Thời điểm Mộ Tàn Thanh đi tìm Ngự Phi Hồng, nàng đang đánh đàn tỳ bà.
Nữ nhân nọ cởi bỏ võ phục khinh giáp, một thân váy dài màu vàng nhạt thêu lưu vân, áo choàng màu xanh nhẹ nhàng viền lông trắng, tóc đen đầy đầu dùng một cây trâm hoa mai bằng bạch ngọc búi lại đơn giản, đang ngồi ở dưới hành lang trên đệm mềm.
Nàng thương thế chưa lành, trên mặt còn mang theo sắc bệnh, năm ngón tay xanh xao đeo giáp phiến bằng đồi mồi, một tay ấn cổ, một tay áp dây, hiển lộ phong thái nhu tình thuộc về nữ nhi nên có, thoáng nhìn tựa như tranh vẽ.
Mộ Tàn Thanh dưới chân hơi ngừng lại, khoanh tay dựa vào cửa, không quấy rầy giây phút tiêu khiển hiếm thấy của nàng.
Sau một khắc, ngón tay lướt trên dây đàn, thanh âm chậm rãi trải ra như dòng suối.
Dù cho người ở vương vị cao, Ngự Phi Hồng cũng là xuất thân trưởng công chúa hoàng gia, tài nghệ cầm kỳ thư họa tuy không tinh lại uyên bác.
Giờ khắc này nàng tựa hồ là tùy hứng đàn tấu, cũng không cố định khúc phổ nào, âm điệu nhu hòa gần như lưu luyến, tựa như suối nước vờn quanh núi đá, lại như bướm lượn điểm đài hoa, theo chỉ pháp biến hóa khiến sóng gió nhẹ nhàng đẩy ra, thanh thanh thoát thoát, khiến người nghe được dần dần tỏa ra vẻ biếng nhác từ trong xương cốt.
Mộ Tàn Thanh không khỏi ngáp một cái, hai cái tai xù trên đỉnh đầu run lên, có chút muốn ngủ.
Ngay trong chớp mắt này, Ngự Phi Hồng biến hóa chỉ pháp đàn ra, tiếng tỳ bà đột nhiên cất cao, tựa như lợi kiếm (*) leng keng ra khỏi vỏ, giây lát sau tiếng đàn gấp gáp, phá âm như cuồng phong thổi qua rừng trúc, khiến người cả kinh màng tai đau nhói.
Mộ Tàn Thanh lập tức mở mắt ra, chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên khuếch đại, trong khoảng khắc đã áp sát mắt trái y!
[(*) lợi kiếm: thanh kiếm sắc bén]
Y theo bản năng ngửa người ra sau, lưỡi kiếm băng lãnh cơ hồ sát chóp mũi xẹt qua.
Người đến kiếm nhanh như lôi đình, thân pháp như quỷ ảnh mê tung, một đòn không thành cổ tay liền xoay chuyển, thời điểm mũi kiếm rơi xuống tựa như đem gió lạnh chia ra làm hai!
Mộ Tàn Thanh hai tay chống một cái xuống đất tuyết, ngang lưng gập lại, một cước đá lên lưỡi kiếm như đạp vào bàn thạch, người lại mượn lực xoay chuyển, hiểm hiểm lướt qua mũi kiếm, quay lại đối mặt khách không mời mà đến này.
Tiêu Ngạo Sênh nhẹ nhàng vẽ một cái kiếm hoa, đối y cười nói: "Lấy binh khí ra, không động đến chân nguyên, luận võ một hồi được chăng?"
Mộ Tàn Thanh thoáng nhướn mi: "Thắng thế nào, thua thì lại làm sao?"
Tiêu Ngạo Sênh hướng về một cái bếp lò nho nhỏ dưới tàng cây bên cạnh hất hất đầu: "Thắng người có thể uống rượu ngon, thua phải hồi đáp một vấn đề."
"Xem ra Tiêu thiếu chủ đối với bản thân rất tin tưởng." Mộ Tàn Thanh hóa ra trường kích chắp sau lưng, híp mắt lại "Ta đáp ứng."
Ngự Phi Hồng đàn tỳ bà phía sau khóe môi cong lên, dưới tay vẫn đâu vào đấy, tiếng đàn thúc giục, như có gió nổi mây vần, tựa như hành khúc nhen lửa cho cuộc tranh phong bắt đầu.
Một là Linh tộc kiếm tu ngàn năm đạo hạnh, một là bát vĩ yêu hồ lực kháng thiên kiếp, mỗi người đều có nhiều gút mắc với sư thừa.
Ngoài việc đó ra hai người kỳ thực có không ít điểm giống nhau, trước mắt nếu như dùng toàn lực mà tính, xem như sàn sàn, nếu bàn riêng về võ đạo thắng bại, vậy cũng chỉ có thể kiếm thật kích thật đánh một trận mới biết.
Tiêu Ngạo Sênh trải qua họa đổi hồn, Mộ Tàn Thanh lại gặp thiên kiếp đoạn cốt, hai người đều cần một hồi đối chiến như vậy, mới có thể một lần nữa tìm lại được sự quen thuộc đối với thân thể cùng khống chế lực độ.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau chớp nháy, hai bên đồng thời động thân, kiếm kích tương giao, bắn ra tia lửa óng ánh khắp nơi.
Trong phút chốc, hai bóng người ở trong đình viện ta tới ngươi đi, kiếm khí ngang dọc, kích ảnh như gió, chưởng thế tung bay như điệp vũ, quyền cước chạm nhau tựa kim thạch.
Mộ Tàn Thanh cường công không ngớt, lực áp vạn cân, Tiêu Ngạo Sênh che chắn không kẽ hở, mượn lực đả lực.
Hai người nhất động nhất tĩnh đều là cao thủ võ đạo, trong lúc nhất thời sức mạnh ngang nhau, kiếm phong, kích tiêm cơ hồ đem đối phương bao phủ trong lĩnh vực của mình, rồi lại chỉ gang tấc cách ra rơi vào khoảng không.
Kiếm phong đập vào mặt, hoa cả mắt, Tiêu Ngạo Sênh hóa thành một bóng xanh từ bên người Mộ Tàn Thanh chợt lóe qua.
Y quyết định thật nhanh đem chân điểm nhẹ, thân thể xoay chuyển, trường kích quay lại, liền nghe một tiếng leng keng, mũi kiếm vừa vặn va vào thân kích, hai người đồng loạt giảm lực đồng thời tá lực bay ngược về phía sau.
Mộ Tàn Thanh đứng trên ngọn cây mai, Tiêu Ngạo Sênh đứng dưới mái hiên.
Tiếng tỳ bà của Ngự Phi Hồng chưa ngừng nghỉ, làn điệu từ cao chuyển thấp, ngón tay khép nhẹ lại chậm rãi xoa dây, âm thanh như nghẹn ngào, tựa như lời chưa nói hết, u oán mà triền miên, phảng phất thời điểm sau khi sĩ tốt chôn xương nơi chiến trường, gia quyến khóc than bên mộ phần.
Trên trời không chút mây đen, tuyết lại trở nặng.
Hoa tuyết bay lượn, bụi tuyết tung lên đều bị kình phong của kiếm kích chia ra làm hai, từ hai lại chia làm bốn, biến đến vô cùng nhỏ vụn, sau khi bị cuồng phong bao phủ tùy tiện bay ra, khiến người hoa cả mắt.
Tay Tiêu Ngạo Sênh cầm kiếm vững như bàn thạch, ánh mắt rơi vào trên người Mộ Tàn Thanh, nhẹ giọng hỏi: "Nhạn hồi?"
Mộ Tàn Thanh ánh mắt hơi híp lại, chiêu vừa nãy y dùng chính là xuất từ Bách Chiến quyết, thức thứ hai mươi bảy, tên là Nhạn hồi.
Cho dù vì vũ khí cùng tu hành của mỗi người mà có diễn biến khác nhau, cuối cùng lại cũng không rời khỏi căn cơ, người bình thường sẽ không biết được, nhưng người đồng tông chắc chắn sẽ rõ ràng.
Tiêu Ngạo Sênh ở trong Thiên Chú bí cảnh chỉ bị Ma chủng mê hoặc, cũng không phải là mất trí nhớ.
Hắn khi đó đã đem ngoại tu chiêu thức của Mộ Tàn Thanh lưu ý trong lòng.
Hắn theo Tiêu Túc trên dưới một trăm năm, biết rằng sư phụ ngoại trừ mình ra không còn đệ tử nào khác, thế nhưng công pháp Bách Chiến quyết hắn không thể nhìn lầm, mặc dù tình thế khẩn cấp lúc đó không có hỏi han kỹ lưỡng, hiện tại mới dựa vào luận bàn để tìm tòi nghiên cứu.
Ngự Phi Hồng chỉ pháp lại biến đổi, âm thanh như khóc như than liên tiếp cất cao, từng tiếng thúc gấp!
Mộ Tàn Thanh nhếch miệng, không đáp hắn, cả người lại tựa mũi tên xuất hiện giữa trời, đồng thời trường kích xoay chuyển, hàn quang hiện ra, trong chớp mắt bay lên đỉnh đầu Tiêu Ngạo Sênh, lực đập xuống mạnh như phá núi.
"Tranh ...!" một tiếng chói tai, Tiêu Ngạo Sênh vung chưởng đập lên thân kích, đồng thời kiếm đi chếch lên, Huyền Vi như độc xà phun nọc, từ dưới đâm thẳng vào nơi yếu hại nơi ngực Mộ Tàn Thanh!
Mộ Tàn Thanh vung tay xoay tròn, đem kiếm của hắn vững vàng khóa lại, khoảng cách hai người thuận thế rút ngắn, từng người phân ra một tay một chân đánh nhau, nhanh đến mức chỉ thấy huyễn ảnh.
Ngự Phi Hồng đan điền bị phá, nhãn lực vẫn còn, nhìn ra được thân pháp, chiêu thức hai người này trong quá trình giao thủ dần dần đồng bộ đến trùng điệp.
Tiêu Ngạo Sênh liền lùi lại bảy bước, dưới chân động liên tục, đá bay bảy viên ngói, phân biệt đánh về phía yếu huyệt hai chân Mộ Tàn Thanh.
Chỉ nháy mắt trì trệ này, thân ảnh của hắn liền ở trong ngói loạn che phủ biến mất!
Không chút nghĩ ngợi, Mộ Tàn Thanh không tiến lại lui, thời điểm vọt người nhảy lên đột nhiên đem kích từ dưới nách đâm ngược về sau.
Đúng như dự đoán, thân ảnh Tiêu Ngạo Sênh ở ngay sau lưng y hiển hiện, mũi kích tính toán đúng chỗ thân pháp hắn dừng, chỉ nháy mắt là sẽ đâm trúng bụng hắn.
Liền thấy Tiêu Ngạo Sênh cũng tựa như sớm có dự liệu giơ kiếm kiềm trụ mũi kích bỗng nhiên giơ lên, đồng thời cúi thân trượt đi, người liền dán theo kích sát đến gần sau lưng Mộ Tàn Thanh, vừa vặn đem trường kích khóa lại giữa thân thể hai người, mà Huyền Vi ở trong tay hắn quay về nằm ngang trước cổ Mộ Tàn Thanh, hình thành tư thế kèm chặt hai bên!
Một chiêu này cho người cảm giác ngột ngạt quá mức nguy hiểm, Mộ Tàn Thanh cơ hồ bản năng muốn phản kích, cũng may tự mình miễn cưỡng ngăn chặn chân nguyên.
Y cất trường kích trong tay, duỗi ngón tay nhẹ nhàng đẩy lưỡi kiếm ra, quay người hướng Tiêu Ngạo Sênh hành lễ, cười nói: "Đa tạ Tiêu thiếu chủ chỉ giáo, là ta thua."
Rốt cuộc là ngàn năm trước đã thành danh Kiếm các thiếu chủ, hiện giờ lại đã phá chấp, cảnh giới nâng cao một bước, Mộ Tàn Thanh một thân hoang dã, chiêu số liều mạng, luận đạo tranh phong còn chưa đáng kể.
Lời y nói vừa dứt, ngón tay Ngự Phi Hồng dừng lại.
Sau khi bắn ra ba dư âm, tiếng tỳ bà dần dần ngừng bặt.
Giao phong hoàn, một khúc tận.
"Đa tạ." Tiêu Ngạo Sênh phủi tuyết bay trên lưỡi kiếm, tra lại vào vỏ, nhìn thật sâu Mộ Tàn Thanh một cái, thẳng thắn hỏi "Đạo hữu có phải cùng gia sư kết làm nhân quả hay không?"
Mộ Tàn Thanh khóe môi khẽ mím, trong ánh mắt toát ra một chút thẫn thờ, nói: "300 năm trước ở một thâm sơn đông nam Tây Tuyệt cảnh, ta ngẫu nhiên đi vào một hang động tên Linh Nhai, thấy trên chiếu có bảy tám bản kinh, bạch cốt ở giữa không người thu liễm, liền mượn hoàng thổ, thanh mộc giản tiện mai táng."
Tiêu Ngạo Sênh đôi môi khẽ run rẩy.
Năm đó sau khi Thiên Chú bí cảnh hình thành, tâm hắn có căm phẫn khó nhịn, kiếm đạo từ đó đi vào bình cảnh, thậm chí ở trên Thiên Tịnh sa chống đối Thiên pháp sư, bị giam tại Bắc Cực cảnh ngàn năm, thân làm đồ đệ cũng không thể đúng lúc đi tìm được pháp thể sư tôn cung phụng an táng tử tế, trước giờ vẫn hối hận không thôi.
Đợi đến mười năm trước lúc hắn ra khỏi lao tù cấm chế đi tìm, hang động lại phảng phất biến mất không còn tăm hơi, rốt cuộc tìm không được.
Ngàn năm xuân thu thay đổi, nhân gian thương hải tang điền, dù cho núi cao cũng có thể biến thành khe sâu, huống hồ một cái hang động, một bộ hài cốt?
"...!Đa tạ đạo hữu!" Tiêu Ngạo Sênh viền mắt nóng lên, vốn còn rất nhiều lời muốn hỏi, hiện tại lại một câu cũng không nói ra được.
Hắn thành tâm thành ý hướng về phía Mộ Tàn Thanh khom người thi lễ một cái; Người sau tựa như có sở liệu, nghiêng người tránh né trước một bước, đồng thời đưa tay đỡ hắn lên.
Mộ Tàn Thanh nhớ tới cảnh tượng lúc Tịnh Tư chăm chú đem bộ xương khô kia lau chùi, nhập liệm, trong lòng thổn thức, nói: "Ta hưởng ích lợi công pháp của tiền bối, vì ngài thu liễm an táng vừa là bổn phận cũng là duyên phận.
Chỉ tiếc lúc đó không biết là di cốt của Linh Nhai chân nhân, không thể ở trước mộ phần ngài rót rượu tế trường phong, an ủi vong linh anh hào tiên liệt."
Hai người đối diện một lúc lâu, không biết là ai cười ra tiếng trước, hai người vỗ tay vào nhau, song song trở xuống đình viện.
Ngự Phi Hồng đã thả đàn tỳ bà xuống, ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ cầm lấy vò rượu trên bếp lò, rót ra nửa chén rượu nóng, sau đó rót chén nước cho Mộ Tàn Thanh.
Mộ Tàn Thanh uống một ngụm mặt liền nhăn lại: "Mặc dù nói nguyện thua cuộc, nhưng mà Quả Túc vương ngươi chỉ cho một chén nước lạnh có quá ác tâm hay không hả?"
Ngự Phi Hồng thỏa mãn mà nếm nếm vị mát lạnh của rượu hoa mai, nghe vậy ngạc nhiên nói: "Ngươi có từng nghe qua bổn vương là kẻ lòng dạ mềm yếu?"
Mộ Tàn Thanh: "..."
Tiêu Ngạo Sênh nhất thời mặt mày cong cong.
Câu chuyện cười nho nhỏ này triệt để hóa giải bầu không khí có chút xa cách giữa ba người.
Bọn họ vây quanh bàn mà ngồi, đối ẩm trò chuyện, cho dù là ở giữa phong tuyết cũng không cảm thấy nửa điểm lạnh lẽo.
Nhưng mà, không ai chủ động nhắc tới trận kiếp số cửu tử nhất sinh này, bọn họ ăn ý tránh làm đau xót lẫn nhau, nói chuyện phiếm một chốc liền đem đề tài quay lại dự định sau này.
"Ta muốn đi tế điện sư phụ, sau đó quay về Trọng Huyền cung đợi mệnh." Tiêu Ngạo Sênh để chén rượu xuống "Tịnh Quan sư thúc nói không sai, trước mắt Ma tộc muốn quay đầu trở lại, Kiếm các không thể một ngày vô chủ, cho dù ta bây giờ còn chưa bằng sư phụ, lại cũng không thể một mực từ chối trọng trách, lúc này là lúc phải dũng cảm đảm đương."
Hắn nói xong nhìn về phía Mộ Tàn Thanh, người sau hiểu ý nở nụ cười: "Ta thân là kẻ chấp pháp Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt, cũng nên đi Trọng Huyền cung một chuyến, vừa vặn cùng Tiêu thiếu chủ đồng hành."
Ngự Phi Hồng vuốt ve cạnh chén, nói: "Ta hiện giờ biến thành dáng dấp như vậy, đã mất thực lực tọa trấn một phương, nhất định phải về triều xin từ chức."
Tiêu Ngạo Sênh khẽ cau mày: "Ngươi đã mất đan điền, nếu ngay cả vương vị cũng mất, chẳng phải là càng không còn sức đánh trả?"
"Tiêu thiếu chủ lời ấy sai rồi." Mộ Tàn Thanh ngước mắt lên "Nơi này đầu sóng ngọn gió, cho dù Quả Túc vương bình yên vô sự cũng sẽ thành cái đinh trong mắt cả trong lẫn ngoài triều.
Đối thủ đem nhân cơ hội cắn ngược lại, họa ngoại xâm cũng phải thuận thế loạn lên, nàng lưu lại vị trí cũ hai mặt thọ địch, hai đầu đều khó.
Chi bằng lùi một bước để tiến hai bước, lưu lại tâm phúc thân binh giấu vào trong bóng tối, bên ngoài dùng thân phận trưởng công chúa trở lại hoàng thành.
Đã như thế, nàng vẫn là thân cao quý, nhưng lại trở thành phế nhân trong mắt đối thủ, có thành tựu quá khứ cùng căn cơ, chỉ cần phòng vệ đâm sau lưng, sẽ không có ai vội vã ở bên ngoài đối với nàng đuổi đánh tới cùng."
Trong mắt Ngự Phi Hồng tinh quang lóe lên, nàng đối Mộ Tàn Thanh nở nụ cười: "Đều nói hồ ly giảo hoạt, không được bắt nạt ta."
Tiêu Ngạo Sênh vẫn cau mày.
Hắn tuy rằng không hiểu mấy thứ quanh quanh quẩn quẩn như vậy, lại biết rõ Ngự Phi Hồng ngạo khí chắc chắn sẽ không cho phép bản thân thành một kẻ "phế nhân" bo bo giữ mình
"Ta ở biên cương đóng giữ mười năm, không nói tai mắt khắp nơi, căn cơ đã vững chắc, đám loạn thần tặc tử đó muốn trong sớm chiều đụng đến cơ nghiệp của ta, chính là si tâm vọng tưởng!" Ngự Phi Hồng hơi nhấp ngụm rượu, trong con ngươi hung quang thoáng hiện ra "Nhưng mà ta rời kinh mười năm, Phi Vân mặc dù niên thiếu đăng cơ, nhưng lại bị quyền hoạn nắm giữ.
Cứ thế mãi, cho dù biên quan như tường đồng vách sắt, cũng không ngăn được đại thụ trống rỗng, vừa vặn mượn cơ hội này đem đám sâu mọt đó câu ra."
Mộ Tàn Thanh hỏi: "Ý tưởng là đúng đắn.
Thế nhưng dưới sự bao vây của cường địch lại như sa vào đầm lầy.
Ngươi bây giờ không còn đan điền, chỉ sợ rất nhiều chuyện hữu tâm vô lực."
Ngự Phi Hồng hỏi ngược lại: "Lẽ nào bởi vì hữu tâm vô lực, liền muốn đem