"Đạo hữu nguyên thần tổn thương chưa hồi phục, ăn viên Thanh Huyền đan này vào.
Nó có thể khắc chế một phần độc tính của Phệ Nguyên đằng, giúp ngươi dễ chịu một chút."
Rời khỏi Nhất Nguyên quan, Phượng Tập Hàn lấy một chiếc bình ngọc từ trong tay áo, đổ ra dược hoàn xanh biếc đưa cho Mộ Tàn Thanh, khẽ thở dài: "Đạo hữu lần này hành sự có lỗi nhưng không sai.
Tuy vậy, chúng ta thân ở địa vị này phải tuân thủ quy tắc, không thể làm gì khác hơn là đắc tội, còn thỉnh thứ lỗi."
Viên thuốc tản ra một mùi hương thoang thoảng.
Sau khi Mộ Tàn Thanh dùng xong mới hướng hắn chắp tay: "Hai vị Các chủ đã mở ra một con đường, tại hạ vô cùng cảm kích, đa tạ Phượng thiếu chủ tặng thuốc."
Bạch Yêu ôm eo y không buông tay.
Mộ Tàn Thanh đẩy nàng vài lần không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tiêu Ngạo Sênh: "Tiêu sư huynh là ở nơi nào phát hiện nàng?"
"Ở một khe suối phía đông nam sau núi, cách khoảng hai mươi dặm." Tiêu Ngạo Sênh nhìn tiểu cô nương này liền cảm thấy vai đau, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ "Sáng sớm hôm nay, ta đã dẫn người đem xung quanh nơi đó lật cả đáy lên trời, không hề phát hiện thứ gì."
Mộ Tàn Thanh trong lòng khẽ động.
Cơ U vì luyện hóa ma thai, hao phí tâm lực không nhỏ.
Nếu không phải xảy ra điều gì bất ngờ, lấy bản tính của nàng nhất quyết sẽ không đem Bạch Yêu bỏ lại, chớ nói chi là đến giờ còn không phát chú lệnh điều khiển.
Trừ phi...!Nàng đã chết.
Y cũng không tùy tiện đem suy đoán này nói ra, chỉ cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương còn ôm dính eo mình không buông, nỗ lực khiến thanh âm của mình có chút ôn nhu: "Bạch Yêu, còn nhớ Cơ U không? Chính là nữ nhân từng sai khiến ngươi cắn ta."
Bạch Yêu cuối cùng cũng ngước mặt lên.
Nàng chưa sinh ra liền bị luyện hóa thành ma thai, cho dù hiện tại trưởng thành dáng dấp tiểu cô nương, chung quy còn chưa nói được tiếng người, cũng may có thể nghe hiểu ý của Mộ Tàn Thanh.
Mộ Tàn Thanh thấy nàng gật đầu, tâm trạng khẽ buông lỏng: "Mang ta đi chỗ ngươi lần cuối cùng nhìn thấy nàng, có được hay không?"
Bạch Yêu không nói gì, đưa tay cầm chặt một ngón tay Mộ Tàn Thanh, kéo y chạy một hướng khác.
Mộ Tàn Thanh nhanh chóng liếc mắt ra hiệu, ba người Tiêu Ngạo Sênh lập tức đuổi theo, tất cả đều nhíu chặt lông mày.
"Rốt cuộc là ma thai biến thành, ngươi cứ như vậy tin tưởng nàng?"
Âm thanh của Tiêu Ngạo Sênh vang lên trong tai.
Mộ Tàn Thanh bất động thanh sắc truyền âm trả lời: "Không tin, nhưng huynh còn có biện pháp khác sao?"
Trầm mặc chốc lát, Tiêu Ngạo Sênh lại nói: "Cuối cùng không thể không đề phòng."
Mộ Tàn Thanh đối hắn không hề có một tiếng động gật đầu, nắm chặt lại tay Bạch Yêu, ánh mắt hơi thâm trầm.
Nơi Bạch Yêu muốn đi, lại chính là khu rừng rậm Tiêu Ngạo Sênh đã nói, cách chỗ phát hiện đoạn kiếm cùng vết máu không tới hai dặm đường.
Khu rừng này ở vào hướng đông nam, sâu trong thung lũng.
Bởi vì ma khí bao phủ, trong rừng hoàn toàn mờ mịt.
Bắc Đẩu tung ra một lá bùa, theo gió hóa thành một con bướm trắng to cỡ bàn tay, mỗi lúc vỗ cánh lại rải xuống phấn quang nhỏ vụn, cây cỏ đất đá nhiễm phải thứ này đều phát ra ánh sáng nhạt, khiến cho khung cảnh dọc đường có chút sáng lên.
Bạch Yêu nắm tay Mộ Tàn Thanh ở phía trước dẫn đường.
Y mũi linh, vừa mới đi vào liền ngửi được một luồng hương vị như có như không, xen lẫn mùi tanh nhàn nhạt, không khỏi nhíu nhíu mày.
Bạch Yêu tựa như cũng ngửi được mùi này, cái đầu nho nhỏ vốn có chút bù xù lập tức ngẩng phắt lên, tinh thần cảnh giác mà nhìn quanh bốn phía, bước chân càng tăng nhanh hơn.
Mộ Tàn Thanh cất tiếng hỏi: "Các ngươi có ngửi thấy mùi vị gì hay không?"
Tiêu Ngạo Sênh cùng Bắc Đẩu đều lắc đầu, Phượng Tập Hàn đuôi lông mày khẽ động: "Không có, ngươi ngửi thấy cái gì?"
"Mùi tanh, còn có một hương vị kỳ quái." Dừng một chút, Mộ Tàn Thanh lại bổ sung "Bạch Yêu cũng ngửi thấy được."
Tiêu Ngạo Sênh lẫn Bắc Đẩu đều cùng y trải qua một hồi hoạn nạn, hiểu được con hồ ly này chưa bao giờ nói bậy, lập tức liền cảnh giác.
Phượng Tập Hàn vung Tố Tâm như ý lên, gió núi từ bốn phương tám mãnh liệt tụ đến nơi này, thổi đến quần áo tóc tai bọn họ bay phần phật, thế nhưng cả ba người vẫn không ngửi thấy được cái gì.
Sắc mặt Phượng Tập Hàn hơi trầm xuống: "Khí vị từ đâu mà đến?"
"Trong khu rừng này, ở khắp mọi nơi." Mộ Tàn Thanh nghĩ tới điều gì, một tay đè lên ngực mình, cách quần áo có thể cảm giác được Phá Ma ấn hơi toả nhiệt.
Sắc mặt y trầm xuống, còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Bạch Yêu đột nhiên tránh thoát tay y, ba chân bốn cẳng chạy về phía trước.
Mọi người vội vàng đuổi theo, chỉ thấy nàng đứng lại ở một bãi cỏ.
Mộ Tàn Thanh kéo Bạch Yêu bước nhanh về phía trước, nơi đó đầy đất tàn tạ, ngọn cỏ đều bị đè ép không ít, tựa hồ có người ở phía trên lăn lộn giãy dụa.
Tiêu Ngạo Sênh hôm nay đã dẫn người đem xung quanh lục soát qua, dĩ nhiên cũng không để sót nơi này, khi đó bọn họ không phát hiện manh mối, hiện tại cũng không thu hoạch được gì.
Bạch Yêu ở trên bãi cỏ bị ép sụp này nhảy nhảy nhót nhót, bứt trọc một tảng cỏ, lúc này mới tựa như hiến vật quý đào ra một nắm bùn đất nâng đến trước mặt Mộ Tàn Thanh.
Vùng núi Bắc Cực cảnh nhiều đất đen, nàng dùng hai bàn tay tái nhợt dâng lên một nắm bùn này, thoáng nhìn tựa như cầm một cục than đen.
Mộ Tàn Thanh chần chừ một lúc mới nhận lấy, bề ngoài không nhìn thấy gì lạ, để sát vào mũi ngửi mới có thể nhận ra một mùi khét mơ hồ.
Y lấy ngón tay nắn vuốt, sau khi chà sát bùn đất còn có tro vụn màu đen rơi xuống, từng viên so với bùn còn thô hơn một chút, hơn nữa đều bao trùm phía ngoài, như là vật gì sau bị đốt thành tro rơi xuống đất.
Tiêu Ngạo Sênh thấy sắc mặt y khác thường, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Mộ Tàn Thanh không đáp.
Y đi tới trước bãi cỏ kia, chúm miệng thổi một hơi.
Một luồng yêu phong đem cỏ dại nhổ tận gốc, lộ ra bùn đất phía dưới, lúc này mới tối nghĩa nói: "Ta...!tìm được Cơ U."
Ba người Tiêu Ngạo Sênh cả kinh.
Bắc Đẩu phản ứng nhanh nhất, hắn điều động con bướm trắng bay qua mảnh đất bùn này.
Không còn cỏ dại che lấp, bạch quang đem mặt đất chiếu đến thập phần sáng sủa, lần này có thể nhìn ra mặt trên bùn đất có một khu vực hơi lõm sâu, nhìn hình dạng, giống như là một người nằm rạp xuống.
"Cái này là..." Phượng Tập Hàn cúi người nắm một chút bùn đất, xoa ra một chút tro đen kỳ dị, hơi thay đổi sắc mặt "...Tro cốt người!"
Tro cốt vốn nên là một màu xám trắng, đám than tro này lại hiện ra màu xám đen, bản thân lớp đất cùng cây cỏ nguyên bản sinh trưởng nơi đây lại đều không thương tổn một chút nào, thuyết minh chỉ có ngọn lửa phi phàm mới có thể tạo ra như vậy.
Càng làm cho người kinh hãi chính là, Bắc Đẩu đem bãi cỏ này lật qua lật lại vài lần, tìm ra gần nửa đoạn đinh gỗ hòe bị đốt cháy khét bên trong.
Cơ U thiện dùng Linh Khôi thuật cùng Chú Hồn đinh, trên người đều có mang theo pháp khí âm tà bực này, chưa nói đến khí tức cây đinh gỗ hòe này tương hợp với cây hòe già trong Tân gia trạch viện kia, chứng minh đám tro cốt đó thuộc về ai.
Phượng Tập Hàn xiết chặt năm ngón tay: "Nàng đã chết."
Cơ U ly kinh phản đạo lại cấu kết với Ma tộc gieo vạ cho kẻ vô tội, nàng dĩ nhiên là chết không đền hết tội.
Nhưng trước mắt, nàng là phương pháp duy nhất có thể tìm tới Ma La Ưu Đàm hoa, bởi vậy liền đứt đoạn manh mối.
Từ đó suy đoán ra, kẻ giết chết Cơ U chắc chắn không thể tách rời quan hệ với Ma tộc.
Tiêu Ngạo Sênh trong mắt mang sát khí: "Là Ma tộc giết người diệt khẩu?"
"Không phải." Bắc Đẩu lắc lắc đầu "Cơ U giá trị còn chưa dùng hết, Ma tộc làm sao lại dễ dàng buông tha nàng? Huống hồ giết người bất quá chém đầu rơi xuống đất là xong, hành vi lột da tróc thịt như vậy, so với diệt khẩu, càng giống như là có thâm cừu đại hận."
Mộ Tàn Thanh tâm trạng khẽ động, y nhìn thấy nửa đoạn đinh gỗ hòe trong tay Bắc Đẩu, nhất thời nghĩ tới Cơ Khinh Lan.
Hồng y quỷ tu hành sự vô thường kia vốn là đối với Cơ U lá mặt lá trái, giữa hai người lại có đạo nhân quả Chú Hồn đinh này, nếu như nói là Cơ Khinh Lan hạ thủ, y cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mà Cơ Khinh Lan cùng Ma tộc cấu kết, hắn ở thời điểm mấu chốt này động thủ với Cơ U, sau lưng có Ma tộc bày mưu đặt kế hay không? Nếu có, lại thuyết minh Ma tộc đã nắm giữ Ma La Ưu Đàm hoa cùng manh mối Cầm Di Âm, Cơ U mất đi giá trị lợi dụng; Nếu không, vậy Cơ Khinh Lan lại là đang tính toán cái gì?
Y chính đang suy nghĩ, bất thình lình trên đùi nặng nặng.
Bạch Yêu đã chạy tới, ôm bắp đùi y không buông tay, khanh khách cười không ngừng mà làm mặt hề.
Mộ Tàn Thanh bất đắc dĩ mà kéo cái "keo dính chuột" đó đi về hướng đám người Tiêu Ngạo Sênh, hỏi: "Nếu manh mối Cơ U này tạm thời đứt đoạn, chúng ta phải tìm đột phá từ nơi khác ...!Các ngươi có từng kiểm tra thi thể tên đệ tử lâm nạn kia không?"
[(*) Lời mỗ: chỗ này nguyên bản là hồ dán, mà mỗ thích cái kiểu Bạch Yêu "thừa cơ" dán vào Thanh Thanh, nên dùng "keo dính chuột" cho hình tượng]
"Ta tự mình nghiệm xem thi thể, người chết chính là đệ tử Kiếm các, đan điền bị móc mất.
Nhưng vết thương này không phải từ ở ngoài cắt vào, mà là từ bên trong rạch ra." Phượng Tập Hàn khoa tay múa chân làm thủ thế "Trước khi hắn chết, có thứ gì từ trong bụng hắn chui ra."
Một câu này làm cho Mộ Tàn Thanh chau mày: "Cái gì?"
"Ân, ta không xác định được, mà bên trong đan điền đệ tử kia rỗng tuếch, chân nguyên toàn thân đều bị hút khô.
Ngoài ra, ta còn tra xét thanh đoạn kiếm của hắn, vết máu trên mũi kiếm có chút quái lạ." Nói tới chỗ này, Phượng Tập Hàn cũng nhíu mày lại "Trải qua ta kiểm tra thực hư, trên vết máu đó có ma khí, hơn nữa huyết dịch chảy mãi không ngừng, một khi nhiễm vào da lông vật còn sống sẽ tìm khe hở mà vào.
Ta phỏng đoán...!đây là cách dị vật xâm lấn vào trong cơ thể tên đệ tử đó."
Hắn mở một quyển trục, lấy ra một cái lọ bằng băng trong suốt.
Chất lỏng đỏ sẫm ở trong lọ chứa nhiệt độ thấp như vậy vẫn không đông lại, đong đưa một chút liền phát ra tiếng vang nhẹ, phảng phất vật còn sống.
"Ma khí?" Mộ Tàn Thanh cau mày "Chẳng lẽ hắn phải gặp Ma tộc?"
"Kiếm của hắn là bị mạnh mẽ bẻ gãy, trên người có vết thương bầm lại, trước khi chết từng phát sinh chiến đấu.
Nhưng mà ngoại trừ vết thương trí mạng ở đan điền, trên người không có trọng thương khác, thuyết minh hắn cho dù có gặp Ma tộc cũng không bại trận.
Nhưng mà Tiêu thiếu chủ bọn họ không phát hiện thi thể Ma tộc, đối phương rất có thể đã chạy trốn."
Mộ Tàn Thanh cúi đầu hỏi Bạch Yêu: "Ngươi ở đây có gặp qua Ma tộc hay không?"
Thời điểm Tiêu Ngạo Sênh phát hiện Bạch Yêu, nàng đang nằm bên cạnh thi thể tên đệ tử kia, rất có thể là người duy nhất nhìn thấy hiện trường.
Đáng tiếc tiểu cô nương này không biết nói chuyện, muốn trao đổi cũng khá là phiền phức.
Bạch Yêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, gương mặt làm ra vẻ hung ác, sau đó vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng của mình, rất không thục nữ mà ợ một tiếng.
Mộ Tàn Thanh: "..."
Tiêu Ngạo Sênh thiếu chút nữa nhịn không được đem cái đầu to của nàng lắc qua lắc lại: "Ngươi thế mà cũng ăn?!"
Bạch Yêu "oa" một tiếng, ủy khuất nhào vào trong lòng Mộ Tàn Thanh.
Người sau đau đầu mà day day trán.
Thân thể ma thai xem như là bán ma, khẩu vị so với người bình thường lớn hơn rất nhiều.
Nàng lại được Cơ U dùng tinh huyết tu sĩ nuôi lớn, miệng càng là kén chọn.
Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, đột nhiên phản ứng lại, quay đầu hỏi Phượng Tập Hàn: "Ngoại trừ bộ vị đan điền, trên người tên đệ tử kia có thiếu hụt máu thịt nào nữa không?"
Phượng Tập Hàn hiểu ý: "Không có, tiểu cô nương này mặc dù ở trên thi thể kia lưu lại không ít vết cắn, lại không ăn cốt nhục của hắn."
Tiêu Ngạo Sênh sững sờ: "Ta lúc đó rõ ràng nghe thấy tiếng nàng nhai gặm."
"Bạch Yêu là thân ma thai, chỉ ăn vật có linh lực.
Dựa theo Phượng thiếu chủ nghiệm xem, tên đệ tử kia trước khi chết đã không còn chân nguyên, trở thành như người phàm, hẳn là sẽ không bị Bạch Yêu liệt vào đồ ăn.
Nhưng mà nàng vẫn cứ phục ở trên người hắn..." Mộ Tàn Thanh vỗ vỗ đầu Bạch Yêu, biểu tình nhàn nhạt "Nếu ta không đoán sai, ma vật tập kích tên đệ tử kia sau khi giao chiến không địch lại, hóa thành máu độc xâm lấn vào trong cơ thể, hút kim đan cùng chân nguyên của hắn, sau đó từ đan điền phá bụng mà ra.
Lại không ngờ linh lực tiết ra dẫn tới Bạch Yêu; hắn vẫn chưa triệt để thoát khỏi thi thể, liền bị Bạch Yêu lập tức nhai nuốt vào bụng."
Bạch Yêu liếm môi một cái, không ngừng cọ cọ tay y, tựa như âm thầm phụ họa.
Tiêu Ngạo Sênh nhất thời tâm tình phức tạp.
Hắn mặc dù biết đệ tử kia không phải chết vào tay Bạch Yêu, lại không ngờ nàng đánh bậy đánh bạ giúp đối phương báo thù.
Chỉ là cái chết của Cơ U cùng Ma tộc này lần lượt xuất hiện quá gần, cùng thời gian cùng địa điểm, không thể không khiến bọn họ nghĩ nhiều.
"Từ sau khi Phá Ma chiến kết thúc, Ma tộc đều bị dồn ép về Quy Khư địa giới, những kẻ lưu lại Huyền La đều bị đuổi tận giết tuyệt.
Trừ phi Thôn Tà uyên phá phong ấn, bằng không bọn chúng tuyệt đối không thể đi đến nhân gian." Bắc Đẩu cau mày "Trước mắt, Đàm cốc phong ấn mặc dù tràn ngập nguy cơ, thế nhưng trận kỳ còn đang thủ vững, phong ấn chưa loại bỏ, dù cho không ngăn cản được ma khí tiết ra, lại không thể có Ma tộc vượt rào."
"Không hẳn." Tiêu Ngạo Sênh cau mày nói "Lúc trước ta ở Hàn Phách thành Tây Tuyệt cảnh đã cùng Ma tộc giao thủ.
Lúc đó Thôn Tà uyên Tây Tuyệt vẫn chưa phá phong, thuyết minh sau cuộc chiến năm đó vẫn có cá lọt lưới.
Huống hồ thế gian ma tu sớm có thành tựu, khó tránh khỏi không có hạng người lén lút thông đồng."
Hắn nói lời này ra, tất cả mọi người đều cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Trước mắt Thôn Tà uyên đã xem như ngập đầu tai ương, nếu trong cốc còn có đối thủ ẩn nấp, không khác nào thân ở trong tầng tầng bẫy, lúc nào cũng có thể bị vây giết.
Bắc Đẩu quyết định thật nhanh: "Trở về thành.
Việc này cần phải báo cho hai vị Các chủ sớm phòng bị!"
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên bị Phượng Tập Hàn đẩy một cái, đồng thời có một bàn tay khô quắt biến đến đen thui từ dưới lòng đất đâm lên.
Nếu như Bắc Đẩu không bị đẩy ra, liền sẽ bị nó gắt gao chộp lấy!
"Có mai phục, cẩn thận!" Phượng Tập Hàn vung Tố Tâm như ý lên, ánh sáng xanh biếc như nước trải ra, mỗi một cây cỏ đều đan bện lẫn nhau, chỉ trong nháy mắt kết thành một tấm lưới màu xanh, đem đám móng vuốt đó ép xuống dưới bùn đất.
Nhưng mà có dòng nước đỏ sậm sền sệt từ