Mộ Tàn Thanh thu lại nỗi lòng, nhìn Cơ Khinh Lan ý cười không đổi.
Chuyện này e rằng hắn tâm cứng như sắt miệng kín như hến.
Vì vậy nó cũng không tiếp tục phí công truy hỏi, mà há miệng phun ra một làn khói màu xám.
Làn khói xám kia tụ lại không tan, ở giữa không trung xoay quanh thành hình, chỉ trong khoảng khắc hóa thành dáng dấp nữ nhân tóc tai rũ xuống.
Gió vừa thổi, thân thể Nhiễm nương liền lảo đảo một chút, cũng may rất nhanh đã tụ trở lại.
Trên mặt nàng huyết lệ chưa khô, giương mắt mà nhìn Mộ Tàn Thanh cùng Cơ Khinh Lan, đôi môi mấp máy mấy lần, mơ hồ vẫn là đang gọi "Bảo nhi".
Chờ đợi hai mươi tám năm lại bị thân tử cầm dao giết, bất luận người mẹ nào cũng không thể dễ dàng tiếp thu việc này.
Nhưng mà nàng cũng nghe được lời Tịnh Quan nói: Nếu như nhi tử của mình thuận theo thiên ý giết nàng, liền thoát khỏi chấp niệm, trở thành minh chủ của vạn dân.
Thiên ý chú định, nhi tử của nàng không những có thể sống sót rất tốt, còn có thể lên ngôi cửu ngũ; Thiên ý chú định, nàng chung quy không thể chờ được nhi tử tha thứ, mà chỉ là một kiếp đạo của hắn.
Ngày xưa nàng dùng một thân máu thịt của mình làm thức ăn cứu mạng hắn, bây giờ một tia tàn hồn của nàng sắp thành một bậc thang để hắn bước lên quân lâm thiên hạ.
Một khắc kia, hết thảy tình cảm tích trữ cùng nhau bạo phát, Nhiễm nương dùng hết lý trí cuối cùng, khắc chế mình không nói ra chân tướng năm đó, chờ đợi thiên ý giáng xuống.
Nhưng nàng không ngờ Mộ Tàn Thanh dám cãi ý trời, càng không ngờ Ngự Tư Niên sẽ bỏ qua địa vị minh chủ dễ như trở bàn tay, vì bọn họ ngăn cản Tịnh Quan.
Hiện tại nàng chạy thoát, lại buồn vui lẫn lộn, không biết làm sao một câu cũng không nói được, chỉ có thể vội vàng nhìn Mộ Tàn Thanh cùng Cơ Khinh Lan.
Cơ Khinh Lan cười không nói, Mộ Tàn Thanh lỗ tai rung một cái, nói: "Một người có thể giữ được lương tri, tương lai mới có thể bảo vệ được bản tâm trước quyền dục.
Lão thiên gia nếu mà có mắt, nhất định sẽ để cho hắn làm một Hoàng đế chân chính.
Nhiễm nương, đừng khóc! Ngươi yên tâm đi đi thôi!"
Nữ nhân cả người tối tăm rốt cuộc buông lỏng mi mục, lộ ra một nụ cười với nó.
Làn khói màu xám ngưng tụ thành hình nhanh chóng tản đi.
Cuối cùng, Nhiễm nương duỗi cánh tay đã trở nên gần như trong suốt, nhẹ nhàng vuốt ve lên đầu yêu hồ một cái, sau đó lập tức tiêu tan trong gió.
Mộ Tàn Thanh nghĩ, sau này hàng năm mình mất một chỗ để đi.
Bất quá...!cô hồn khổ sở chờ đợi hai mươi tám năm, cuối cùng cũng có chỗ trở về.
Xem như là chuyện tốt đi.
Nó nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy vướng bận từ lâu trong lòng cũng tản đi, chỉ phút chốc linh đài thanh minh, một dòng nước ấm từ đỉnh đầu thông suốt ngũ tạng bách hài (*).
Ngay sau đó, từ xương sống truyền đến một nguồn sức mạnh, cưỡng bách nó đứng thẳng dậy; Tứ chi nhanh chóng dài ra lớn lên, móng vuốt tách thành ngón tay thon dài hữu lực; Bộ lông rút đi, chỉ có phần lông trắng trên đỉnh đầu càng ngày càng dài, chậm rãi biến thành một mái tóc bạc như sương.
[(*) ngũ tạng bách hài: Ngũ tạng là 5 bộ phận chứa đựng và chuyển hóa trong cơ thể, bao gồm Tâm (tim), Can (gan), Tỳ (lá lách), Phế (phổi), Cật (thận).
Bách hài: trăm khúc xương trong cơ thể]
Nó không nhịn được từ nơi cổ họng phát ra một tiếng rít, yêu khí đỏ đậm như hóa thành thực thể, giống như một chiếc kén bao phủ toàn bộ thân hình nó.
Trong mắt Cơ Khinh Lan lướt qua một tia kích động, lại biến mất rất nhanh.
Hắn nín thở nhìn cái kén này, mãi đến khi nó đột nhiên vỡ vụn, một lần nữa hóa thành yêu khí bao phủ người bên trong.
Đó là một thiếu niên tóc bạc đồng tử màu đỏ, thân hình cao gầy, nước da trắng nõn, nơi ấn đường có một yêu văn như ngọn lửa, thân mặc áo choàng nhẹ, tay chẽn viền lông màu trắng, khiến cho y vai rộng chân dài, nhìn tuấn mỹ mà không yếu đuối.
[(*) Lời mỗ: hóa hình rồi, nên từ giờ mỗ dùng «y» thay cho «nó» nhé.
Chuẩn nhà mỗ: "hắn" là công, "y" là thụ nha :)]
Lúc cặp đồng tử đỏ đậm kia phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, người nhìn vào đều cảm giác đáy lòng như điểm một đốm lửa, chỉ khoảnh khắc sẽ cháy lan ra đồng cỏ.
Cơ Khinh Lan chỉ liếc mắt nhìn liền cúi đầu, che đậy giọt nước mắt thiếu chút nữa lăn ra.
"Chúc mừng ngươi tu thành đạo thể, từ đây thoát thai hoán cốt!" Lúc hắn ngẩng đầu lên, thần sắc đã như thường "Nếu sự tình ở đây đã kết thúc, ta liền đi trước.
Sau này có cơ hội lại tới tìm ngươi uống rượu."
Dứt lời, hắn liền không nói thêm gì nữa, lấy ra một chiếc đèn lồng bằng giấy màu trắng, vội vã rời khỏi ngôi miếu đổ nát.
Mộ Tàn Thanh trong lòng tràn đầy hưng phấn còn chưa kịp nói một chữ, đã thấy người nghe duy nhất cáo từ rời đi.
Cho dù y khôn khéo đến mấy cũng ngốc một lát, chờ lúc tức đến nổ phổi đuổi ra cửa, xung quanh đã không còn thấy thân ảnh Cơ Khinh Lan.
"Đi vội như vậy, là nhà ngươi cháy hay là tức phụ ngươi sắp sinh a ?!" Y không nhịn được cười mắng một câu, thấy sắc trời đã tối, đang chuẩn bị vào trong ngôi miếu đổ nát nghỉ tạm một đêm, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt, rơi lên bả vai mình.
Đó là một con linh điểu trắng như tuyết, to bằng bàn tay, đang dùng cái đầu lông xù cọ cọ cổ y, thập phần đáng yêu.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh thấy nó, sống sờ sờ doạ ra một thân mồ hôi.
"Ta chân trước mới vừa chọc Tịnh Quan, sư tôn liền phát tin đến, xem ra không phải việc vui đi..." Y lẩm bẩm vài câu, một tay nắm lấy linh điểu, không khách khí chút nào đem vò trong lòng bàn tay, con chim liền biến thành một lá bùa nhăn nhúm, trên đó lời ít ý nhiều mà viết một hàng chữ: Ngày mai giờ tý ba khắc, Linh Nhai động.
"..." Mộ Tàn Thanh mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm nét chữ quen thuộc này suốt nửa ngày, mới đem giấy vò thành một cục, nhét vào trong miệng ăn.
Linh Nhai động cách Triều Khuyết thành khoảng trăm dặm, ở một dãy núi sâu phía đông nam Tây Tuyệt cảnh.
Phía trên có biển mây bay khắp, phía dưới là sông sâu chảy xiết, chính giữa đá tai mèo lởm chởm.
Trên dăm ba cây tùng cổ thụ có bạch hạc, phàm tước vỗ cánh cùng bay, dưới sông rùa đen cá tôm cùng bơi lội.
Nghe đâu ngàn năm trước, từng có tu sĩ đại đức ở đây ẩn cư trăm tuổi, sau đó khám phá diệu pháp nhìn được thiên cơ, phi thăng thành tiên.
Nhưng mà, truyền thuyết mịt mờ cũng không thể tin, Mộ Tàn Thanh không chỉ một lần tới nơi này, chưa hề phát hiện thần diệu, cũng không thấy chân pháp di tích, trái lại chỉ thấy một bộ xương trắng ngồi kiểu tọa hóa trong động, chắc là vị tu sĩ cả đời ẩn cư kia, sau khi tuổi thọ kết thúc, tại đây cưỡi hạc mà đi.
Nơi này không được xem là động thiên phúc địa, lại thực sự là chỗ thanh u để tĩnh tâm ẩn cư.
Giờ tý ba khắc gần tới, chỉ thấy một bóng trắng từ chân núi nhanh chóng leo lên phía trên, động tác mạnh mẽ, lên xuống nhanh chóng, dưới chân giẫm một cái, một tay chống vào vách đá mượn lực, người liền nhảy lên hơn trượng, linh hoạt không kém ma mị trong sơn dã, không lâu sau liền đến một khoảng đất trống giữa sườn núi.
Nguyệt quang chênh chếch chiếu rọi, trên vách núi hiện ra một cái bóng hồ ly năm đuôi, nhưng đứng trên mặt đất lại rõ ràng là một thiếu niên tóc bạc áo trắng.
Mộ Tàn Thanh ngáp một cái, thấy bốn bề vắng lặng, bấm đốt ngón tay thời khắc cũng sắp điểm, liền kiên trì hướng về hang động tối om phía sau đi đến.
Thời điểm mới bước vào chỉ cảm thấy hang động chật hẹp âm u, phải cúi đầu so vai mới có thể tiến lên.
Đi qua hơn trăm bước liền cảm thấy rộng rãi quang đãng mới phát hiện nơi đây còn có một cái động khác.
Trong động phía trên hình vòng cung có dây leo quấn quanh, phía dưới là mặt đất vuông vức khoảng mười trượng.
Mấy thứ linh tinh như bồ đoàn rách nát kinh thư cũ kỹ đã sớm được Mộ Tàn Thanh xách đi chôn cùng với bộ xương trắng kia, chỉ còn một tấm giường đá trơ trọi vẫn lưu lại chỗ cũ.
Nhưng mà, ở giữa nóc động có treo một chiếc trường minh đăng rủ xuống, bốn góc đặt các tượng đá điêu khắc, trải qua nhiều năm phong sương vẫn nhìn thấy lớp vẩy và móng vuốt rõ ràng, cực kỳ sống động.
Tịnh Tư đang đứng trước tượng Bạch Hổ chờ y.
Nữ tử vẫn là toàn thân áo trắng, lúc này gỡ xuống nón choàng, lộ ra dung mạo thanh lệ không tỳ vết, dáng người yêu kiều tựa như hoa sen mới nở.
Tuy nhiên so với hoa càng thêm một phần thanh hàn khí khái, trong trang nhã sinh ra mấy phần lãnh ý tiêu điều.
Mộ Tàn Thanh thấy nàng như vậy cũng có chút bỡ ngỡ.
Tam bảo sư không chỉ là người đứng đầu của Linh tộc, mà địa vị ở trong Huyền La ngũ cảnh cực cao, có thể làm đệ tử thân truyền của Địa pháp sư chắc chắn là vinh quang tối hậu không nghi ngờ gì nữa.
Huống chi Tịnh Tư xưa nay đối đãi với người đều nhu thiện, không ai có thể kể ra được nửa điểm sai lầm của nàng.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh cảm thấy, nàng là đem khía cạnh đẹp đẽ nhất đều biểu hiện cho người ngoài, đem tàn khốc chân thực nhất mở ra trước mặt mình.
Y chỉ là một con hồ ly, không biết tu luyện tạo hóa gì mà khiến Địa pháp sư tự mình thu làm đồ đệ, cho tới lúc này đã làm đệ tử nàng được 170 năm.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh đến giờ vẫn chưa được nàng mang về Thiên Tịnh sa, đối ngoại cũng không tuyên bố quan hệ thầy trò giữa hai người, ngay cả gặp mặt cũng ít, phần nhiều là cho một con linh điểu ngậm sách đem đến, mang theo chỉ giáo phụ chú của Tịnh Tư bên trên.
Nàng chưa bao giờ khen ngợi hoặc trách cứ ưu khuyết của y, chỉ truyền đạt một cái tiếp một cái mục tiêu, không chấp nhận từ chối hoặc do dự, càng không chấp nhận thất bại.
So với sư phụ, Tịnh Tư càng giống như bậc thầy điều khiển con rối.
Càng làm cho Mộ Tàn Thanh lưu ý chính là, y luôn cảm thấy Tịnh Tư không ngừng quan sát mình, còn như xuyên qua bóng dáng yêu hồ nhìn thấy một người khác.
Mộ Tàn Thanh lòng có thiên ngôn vạn ngữ, ngoài miệng chỉ nói một câu: "Đệ tử Mộ Tàn Thanh, bái kiến sư tôn."
Tịnh Tư xoay người, quan sát bộ dáng nhân thân này của y một phen, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ bình thản nói: "Ngươi nhúng tay vào việc thiên tuyển minh quân cửa Nhân khảo."
Mộ Tàn Thanh mười ngón tay xiết chặt, nhẹ giọng nói: "Dạ phải."
"Tại sao?"
"Ân cứu mạng, không dám vong nghĩa."
Tịnh Tư đi tới trước mặt, một tay khẽ vuốt tóc trên đỉnh đầu y, sắc mặt không thấy hỉ nộ, lại khiến cho Mộ Tàn Thanh cảm thấy tê cả da đầu.
Thanh âm nàng nhàn nhạt: "Tịnh Quan từ trước đến giờ trừng mắt tất báo, ngươi đã chọc phải một cái phiền toái cực lớn."
Mộ Tàn Thanh nói: "Vậy hãy để cho hắn đến gây phiền phức, ta không sợ."
Tịnh Tư khẽ cười một tiếng.
Nàng biết con hồ ly này từ bé đã quật cường, không nói đến việc coi trời bằng vung, xưa nay chưa hề ở điểm mấu chốt nhường quá nửa bước, một thân xương cốt thà chết không cúi đầu, bằng không Tịnh Tư cũng không thích y đến như vậy.
Nhưng mà xương cốt quá cứng sẽ dễ gãy.
Không lo không sợ là chuyện tốt,nhưng không biết trời cao đất rộng liền không được.
Tịnh Tư rũ mắt xuống: "Là ai mang ngươi đi vào giấc mộng?"
Mộ Tàn Thanh vốn muốn nói thẳng, nhưng lúc y ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy sát ý trong mắt Tịnh Tư.
Lời đến khóe miệng liền nuốt xuống, Mộ Tàn Thanh do dự chốc lát: "Xin hỏi sư tôn, hắn có phải là kẻ đại gian đại ác hay không?"
Tịnh Tư nói: "Người kia chính là quỷ tu, thân mang thượng cổ bí pháp "Kỳ môn thiên hương sách", không gian ác, nhưng không phải là chính đạo."
"Như vậy thứ cho đệ tử không thể nói cho sư tôn." Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên "Cho dù hắn có mục đích gì, lần này đã giúp ta rất nhiều.
Đệ tử không muốn lừa gạt sư tôn, cũng không thể bán đứng một người đã từng giúp ta, chỉ có thể phụ lòng sư tôn lần này."
Y vừa dứt lời, liền cảm thấy một luồng kình lực từ đỉnh đầu xuyên qua xương mà vào, ở trong đầu đột nhiên bùng nổ, nhất thời tai mắt choáng váng, thiếu chút nữa liền khụy xuống.
"Ngươi có giới hạn là chuyện tốt, nhưng phải lấy bản lĩnh ra mà kiên trì." Bàn tay trắng nõn của Tịnh Tư phất ra một chiêu, đôi mắt đẹp lóe lên sát ý "Bằng không, ngươi chỉ là giun dế không biết sống chết."
Mộ Tàn Thanh trong lòng phát lạnh, không kịp nói nửa chữ, thân thể đã tự phát bay ngược về phía sau.
Chỉ thấy chỗ mình vừa đứng bị một đạo chưởng phong đánh ra một vết nứt sâu cả thước!
Chưa kịp đứng vững, cảm giác tim đột nhiên đập nhanh, Mộ Tàn Thanh chân trái đạp xuống đất, chống đỡ