Phượng Vân Ca đang giã thuốc.
Làm Tam Nguyên các chủ, lại được y tu trong thiên hạ tôn sùng là "Hồi thiên thánh thủ", Phượng Vân Ca vốn không cần phải làm mấy việc vụn vặt này.
Nhưng hắn từ khi còn bé đã theo nghề y, mỗi khi nỗi lòng không bình ổn liền theo thói quen tự tay giã thuốc, nghe được tiếng chày cối bằng ngọc thạch va chạm, tim đập cùng hô hấp cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường.
Cuối cùng một khối dược liệu cũng bị giã nát.
Phượng Vân Ca dừng tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra cửa phòng mở lớn vẫn không thấy bọn Phượng Tập Hàn trở về như cũ, lông mày mới vừa giãn ra một chút liền lần thứ hai nhíu chặt.
Trước mắt Thôn Tà uyên nguy như kiếm sắc lơ lửng trên đỉnh đầu, lúc nào cũng có thể đem bọn họ như cá nằm trên thớt biến thành thịt băm.
Nếu không phải Ma La Ưu Đàm hoa có ảnh hưởng quá lớn với Thôn Tà uyên nơi này, tại thời điểm chậm chạp không có cách nào liên hệ được với Trọng Huyền cung, việc đi tìm ma vật cắn nuốt Ưu Đàm hoa kia kỳ thực đã là đường sống cuối cùng, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không đồng ý để đám tiểu bối đó đi một lần này.
"Cầm Di Âm..." Phượng Vân Ca dùng khăn lụa chậm rãi lau chùi vết bẩn trên tay.
Làm một trong sáu Các chủ của Trọng Huyền cung, hắn biết được rất nhiều bí mật, nhưng trước khi Mộ Tàn Thanh mở miệng, hắn chưa từng nghe đến danh tự này.
Việc Linh tộc tuyên bố Phá Ma lệnh lúc trước khiến Ngũ cảnh kinh sợ, Phượng Vân Ca dĩ nhiên cũng có biết, nhưng mà chuyện này từ vừa mới bắt đầu đã lộ ra kỳ quái: Phá Ma chiến ngàn năm trước tôn vinh Đạo Diễn thần quân thành chí cao vô thượng, cũng làm cho Trọng Huyền cung thành vua không ngai của Huyền La ngũ cảnh.
Chưa nói đến việc Ngũ cảnh Tứ tộc đều phục mệnh cúi đầu, ở trên một số phương diện đại sự cũng kiêng kỵ sự tồn tại của Trọng Huyền cung.
Bởi vậy Tứ tộc nhiều năm qua mặc dù va chạm không ngừng, nhưng lại không thực sự bạo phát họa loạn có thể bao trùm Ngũ cảnh.
Theo lý mà nói, thông lệnh đại sự liên quan đến Ngũ cảnh như vậy không thể thiếu Trọng Huyền cung đứng ra.
Thế nhưng trước khi chuyện xảy ra đám Các chủ bọn họ đều không nghe được phong thanh gì, toàn bộ do Tam bảo sư trực tiếp liên danh hiệu lệnh Linh tộc thiên hạ trong thời gian cực ngắn truyền khắp Ngũ cảnh.
Chuyện xảy ra quá đột ngột lại truyền bá cực nhanh.
So với nói là truyền đạt truy nã, càng giống như chấp hành Thần dụ (*) không thể làm trái.
Đặc biệt là lần này Phá Ma lệnh dùng pháp ấn cực kì trọng yếu treo giải thưởng, chỉ vì lùng bắt một ma vật tên cũng còn chưa biết.
[(*) Thần dụ: mệnh lệnh của thần linh]
Trong Trọng Huyền cung không có ghi chép gì về ma vật này, phảng phất hắn là một điều cấm kỵ không thể cho ngoại nhân nhắc đến, mà theo Phá Ma lệnh cùng truyền đạt chú ấn lại khiến hắn trở thành sứ mệnh chỉ thuộc về người chấp chưởng chú lệnh.
Trước mắt trong Ngũ cảnh, Đông Thương cảnh Phá Ma lệnh còn được nắm trong tay nhi tử đang làm tộc trưởng kia của Phượng Vân Ca.
Nguyên bản hắn đang tìm cơ hội triệu hồi Phượng Tập Hàn đi nhận lệnh;
Người chấp chưởng Trung Thiên cảnh Phá Ma lệnh chính là Trưởng công chúa Ngự Phi Hồng, huyết thống đời thứ sáu của Ngự Thiên hoàng triều.
Đáng tiếc không biết làm sao tháng trước nàng bị thương phá huỷ căn cơ tu hành, hiện giờ đã tựa như người phàm, lệnh này sợ là cũng sẽ bị thu hồi chọn chủ nhân khác;
Nam Hoang cảnh chính là nhiều tộc lẫn lộn, bao năm qua thế cuộc cũng không được xem là thái bình, trước mắt còn vì cơ hội có thể thu được pháp ấn này mà tranh chấp vỡ đầu chảy máu;
Bắc Cực cảnh Phá Ma lệnh còn lưu lại trong tay Trọng Huyền cung chủ Tịnh Tư, chuẩn bị sau khi Tiêu Ngạo Sênh trở về Kiếm các sẽ ban xuống, xem như là để hắn rèn luyện cuối cùng trước khi tiếp nhận Kiếm các.
Giữa những người này, vị chấp chưởng Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt cảnh liền có vẻ hơi vi diệu.
Mộ Tàn Thanh là một tán tu, thứ nhất ở trong Tây Tuyệt Yêu tộc hoàn toàn không có quyền vị, thứ hai cũng không có thế lực, ngoại trừ một thân gân cốt cùng tu vi thì không còn hậu thuẫn gì khác.
Y tuy là Yêu tộc, cũng không hiếu thắng tàn nhẫn, vì vậy trong giới tu hành Ngũ cảnh cũng chẳng có bao nhiêu sự tích có liên quan.
Một dã hồ ly không tiếng tăm cũng không địa vị như vậy, thế nhưng lại là kẻ được chọn làm ứng cử viên Phá Ma lệnh đầu tiên trong Ngũ cảnh tứ tộc, Phượng Vân Ca làm sao cũng không hiểu Yêu hoàng Huyền Lẫm rốt cuộc là nghĩ như thế nào, đám người chờ xem chuyện cười của Tây Tuyệt cảnh cũng không hề ít.
Mãi đến tận lúc Miên Xuân sơn cùng Hàn Phách thành liên tiếp xảy ra chuyện, yêu hồ này dùng tư thái mạnh mẽ nhất xuất hiện trong tầm mắt người tu hành Ngũ cảnh, tiếng chất vấn nghi hoặc đối với Tây Tuyệt cảnh Phá Ma lệnh lúc này mới yếu đi.
Tin tức sau đó truyền đến, hắn đối với con hồ ly này cũng có chút xem trọng.
Thế nhưng hiện giờ Mộ Tàn Thanh vậy mà gan to bằng trời, dám cùng đối tượng Phá Ma lệnh truy bắt ký kết nhân quả.
Phượng Vân Ca đối với chuyện này khá là sầu lo, mà bất luận có nhân quả gì với Ma tộc còn nguy hơn cả lột da hổ.
Chỉ nói riêng thái độ Trọng Huyền cung đối xử với Ma tộc từ trước đến giờ đều nghiêm khắc đến gần như tàn khốc, ngàn năm qua cũng không hề thả lỏng lực độ chèn ép ma tu, một khi phát hiện bóng dáng ma vật là thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Mộ Tàn Thanh tuy rằng chuyện gấp phải tòng quyền, đến cùng cũng là đã biết mà còn làm sai.
Cho dù bọn họ thật sự có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này, hồ ly nọ sợ là cũng chạy không thoát khỏi sự trừng phạt của Trọng Huyền cung.
Bởi vậy, Phượng Vân Ca giành trước một bước, ban cho y Phệ Nguyên đằng, tạm thời chặn lại U Minh vốn muốn chấp phạt, hi vọng Mộ Tàn Thanh có cơ hội lập công chuộc tội, lúc sau trở lại Trọng Huyền cung cũng giúp y có đường lùi.
Nhưng mà, chuyến này đám người nọ đã đi suốt cả đêm, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về.
Phượng Vân Ca tu thân dưỡng tính nhiều năm, nhưng cũng không an lòng khi trong đám người này còn có thân tôn tử của hắn.
Phượng Tập Hàn không chỉ là Tam Nguyên các thiếu chủ, mà còn là thiếu tộc trưởng của Đông Thương Phượng thị.
Không quản đối phương là lựa chọn tương lai của gia tộc hay Trọng Huyền cung, đều là trân bảo trong lòng hắn.
Lần này hắn biết được đám người ở Đàm cốc gặp nguy hiểm, vốn không muốn mang Phượng Tập Hàn theo, đáng tiếc y giả nhân tâm (*), Phượng Tập Hàn cũng là tu hành y đạo từ bé, nào có đạo lý nghe nguy nan lại tránh né bo bo giữ mình?
[(*) thân tôn tử: cháu trai ruột / y giả nhân tâm: người làm thầy thuốc phải có trái tim nhân từ, đại khái «lương y như từ mẫu»]
Nếu như lần này Phượng Tập Hàn không đến, e rằng suốt đời cũng lưu lại tiếc nuối trong lòng, sẽ trở thành chướng ngại trên đường tu hành của hắn.
Bởi vậy Phượng Vân Ca lựa chọn dẫn hắn đồng hành, chỉ âm thầm lưu ý chiếu cố nhiều hơn một chút.
Nghĩ tới đây, lông mày Phượng Vân Ca càng nhíu chặt.
Tôn nhi hắn tính cách ôn hòa lại làm việc cẩn thận, cho dù hành động lần này không có thu hoạch, đều nên sớm truyền tin tức trở về.
Nhưng hắn trông ngóng đợi suốt một đêm, U Minh bên kia cũng không phái người truyền tin, ắt hẳn cũng không có tin tức, việc này thật sự không hợp lẽ thường.
Phượng Vân Ca đi ra cửa phòng.
Đàm cốc đã bị ma khí bao phủ, hiện giờ bị trận pháp áp chế tụ lại mà không tán, sau đó ngưng mà không phát, khiến cho trời đất tối tăm mờ mịt.
Hắn tinh thông y đạo, nhưng trên phương diện tu hành rèn thể cùng phép thuật lại bình thường, đem chân nguyên ngưng tụ ở trước mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh ma khí phun trào.
Lá bùa từ trong tay áo hắn vung ra, mới vừa bay lên chưa tới ba trượng liền không lửa tự cháy, hóa thành khói bụi phiêu lãng rơi xuống.
Tình huống như thế trong ba ngày qua đã đã xảy ra vô số lần, lần nào cũng đều khiến cho sầu lo trong lòng Phượng Vân Ca càng tăng thêm một tầng.
"Phượng Các chủ!"
Chính thời điểm hắn chuẩn bị đi tìm U Minh thương nghị, thanh âm A Linh dồn dập từ phía trên truyền đến.
Phượng Vân Ca ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy con chim nhỏ màu vàng liều mạng vẫy cánh hướng hắn bay tới, lúc rơi xuống đất hoá hình không đứng vững, trực tiếp ngã ngồi ra.
Phượng Vân Ca hơi bất ngờ, phất kình khí kéo nàng lên: "Chuyện gì hoang mang?"
"Những sơn...!sơn dân bệnh tình tăng thêm." Trên mặt A Linh mang theo kinh hoảng.
Trước mắt trong Đàm cốc tràn đầy ma khí, các tu sĩ đều phải tận lực giảm bớt tiêu hao linh lực trong cơ thể, bởi vậy nhờ cước trình nhanh chóng trời sinh, nàng liền kiên trì gánh lấy trọng trách truyền tin, mỗi ngày đều ở trên bầu trời sơn thành dò xét.
Vì vậy trong thành này chuyện lớn chuyện nhỏ không gì nàng không biết.
Từ khi Thôn Tà uyên nổi lên, ma khí nồng đậm liền bao phủ Đàm cốc.
Các tu sĩ còn phải đề phòng khắp nơi, huống chi là thịt xương phàm thai trong sơn cốc.
Ngay ngày thứ nhất ma khí tràn ngập, đã có hơn trăm người toàn thân thối rữa mà chết, thậm chí bị ma khí chiếm cứ đầu óc nhận thức, biến thành quái vật hoàn toàn thay đổi.
Cũng may Phượng Vân Ca rất nhanh dẫn một đám y tu xử lý tà dịch.
Để giải quyết ma khí nhập vào cơ thể, biện pháp tốt nhất là loại bỏ nó.
Nhưng phương pháp này chỉ thích hợp với tu sĩ, người phàm căn bản không chịu đựng được thống khổ khi linh lực cùng ma khí ở trong người xung đột lẫn nhau.
Vì vậy Phượng Vân Ca chỉ có thể chọn phương pháp châm cứu cùng dược liệu chữa bệnh, dùng chân nguyên nhu hòa đem kim châm phong vào các yếu điểm, sau đó để cho bọn họ mỗi ngày uống thuốc bồi bổ, củng cố thân thể.
Phương pháp này tuy rằng rắc rối nhưng lợi ở điểm an toàn.
Chỉ ngắn ngủi hai ngày, bệnh tình người trong Đàm cốc đã được khống chế lại, chỉ cần có thể sống qua tai nạn Thôn Tà uyên bạo phát lần này, Phượng Vân Ca dám cam đoan những người đó đều có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Bởi vậy, nghe được A Linh nói những sơn dân bệnh tình tăng thêm, Phượng Vân Ca trong lòng chính là cả kinh.
Hắn hỏi tới: "Chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng!"
A Linh miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nói: "Một canh giờ trước, ta bay qua đường phố thành nam, đột nhiên nghe thấy một gian nhà dân phía dưới có động tĩnh hơi khác thường, vì vậy..."
Đàm cốc mười hai thành vốn có phân chia sinh tử, hiện giờ hai mặt hợp nhất, đám tử linh đột nhiên từ trong mộng đẹp thức tỉnh vẫn còn chưa kịp phát tác, liền bị Tiêu Ngạo Sênh dùng Huyền Vi kiếm ý mạnh mẽ trấn áp, hiện giờ lại bị U Minh mắt không thấy tâm không phiền mà niêm phong trong Chiêu Hồn phiên.
Bởi vậy trong sơn thành to lớn này ngoại trừ bọn họ là tu sĩ ở ngoài đến, chỉ còn dư lại đám sơn dân chịu đủ tà pháp tàn phá.
Sau khi ma khí bao phủ Đàm cốc, mọi người tám chín phần mười đều nhiễm phải tà dịch.
Trọng Huyền cung chuyến này tuy rằng phái ra hai vị Các chủ cùng hơn trăm tên đệ tử, nhưng mà ở dưới tình huống linh lực bị hạn chế lại còn phải chăm sóc nhiều sơn dân như vậy, khó tránh khỏi nhân thủ không đủ.
Vì vậy Phượng Vân Ca hạ lệnh đem những người này căn cứ bệnh tình phân chia ra cấp độ.
Những kẻ bệnh nặng nhất đều tập trung ở thành nam, do Thiên Cơ các đệ tử bày Tịnh Linh trận pháp, thứ nhất là để hỗ trợ khống chế bệnh tình, thứ hai cũng phòng ngừa những người này chạy lung tung, khiến tà dịch càng ngày càng không thể kiểm soát.
Sau khi Phượng Vân Ca tìm ra phương pháp trị liệu, những người ở thành nam đó được cứu trị đầu tiên.
Thời điểm chiều hôm qua đã có khởi sắc rõ ràng, đệ tử phụ trách chăm nom khu thành nam liền được điều đi hơn nửa để hỗ trợ nơi trọng yếu khác.
Bởi vậy mới đầu A Linh nghe được động tĩnh kia như là bàn ghế bị ngã, còn tưởng thời điểm bệnh nhân đứng dậy bất cẩn đụng phải.
Nàng ôm ý nghĩ đó lẳng lặng bay đến cạnh cửa sổ nhìn vào, nhưng không ngờ lại thấy trong phòng một ông lão gầy trơ cả xương đem thiếu niên ở cùng mạnh mẽ đè lên tường.
Trong phòng lộn xộn bừa bãi, thiếu niên đầy mặt sợ hãi lại nói không ra lời: ông lão gắt gao bịt kín miệng mũi hắn, khiến cho cổ hắn lộ ra, lúc này cái miệng chảy nước dãi màu đen liền hướng da thịt tươi mới này cắn xuống!
Lúc đó A Linh sợ đến hét to một tiếng, giơ tay một đạo linh quang xuyên qua cửa sổ trực tiếp đánh vào đầu ông lão kia.
Nàng lần này ra tay bất kể nặng nhẹ, trực tiếp đem đầu ông lão đánh xuyên qua, cũng may là cứu được thiếu niên chỉ chút nữa là đã bị cắn vỡ động mạch.
Không đợi A Linh có phản ứng tiếp theo, ông lão đã ngã xuống đất đó thế nhưng lại bò dậy, nước đen sền sệt từ trong lỗ thủng trên trán chảy ra, trong đôi mắt chỉ còn dư lại một mảnh huyết quang, đột nhiên nhào về hướng cửa sổ, thiếu chút nữa cắn được A Linh.
Động tĩnh này rốt cuộc khiến hai đệ tử phụ trách trông coi gần đó chạy tới, bọn họ tháo cánh tay hai bên trái phải của ông lão, dùng phù sách (*) đem áp chế dưới đất.
A Linh che chở thiếu niên sống sót sau tai nạn, ngơ ngác nhìn vết thương trên người ông lão đều chảy ra nước đen, rất nhanh ô nhiễm phù sách trói buộc hắn, khiến cho hai đệ tử không thể không dùng pháp khí giết hắn tại chỗ.
Thi thể sau khi đầu mình hai nơi vẫn còn ngọ nguậy, mà nước đen kia bắn tóe trên pháp khí, thế nhưng làm cách nào cũng lau chùi không sạch.
[(*) phù sách: dây tơ có bùa phép]
A Linh vội vã dò hỏi thiếu niên đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đối phương cũng là đầy mặt kinh hoảng cùng mờ mịt, nói ông lão này vốn đã khôi phục khí lực, tối hôm qua còn giúp hắn kéo nước uống, không ngờ đột nhiên liền biến thành như vậy.
Nói tới đây, không đợi A Linh hỏi lại, sắc mặt thiếu niên này cũng thình lình biến đổi.
Hắn đầu tiên là dáng vẻ muốn nôn, nhổ ra đều là nước đen sền sệt.
Hai tên đệ tử thấy thế cả kinh, một người đem A Linh kéo lại, một người nâng kiếm tiến lên nghênh tiếp.
Thiếu niên nguyên bản đứng cũng không vững trong nháy mắt tựa như biến thành người khác, sau khi bị linh kiếm xuyên qua lồng ngực thế nhưng còn liều mạng hướng đệ tử kia đánh tới, từ trên bả vai đối phương liền xé ra một miếng thịt, vết thương rất nhanh liền biến thành màu đen thối rữa.
"...!Hai...!hai vị sư huynh thực sự không có cách nào, chỉ có thể giết hắn tại chỗ.
Vết thương trên vai Tề sư huynh không ngừng có màu đen lan ra, cánh tay kia cũng không nghe sai khiến, vậy mà lại động kiếm với chúng ta.
Cuối...!cuối cùng Tề sư huynh phải tự đoạn một tay!" A Linh nói tới chỗ này, rốt cuộc không nhịn được khóc òa lên "Toàn bộ thành đông cũng đã rối loạn.
Đám sơn dân đó vô cớ mắc bệnh, giống như phát điên rồi tự giết lẫn nhau.
Vài đệ tử tuần thú bởi vì kiêng kỵ tính mạng người vô tội, trái lại bị bọn họ gây thương tích, không thể không biến trận đem tất cả những người này vây ở giữa, chúng ta lúc này mới chạy thoát ra...!Phượng Các chủ, ngài...!ngài không phải nói tà dịch đã bị khống chế rồi sao, tại sao bọn hắn lại như vậy?"
Phượng Vân Ca sắc mặt hơi trầm xuống.
A Linh chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thân ảnh hắn đã biến mất.
Thân là Tam Nguyên các chủ, Phượng Vân Ca chưa bao giờ nằm trong hàng ngũ đám lang băm lừa đời lấy tiếng, tu sĩ cùng phàm nhân trải qua diệu thủ của hắn trở về từ cõi chết nhiều như cá diếc sang sông, cho dù là tà dịch, hắn đối với y thuật của mình cũng đầy tự tin.
Bởi vậy sau khi nghe được biến cố này, Phượng Vân Ca liền trực tiếp đi thành đông.
Sau đó, hắn ở trên đám mây đứng yên như tượng gỗ.
Từ trên cao nhìn xuống, Phượng Vân Ca có thể tinh tường đem toàn bộ khu vực thành đông đều thu vào trong mắt.
Bình phong màu trắng hình bán nguyệt như chiếc bát úp ngược, đem nơi này cùng ngoại giới ngăn cách.
Trong trận pháp, đám sơn dân vốn nằm trong phòng dưỡng bệnh đều chạy ra ngoài, bọn họ không phân địch ta thân sơ, thấy người liền nhào tới cắn xé.
Mười mấy người mới bắt đầu chạy đến kia trực tiếp bị nhấn chìm dưới tầng tầng bóng tối, dù cho dùng nhãn lực của Phượng Vân Ca, cũng chỉ có thể nhìn thấy nước đen trên mặt đất không ngừng lan ra, nhìn như máu, nhưng lại càng đậm đặc sền sệt hơn.
Phượng Vân Ca có lòng nhân từ của thầy thuốc,