Tựa thiên nhi năng, Y na bạt la.
Ngàn năm trước Quy Khư ma tộc làm hại nhân gian, hung danh ba Tôn sáu tướng kinh sợ Ngũ cảnh bát phương.
Nếu không có Đạo Diễn thần quân giáng thế, mở ra Phá Ma chiến, nhân gian hiện giờ tên gọi là gì cũng chưa biết được.
Trong đó, Phi Thiên Tôn là sự tồn tại vi diệu nhất.
Hắn đứng đầu Quy Khư địa giới, phiên phúc ngàn vạn Ma tộc hưng vong.
Ngay cả kế hoạch phóng thích Thôn Tà uyên, xâm lấn Huyền La nhân giới cũng vì hắn mà khởi đầu.
Theo lý mà nói, hắn là kẻ khó đối phó nhất trong quần ma.
Thế nhưng, trước khi Phá Ma chiến bạo phát, hắn bất ngờ chiến bại không thể không quay về Quy Khư địa giới, cho đến lúc chiến dịch hạ màn cũng không xuất hiện trở lại.
Thời điểm Mộ Tàn Thanh du lịch bốn phương nghe qua rất nhiều truyền thuyết.
Người tu hành mặc dù đối với chuyện của Ma tộc giữ kín như bưng, nhưng mà ngàn năm trôi qua, kẻ chân chính nhớ tới thảm trạng ma họa chỉ lác đác không còn mấy, bọn hậu bối thì cho rằng một cái cố sự còn đặc sắc hơn lịch sử Phá Ma chiến nhiều, đối với đại năng Thiên Ma như hắn cũng ít có kinh sợ khắc cốt.
Tình cờ có tán tu gan lớn tụ lại cùng nhau bàn chuyện phiếm, nói tới một số bí ẩn chưa có lời đáp trong đoạn cố sự này liền không nhịn được mỗi người một ý.
Liên quan tới việc Phi Thiên Tôn thua cuộc, đại bộ phận người cho rằng là Đạo Diễn thần quân tự mình ra tay, muốn bắt giặc tất bắt vua trước.
Mà việc hắn trầm miên đích xác cũng ảnh hưởng đến cán cân Phá Ma chiến nghiêng lệch.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh đối với cách nói này cũng không mấy tin tưởng: Căn cứ theo ghi chép, Phi Thiên Tôn tự nghĩ ra Ác Sinh đạo, có thể ô thanh hoá trọc (*), hút lấy thiên địa linh khí.
Lại có Y Lan ác tướng mở 1,080 chủ nhãn giúp hắn quan sát nhân giới, như vậy so với đặt mình tại Huyền La, hắn tọa trấn Quy Khư mới là lựa chọn tối ưu.
Nhân gian có La Già Tôn suất lĩnh sáu ma tướng đại sát tứ phương, lại có Ưu Đàm Tôn bày ra di thiên ảo cảnh nhiếp hồn đoạt phách, vô số trùng trọc tất chìm xuống Quy Khư, có Phi Thiên Tôn ra tay đem chuyển đổi thành ma khí cuồn cuộn không ngừng, khiến cho Ma tộc tăng tốc sinh sôi trưởng thành, không chỉ có thể cung cấp thực lực hữu hiệu nhất cho toàn bộ chiến cuộc, còn đảm bảo đường lui thông suốt, miễn để cho Ma tộc đối mặt với tình cảnh khó khăn tiến thoái lưỡng nan sau chiến dịch.
[(*) ô thanh hóa trọc: ô nhiễm thanh chính, biến nó thành nhơ bẩn]
Theo lý mà nói, trừ phi Ưu Đàm Tôn cùng La Già Tôn ở nhân gian thất bại trước, bằng không Phi Thiên Tôn không nên rời khỏi Quy Khư địa giới.
Huống hồ, Thần quân Ma tôn như hai cực thiên địa.
Đạo Diễn thần quân đánh bại Ưu Đàm Tôn đều có thể ở Đàm cốc lưu lại truyền thuyết "Vùng đất thần giáng", trong Huyền La ngũ cảnh lại chưa hề nghe được là Phi Thiên Tôn ngã xuống ở chiến trường nào.
Linh tộc truyền ra tin tức hắn bại trận e rằng không giả, nhưng nơi đó khả năng cũng không ở nhân gian.
Cứ như vậy, tình huống liền càng không thể nào xác minh.
Bởi vì thần linh là thân thanh tịnh, tránh phàm trần xa ô uế, cũng giống như ma giới không thể bò lên trên Thiên môn.
Đạo Diễn thần quân nếu là đích thân tới Quy Khư địa giới, cũng phải chịu áp chế, tuyệt đối không thể ở nơi đó đánh bại Phi Thiên Tôn thân là đế vương của Quy Khư.
Mộ Tàn Thanh lúc đó nghĩ tới đây liền không tiếp tục suy đoán nữa.
Bản năng yêu thú làm cho y học được xu cát tị hung (*).
Huống hồ vật đổi sao dời, kẻ mạnh như La Già Tôn cũng biến thành một cỗ hài cốt trong Thiên Chú bí cảnh, Quy Khư ma tộc sợ là đều dưới Ngũ cảnh trận đồ hóa thành bùn đất...!Cho tới hiện giờ, y nghe Tiêu Ngạo Sênh nói ra ba chữ "Phi Thiên Tôn", trong lòng không nhịn được run rẩy.
[(*) thấy ích lợi thì xúm lại, thấy nguy hiểm thì tránh xa]
"Thôn Tà uyên bạo phát ngay trong tầm tay, nơi đây sinh linh tử vật chú định sẽ hoà vào hắc thủy.
Mà Đại đế vốn thưởng thức hậu sinh vãn bối ưu tú, không đành lòng thấy các vị "thân tử đạo tiêu", liền sai ta tới khuyên một lời." Cơ Khinh Lan cười tươi như hoa "Đại đế không câu nệ chính tà phân chia, nguyện cùng chư quân luận đạo."
Hai chữ "luận đạo" này vừa ra, Tiêu Ngạo Sênh khịt mũi coi thường.
Cho dù hắn không biết nhiều về Phi Thiên Tôn, cũng hiểu được Y Lan ác tướng lợi hại.
Nếu như một đám bọn họ thực sự nghe ma đạo luận pháp, sợ là con đường thành tiên đứt đoạn, sa đọa thành ma.
"Hương vị đèn nhang trên người ngươi, giống y như đúc trong Nhất Nguyên quan thần điện." Bắc Đẩu dùng mắt phải còn sót lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Cơ Khinh Lan "Là ngươi mang Cơ U đi, cũng là ngươi giết nàng?"
Cơ Khinh Lan cầm trong tay ngọn đèn lồng, ánh lửa chiếu lên gương mặt hắn nửa sáng nửa tối: "Nàng sớm đã chết rồi."
Ánh mắt Phượng Tập Hàn chuyển lạnh: "Ngươi giết Cơ U, liền ở đây mai phục...!làm sao ngươi biết chúng ta nhất định sẽ đến?"
"Các ngươi nếu không đến, há uổng phí công phu ta đem tiểu nha đầu này đưa tới sao?" Ánh mắt Cơ Khinh Lan lướt qua bọn họ, rơi vào trên người Bạch Yêu đang bám víu Mộ Tàn Thanh "Yêu hồ, ngươi quả nhiên là đến đây như ta mong muốn."
Trong thanh âm ôn nhu của hắn mang theo mừng rỡ, thật giống như gặp được cố nhân thân cận xa cách đã lâu.
Bắc Đẩu cùng Phượng Tập Hàn đều khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn Mộ Tàn Thanh.
Tiêu Ngạo Sênh cũng thấp giọng hỏi: "Ngươi biết hắn sao?"
"...! Hắn tên là Cơ Khinh Lan, thời điểm tại Hàn Phách thành từng cùng Dục Diễm Cơ hành động, sau đó ở Nhất Nguyên quan dùng linh vực cùng ta vây chiến, chính là một quỷ tu tu hành theo Hương Hỏa đạo pháp, hẳn là cùng Cơ U một giuộc." Mộ Tàn Thanh cùng Cơ Khinh Lan cách không đối diện.
Lần này y rốt cuộc không thấy rõ ánh mắt của đối phương, bàn tay nắm Bạch Yêu vô thức xiết chặt.
Cơ Khinh Lan lời này hiện giờ nói đến mơ hồ, ngầm ám chỉ Mộ Tàn Thanh cùng hắn cấu kết, cố ý dẫn dụ những người khác tới đây tự chui đầu vào lưới.
Tiêu Ngạo Sênh tuy rằng cùng y có giao tình sinh tử, nhưng Bắc Đẩu cùng Phượng Tập Hàn cũng không phải như vậy; Cả hai nguyên bản đang đứng gần y, lúc này đã hơi hơi nghiêng người.
Cơ Khinh Lan đối với lời Mộ Tàn Thanh nói không tỏ rõ ý kiến, hắn chỉ khẽ nâng tay lên, nghiêng đầu hỏi: "Thời gian không còn sớm, các vị tính toán như thế nào?"
Tiêu Ngạo Sênh cười lạnh: "Muốn chiến liền chiến, hà tất nói nhiều!"
"Phải không?" Cơ Khinh Lan thở dài "Đây đúng là...!lời hay khó khuyên quỷ chết tiệt!"
Lời còn chưa dứt, ánh kiếm xanh thẳm đã xuất hiện giữa trời, trực tiếp đem hắn chém thành hai nửa.
Thân ảnh hồng y trong khoảng khắc hóa thành khói xanh, chớp mắt đã tỏa ra đem toàn bộ khu rừng này bao phủ.
Mọi người chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, thời điểm mở ra thân đã ở trong không gian linh vực không trời không đất, sương mù xám xịt quanh quẩn bốn phía, dây dưa bọn họ không chịu tản đi.
Mộ Tàn Thanh ánh mắt khẽ động.
Cảnh tượng lần trước Cơ Khinh Lan kéo y vào linh vực còn rõ ràng trước mắt.
Nhưng hiện giờ ngoại trừ Bạch Yêu, bốn người còn lại đều không phải hạng tầm thường, Cơ Khinh Lan vẫn cứ kéo toàn bộ bọn họ vào một lượt, nếu không phải muốn tự chịu diệt vong, chính là nắm chắc mười phần thắng lợi.
"Bên trong linh vực, ngoại trừ tự thân chúng ta tồn tại, tất cả những thứ khác cũng có thể hóa thành hư vô, mọi người cẩn thận!" Mộ Tàn Thanh thấp giọng nhắc nhở một câu, đồng thời đem Bạch Yêu đẩy về phía sau, hi vọng nha đầu ngốc không nổi điên vào lúc này.
Y không để ý thời điểm Bạch Yêu trốn phía sau mình, trong đôi mắt đen láy ánh lên một tia sáng nhạt.
Cơ Khinh Lan lần này không hiện thân, toàn bộ không gian linh vực cực kỳ yên tĩnh, ngay cả sương khói cũng đều bất động.
Loại trạng thái yên tĩnh gần như chết lặng này trái lại càng khiến người ta bất an, đặc biệt là bọn họ hiện tại không có thời gian lẫn không gian.
Vừa nghĩ đến đây, Phượng Tập Hàn vung Tố Tâm như ý lên, tia sáng xanh nhỏ vụn như mưa tung ra, rất nhanh ở dưới chân bọn họ nẩy mầm đâm cành, thoáng chốc đã trưởng thành vô số cây đại thụ, liều mạng mà tăng chiều cao lên trên, tựa hồ muốn đem không gian này mạnh mẽ đâm toạc ra.
Ngay tại lúc này, thân cây thô ráp bỗng hư hóa thành cột khói, sau đó ầm ầm sụp đổ, khói xanh dày đặc như đỉnh núi che trời lấp đất đè xuống, vốn chỉ là sương khói hư huyễn, lại mang đến uy thế như có thực chất.
Phượng Tập Hàn không nghi ngờ chút nào: nếu mà đám khói đó đổ xuống người, bọn họ chắc chắn sẽ nát gân gãy xương.
"Lui!" cánh tay căng thẳng, Mộ Tàn Thanh trực tiếp lôi Phượng Tập Hàn lao ra ngoài mấy trượng, Bạch Yêu ôm eo y đến chết cũng không buông tay, ba người chật vật trên đất cuốn thành một đoàn, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Ngạo Sênh cũng dẫn theo Bắc Đẩu chạy ra khỏi phạm vi khói xanh bao phủ.
Sau một khắc, đám khói xanh vừa mới đè xuống liền tản ra, hóa thành trăm nghìn mũi nhọn từ bốn phương tám hướng bắn mạnh tới.
Mộ Tàn Thanh cùng Tiêu Ngạo Sênh gần như cùng lúc lấy ra binh khí, trường kích xoay chuyển, kiếm phong quét ngang.
Tiếng "Leng keng leng keng" không ngừng bên tai, mũi nhọn đánh lên binh khí liền tản ra thành khói, sương mù bao quanh bọn họ cũng càng ngày càng đậm đặc.
Đột nhiên, một nguồn sức mạnh từ phía sau truyền đến, Mộ Tàn Thanh không chút nghĩ ngợi trở tay một kích, cơ hồ lướt sát qua mặt Bạch Yêu.
Y thấy thế cả kinh, thuận theo lực đạo của Bạch Yêu đổ về phía sau, hiểm hiểm tránh được một cái tay duỗi ra từ trong khói mù.
Nhưng mà, Bạch Yêu kéo y mặc dù thập phần đúng lúc, Phượng Tập Hàn lại không kịp tránh né.
Nơi này áp chế chân nguyên chuyển vận, hắn lại là y tu không trọng võ đạo, cho dù phát hiện không ổn căn bản cũng không tránh thoát được đánh lén.
Mấy đạo khói xanh như tấm lưới quấn giữ thân thể hắn, ép tới Phượng Tập Hàn hai đầu gối khuỵu xuống, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
"Một cơ hội cuối cùng, đi theo ta không?"
Gió thổi sương mù tách ra, Cơ Khinh Lan một thân hồng y xuất hiện sau lưng Phượng Tập Hàn.
Bắc Đẩu quyết định thật nhanh thả ra linh lực, Khiên Hồn ti như mạng nhện lặng yên nhanh chóng lan qua.
Ngay sau đó trong lòng hắn rơi "lộp bộp" một cái, Khiên Hồn ti cũng không tóm được cái gì.
Đây chỉ là sương khói hoá hình, bản thể của Cơ Khinh Lan vẫn còn ẩn trong mênh mông khói xanh.
Tấm lưới bằng sương khói kia tựa như có sinh mệnh không ngừng co rút lại, lúc không có chân nguyên hộ thể dễ dàng cắt vào da, cơ hồ muốn lõm vào trong thịt.
Quần áo nguyên bản màu trắng của Phượng Tập Hàn thấm dần từng vết máu.
Mộ Tàn Thanh không nghi ngờ chút nào, dùng cá tính của Cơ Khinh Lan, hắn chắc chắn sẽ đem người này chém thành muôn mảnh.
"Ác quỷ!" Huyền Vi kiếm từ phía xa chỉ lại đây, Tiêu Ngạo Sênh ánh mắt mang sát ý "Thả người!"
Cơ Khinh Lan che miệng nở nụ cười: "Vị đạo hữu này một thân Thanh Mộc khí, dung mạo lại đẹp đẽ dễ nhìn, ta thật có chút không nỡ thả đây."
Phảng phất là đáp lời hắn, sắc mặt Phượng Tập Hàn trắng thêm một phần, máu tươi từ khóe miệng tràn ra ngoài.
Hắn cắn răng nói: "Linh vực chịu nguyên thần người thi thuật điều khiển, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn, tuyệt đối không thể..."
Lời còn chưa dứt, một tia khói xanh liền như lưỡi dao nằm ngang trên cổ hắn.
Cơ Khinh Lan sâu kín thở dài: "Đạo hữu, lời cũng không nên nói quá nhiều, sẽ chết sớm nha."
Mộ Tàn Thanh tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt như điện đảo qua bốn phía.
Lúc này sương khói lưu động như nước, huyễn ảnh lả lướt ở trong sương mù xuất quỷ nhập thần, trong lúc nhất thời căn bản không tìm được bản thể Cơ Khinh Lan giấu ở nơi nào.
Y cùng với Cơ Khinh Lan cũng coi như là mấy độ giao thủ, tu vi của đối phương cao thâm hơn mình là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng mà trước mắt phe mình bốn người cùng ở trong linh vực, chưa nói nguyên thần mình được thiên kiếp rèn luyện, chỉ riêng Tiêu Ngạo Sênh thân kiếm hợp nhất cùng Phượng Tập Hàn mang Đông phương Thanh Mộc, sức mạnh nguyên thần đều vượt xa người khác, càng không cần nhắc tới Bắc Đẩu quanh năm đắm chìm trong Linh Khôi đạo.
Theo lý mà nói, xem như Cơ Khinh Lan đem bốn người bọn họ kéo vào linh vực, không gian này cũng không có cách nào hoàn toàn áp chế bọn họ, đã sớm phải vỡ tan do vượt quá sức chịu đựng nguyên thần của hắn.
Trừ phi...! hiện giờ còn có sức mạnh cường đại của một nguyên thần khác đang trợ giúp Cơ Khinh Lan chống đỡ linh vực, bởi vậy hắn mới không sợ hãi.
Như vậy cho dù bọn họ liên thủ vượt qua Cơ Khinh Lan, kết cục lại làm sao chứ?
Vừa nghĩ đến đây, bàn tay Mộ Tàn Thanh vuốt ve báng kích rốt cuộc buông ra.
Y thu hồi Ẩm Tuyết, lạnh giọng nói: "Được, ta đi với ngươi."
Lời vừa nói ra, Tiêu Ngạo Sênh cùng Bắc Đẩu cùng nhau biến sắc: "Ngươi..."
"Hoặc là nhìn Phượng thiếu chủ phải chết, hoặc là liền đi với hắn, chúng ta không có lựa chọn nào khác." Mộ Tàn Thanh tránh bàn tay Bắc Đẩu kéo tay mình, lại đẩy Bạch Yêu một cái không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là mang theo cái «keo dính chuột» dán trên eo, từng bước một đi lên phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt Cơ Khinh Lan "Bất quá, ta chỉ có thể đáp ứng bản thân đi theo ngươi."
Cơ Khinh Lan ra vẻ khó xử: "Nhưng mà Đại đế lệnh cho ta, là muốn mang cả bốn người bọn ngươi trở về."
"Vậy ngươi cũng chỉ có thể mang người chết đi." Mộ Tàn Thanh cười lạnh, "Chúng ta liên thủ e rằng không cứu được Phượng thiếu chủ, mà có thể cưỡng ép phá tan linh vực, thề sống chết sẽ giết ngươi."
Ánh mắt Cơ Khinh Lan đảo qua từng người bọn họ, rốt cuộc lui bước: "Ngươi và vị Phượng thiếu chủ này, đi theo ta."
"Một lời đã định!"
Mộ Tàn Thanh chạy đến bên người Phượng Tập Hàn.
Cơ Khinh Lan hướng y mở tay ra, trong lòng bàn tay thình lình có một ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn nhẹ giọng nói: "Đây là Thệ diễm.
Ngươi sau khi đáp lại thệ ước này, nếu có vi phạm, sẽ phải nhận tâm hoả trừng phạt."
"Tàn Thanh, trở về!" Tiêu Ngạo Sênh chau mày.
Nếu như không phải kiêng kỵ Mộ Tàn Thanh lúc này vừa vặn chắn phía trước, chiêu kiếm này của hắn cơ hồ liền phải vung ra, lại bị Bắc Đẩu gắt gao giữ chặt.
Mộ Tàn Thanh liếc mắt nhìn vết máu trên người Phượng Tập Hàn, nói: "Ta ứng ước, ngươi buông tay."
"Được!"
Ngay chớp mắt hai cái tay nắm lấy nhau, khói xanh quấn quanh trên người Phượng Tập Hàn nhất thời tiêu tan.
Nhưng mà nụ cười trên mặt Cơ Khinh Lan cứng đờ, chỉ thấy hàn quang hiện ra từ trong lòng bàn tay nắm lấy nhau, Ẩm Tuyết đột nhiên xuất hiện, ở khoảng cách gần như vậy trực tiếp xuyên qua hóa thân này.
Hóa thân chính là do sương khói ngưng tụ thành, Ẩm Tuyết thất bại vốn nên rơi xuống đất.
Thế nhưng chỉ thấy không gian phảng phất đã xảy ra rối loạn, trường kích ở trước mặt mọi người đột ngột biến mất, ngay sau đó có một tiếng vang trầm đục do lợi khí đâm vào da thịt từ phía sau mọi người không xa truyền đến!
"Ầm" một tiếng, trường kích nhuốm máu từ giữa không trung rơi xuống đất.
Nơi không trung nguyên bản không người nhanh chóng lướt qua một cái bóng nho nhỏ.
Bắc Đẩu phản ứng cực nhanh, chỉ quyết giấu trong tay áo lập tức vung ra, mười ngón biến ảo như tàn ảnh, liền nghe không trung truyền đến một tiếng vang bạo liệt, cái bóng kia lần thứ hai xuất hiện, có chút chật vật rơi xuống.
Cùng lúc đó, Bắc Đẩu rên lên một tiếng bưng mắt trái quỵ xuống, máu tươi đỏ sẫm trong nháy mắt chảy xuôi nửa khuôn mặt.
Kinh biến quá nhanh, Tiêu Ngạo Sênh nắm bắt cơ hội ra tay, thân theo kiếm nhanh như chớp bắn đi, khoảnh khắc đã đến gần thân ảnh kia.
Chỉ thấy thế nhưng là một quỷ anh hình dung khủng