Thế giới này tên gọi là Huyền La, căn cứ theo Ngũ hành địa vực chia ra Ngũ cảnh: Trung Thiên, Bắc Cực, Tây Tuyệt, Đông Thương cùng Nam Hoang.
Chúng sinh ở giữa có bốn tộc: nhân, yêu, linh, quái.
Trong đó, Nhân tộc tuy có thể phách cùng tuổi thọ khuyết thiếu, nhưng là hạng linh trưởng bẩm sinh đã khai trí, lại thêm đời đời sinh sôi không dứt, nhân khẩu nằm rải khắp thiên hạ.
Thế lực Nhân tộc càng ngày càng lớn mạnh, tuy không đến mức "Hiệu lệnh ra thì thiên hạ phục", lại dựa vào các đời vương triều chinh phạt cùng tầng tầng lớp lớp tu hành chân nhân khiến cho Ngũ cảnh kinh sợ, đến nay đã ở vào vị trí đứng đầu trong bốn tộc; Trong Ngũ cảnh rất hiếm nơi không có Nhân tộc sinh sống.
Nhưng mà, tình huống ở Bắc Cực cảnh có chút đặc thù.
Bắc Cực cảnh ở phía bắc Huyền La, càng đi sâu vào nội cảnh càng lạnh lẽo, chủng loại sinh vật tương đối đơn điệu, khí hậu địa lý cũng không phù hợp cho con người cư ngụ.
So với Trung Thiên cảnh sung túc cường thịnh nhân khẩu đông đảo thì không bằng một phần vạn.
Bởi vậy chiếm địa vị cao nhất trong Bắc Cực cảnh chính là Linh tộc.
Thiên địa vạn vật đều có linh hồn, như người, động vật, cây cỏ được gọi là sinh linh.
Sinh linh chết sẽ hóa thành tử linh.
Dù cho giữa núi rừng, một tảng đá hút tinh hoa nhật nguyệt, cũng có thể điểm hóa thành tinh linh.
Vì vậy Linh tồn tại trên thế gian càng rộng rãi hơn so với con người.
Nhưng mà đại đa số Linh sớm nở tối tàn sáng sinh chiều chết, khó có thể tu thành thần thức, càng khó tạo thành thân thể giáng lâm hậu thế.
Tuy số lượng của chúng nhiều, lại không ra thể thống gì, chỉ có Linh tộc tại Bắc Cực cảnh là được tạo hóa.
Bắc Cực cảnh có một Thánh địa gọi là "Thiên Tịnh sa".
Nghe nói là do trụ trời chống đỡ tam giới từ thời điểm thiên địa sơ khai biến thành, là nơi Linh tề tụ, ngày đêm được linh khí trong thiên địa bao phủ.
Tinh phách sinh vào trong đó liền có tướng mạo cùng thân thể, trời sinh liền có thể lắng nghe âm thanh của tự nhiên, tiếp thu mệnh trời ý chí, là tồn tại cách Thần gần nhất trong toàn bộ chúng sinh.
Bọn họ tránh khỏi tai mắt phàm tục, trường cư ở Bắc Cực cảnh tiếp giáp với trời, không màng đến nhân gian chính pháp tranh giành, chỉ thuận theo thiên ý làm việc, được gọi là "Thần sứ".
Linh tộc Tôn chủ tổng cộng có ba vị: Thường Niệm, Tịnh Tư cùng Tịnh Quan, phân biệt chấp chưởng Thiên, Địa, Nhân ba quyển diệu pháp đồ lục, được tôn xưng là "Tam bảo sư".
Thường Niệm sinh là Tri mệnh lão nhân tướng, chưởng quản Thiên pháp lục, từ lúc ra đời liền ở Thiên Tịnh sa, muốn phụng dưỡng chân thần, lắng nghe pháp chỉ, chưa bao giờ ra khỏi Thánh địa nửa bước;
Tịnh Tư sinh Diệu thiện nữ nhân tướng, chưởng quản Địa pháp lục, chấp chưởng Linh tộc đại quyền, đại biểu cho ý thức tối cao của Bắc Cực cảnh;
Tịnh Quan sinh Thiên chân hài đồng tướng, chưởng quản Nhân pháp lục, nhiều năm qua du lịch trong Huyền La ngũ cảnh, hành tung quỷ dị.
Mộ Tàn Thanh sinh làm yêu, thuộc vào Tây Tuyệt yêu tộc, lại do vận may run rủi bái Tịnh Tư làm sư phụ.
Cũng may là người sau mặc dù đối với y có ân sâu dạy dỗ, đến cùng chủ yếu vẫn là nuôi thả, vì vậy y chưa bao giờ đi qua nơi Linh tộc quần cư.
Hơn nữa lần này chẳng biết vì sao lại rơi vào trong giấc mộng của Ngự Tư Niên, ngay cả thân phận trước kia đều suýt nữa quên sạch sẽ, dĩ nhiên cũng không thể nhận ra hài đồng có nốt ruồi son trên ấn đường kỳ quái này vậy mà lại là Tịnh Quan được tôn là Tam bảo sư ngang hàng với sư phụ mình.
Trong lòng y xoay chuyển, vẫn chưa thẳng thắn bộc lộ tầng quan hệ này để tránh bất trắc họa phúc liên lụy đến Tịnh Tư.
Sau đó theo bản năng mà nhìn về phía "Bảo nhi" chỉ trong chốc lát đã trưởng thành kia.
"Tiểu yêu bái kiến Nhân pháp sư." Mộ Tàn Thanh cúi đầu hướng Tịnh Quan đúng mực hành lễ, thân thể che ở trước mặt Nhiễm nương lại không di chuyển nửa phần "Xin hỏi Tôn giả, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Bản tọa ngược lại cũng muốn hỏi ngươi." Tịnh Quan duỗi ngón tay mềm mại chỉ vào Ngự Tư Niên "Đây là mộng cảnh của người này.
Trong đó nhà cửa thành trì, dân sinh bách thái thậm chí thiên tai nhân họa đều là phản chiếu ký ức của hắn mà ra.
Ngay cả ta cũng phải dùng Dẫn linh thuật mới đưa được thần thức tiến nhập, ngươi là như thế nào dùng sinh hồn đi vào?"
Đây đều là giấc mộng?
Mộ Tàn Thanh bối rối chốc lát.
Đầu tiên là y cảm thụ thân thể từ trong ra ngoài đều đau đớn, nửa điểm cũng không phát giác giả tạo.
Ngay sau đó nhớ đến từng việc mình trải qua suốt một tháng này, không chỗ nào là không chân thực.
Nhưng y cũng nhận ra có điều không ổn.
Y quên mất quá khứ trước kia lại chỉ nhớ rõ ân cứu mạng.
Nhiễm nương vốn là nữ nhân phàm tục, sau khi chết lại cấp tốc hóa thành âm linh, thỉnh thoảng xuất hiện ở trong thành chọn người để cắn.
Thương đội đột nhiên đi ngang qua lại đột nhiên biến mất.
Tịnh Quan cố ý đầu độc Nhiễm nương khiến người này hóa thành ác quỷ, tiếp đó lại xúi giục khiến mẫu tử tương tàn.
Thành trì sau khi xảy ra biến cố trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch.
Khối mộc bài thần bí này cùng "Bảo nhi" đột nhiên trưởng thành ...
Nếu như đây là hiện thực, khó tránh khỏi hoang đường; Mà nếu như đây là mộng cảnh, e là cũng quá ly kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Tàn Thanh thẳng thắn nói: "Ta từ một tháng trước mở mắt ra liền ở chỗ này.
Nếu vừa rồi không cùng Tôn giả đánh nhau phá vách ngăn Thức hải, thì ngay cả tên họ cùng lai lịch cũng không nhớ ra được.
Ta chỉ nhớ được năm năm trước mình từng thiếu nợ phụ nhân này một lần ân cứu mạng, cần đến kết cỏ ngậm vành để báo đáp."
Tịnh Quan dùng cặp mắt đen như vực sâu kia nhìn về phía y.
Yêu hồ cũng không hề kiêng kỵ để mặc hắn đánh giá.
"Bản tọa thích người nói thật." Tịnh Quan khoanh tay, hứng thú dạt dào "Tuy rằng ngươi phá hỏng việc, nhưng lại mang đến kinh hỉ.
Bản tọa cho phép ngươi hỏi lại một chuyện."
Mộ Tàn Thanh hai mắt hơi nheo lại: "Là thật cũng được, là mộng cũng được, Nhiễm nương bất quá chỉ là một nữ nhân bình thường, cho dù hóa thành ác quỷ cũng không ra khỏi được Thiên đạo, tại sao có thể phiền đến Tôn giả đích thân giáng lâm, lại muốn mượn tay thân tử để giết nàng?"
Yêu hồ tính tình thẳng thắn cũng không lỗ mãng.
Đối mặt với cơ hội Tịnh Quan trao cho này, thay vì dây dưa với việc hiện thực hay mộng cảnh liên quan gì với Ngự Tư Niên, y muốn nhanh chóng tìm ra manh mối giữa đống hỗn độn, moi ra sơ hở để có thêm càng nhiều tin tức ...
Nếu quái anh là Tịnh Quan, như vậy thương đội cùng con nhện yêu e rằng đều là công cụ hắn dùng để thúc đẩy tình thế phát triển.
Xem như mình không quản việc bao đồng, thì Nhiễm nương vì bảo đảm an toàn cho Bảo nhi, cũng phải đi đối phó con nhện yêu kia, thời điểm đó tự nhiên sẽ gặp phải Tịnh Quan, sau đó bị dụ dỗ phát ra lệ khí trong lòng;
Bảo nhi tính tình thiện lương, nhưng hắn dù sao vẫn là tiểu hài tử, đột nhiên nhìn thấy Nhiễm nương biến thành ác quỷ đại khai sát giới, nhất thời liền hoang mang lo sợ.
Nếu không phải mình sớm nói cho hắn chân tướng Nhiễm nương đã là âm linh, đánh bậy đánh bạ làm cho hắn có chút chuẩn bị, chỉ sợ sau khi hắn đột nhiên nhìn thấy thảm trạng căn bản sẽ không nhận ra đó là mẫu thân của mình.
Nếu như bị Tịnh Quan mê hoặc, tám phần mười liền phải phạm vào đại tội giết mẫu thân;
Bản thân mình mang theo Bảo nhi chạy trốn đến đây, sau khi nhìn chữ khắc trên mộc bài liền lập tức bị hắc ám đưa vào kết giới cách ly, khiến cho Bảo nhi khôi phục tướng mạo thành Ngự Tư Niên, đơn độc đối mặt với Nhiễm nương đã hóa thành ác quỷ chỉ còn dục vọng ăn thịt.
Nếu không phải mình đúng lúc phá được kết giới trói buộc, Ngự Tư Niên liền phải tự tay đập chết mẫu thân...
Ở giữa tuy còn có vài điểm nghi vấn, nhưng chân tướng cũng đã rõ ràng.
Đó chính là Tịnh Quan muốn thúc đẩy việc "Ngự Tư Niên (Bảo nhi) giết thân mẫu Nhiễm nương".
Nếu như Mộ Tàn Thanh đoán không lầm, cái này xem như là mấu chốt của toàn bộ sự việc.
Y cất câu hỏi này, ý cười của Tịnh Quan dần sâu đậm: "Vì sao lại hỏi vậy?"
"Bởi vì đây mặc dù là giấc mơ của hắn, lại từ một tay ngài viết kịch bản.
Bên trong tất cả mọi người đều là con rối diễn kịch.
Vì vậy, chỉ có biết được ý nghĩ của ngài, ta mới có thể hiểu chân tướng."
Tịnh Quan cười to, chỉ về Ngự Tư Niên mặt không cảm xúc, hỏi ngược lại: "Ngươi có thể nhận ra hắn là ai?"
Mộ Tàn Thanh nói: "Hắn từng là Bảo nhi, là thân tử của Nhiễm nương.
Hiện tại đã không phải."
"Không sai, hắn là Ngự Tư Niên, Trung Thiên cảnh Chiêu vương." Tịnh Quan co duỗi năm ngón tay một chút "Thế cục trong thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp.
Trung Thiên cảnh chiến loạn nhiều năm, bách tính dân chúng lầm than, đây là kiếp số chú định.
Nhưng mà kiếp số qua đi sẽ có phúc báo.
Hiện giờ đã đến thời cơ Trung Thiên cảnh lần thứ hai nhất thống; Chiêu vương Ngự Tư Niên xuất thân từ Triều Khuyết thành chính là mệnh trời chú định làm chủ nhân mới của Trung Thiên cảnh, đăng cơ làm đế, thụ Trung đô Kỳ Lân ấn, trấn áp tai hoạ một phương, khiến vạn dân được thái bình nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhưng mà lần này có người quật tro cốt huyết thống của hắn, chiêu hồn luyện chế yểm linh, khiến cho hắn hãm sâu vào Mộng Hồn không được giải thoát.
Ta thân là Nhân pháp sư, phụng thiên mệnh thúc đẩy vận thế của Nhân tộc, cho nên nhất định phải ra tay giúp hắn vượt qua kiếp nạn này."
Đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co lại, y rốt cuộc tỉ mỉ mà đi đánh giá Ngự Tư Niên, thần sắc trong mắt dần dần tối lại.
Trên mặt Ngự Tư Niên cũng lóe lên vẻ kinh sợ.
Hắn đã khôi phục ký ức, biết rằng khoảng đất trời này bất quá chỉ trong giấc mơ của mình, cũng là lần đầu tiên từ miệng Tịnh Quan biết rằng đường đường Tam bảo sư đến