìn ánh nắng, uống một ngụm nước, thậm chí ngửi một chút mùi thơm cây cỏ đều cảm thấy hạnh phúc.
Tiêu Ngạo Sênh có chút không rõ, thẳng thắn hỏi tới, liền thấy Ngự Phi Hồng một bên vốc nước suối rửa mặt, một bên hỏi ngược lại: "Nếu như ngươi sớm biết mình chú định sống không lâu, sẽ oán trời trách đất, hay là sẽ nghĩ biện pháp thật tốt sống qua mỗi ngày, cũng nỗ lực để sống được càng lâu?"
Tiêu Ngạo Sênh ngây ngẩn cả người.
Hắn nhớ đến sư phụ mình.
Tiêu Túc ngày đầu tiên tiến vào Trọng Huyền cung liền bị Thường Niệm phê mệnh, nói "Không sống qua đại kiếp nạn 190 tuổi".
Lúc đó hắn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ không thôi, Tiêu Túc sau khi sững sờ một khắc lại như người không liên quan phẩy phẩy tay, cười nói: "Cái này trong Nhân tộc cũng đã là tuổi thọ cao hiếm thấy.
Không tồi! Không tồi!"
Ngự Phi Hồng tựa hồ nhìn ra mê man trên mặt hắn, một bên