Đông Sơn Đàm cốc có ba tảng nham thạch dựng thành tế đàn, biểu thị Tam tài, thu nạp âm dương khí.
Mỗi tảng đá trên tế đàn đặt ba cái trụ bằng đồng, ứng với số chín cực hạn.
Giữa các trụ dùng xích sắt nối với nhau, vừa vặn đem mảnh đất trống ở trung tâm tế đàn kia vây quanh.
Tòa tế đàn này lập ra từ ngàn năm trước, cũng là đoạn thời gian sơn cốc thay đổi tên gọi.
Lúc đó Sơn trưởng Tân Kiến dẫn người xây dựng, nói là để trấn áp sát khí của Bạch Hổ phía tây, dùng thụy khí của Thanh Long gia tăng phong thủy cục cho cả thung lũng.
Thuyết pháp đó truyền lưu đến ngày nay, người trong Đàm cốc đều tin tưởng không chút nghi ngờ, liền ngay cả những tu sĩ hành hương đến vùng đất thần giáng này suốt bao nhiêu năm cũng không cảm thấy bất thường.
Nhưng nếu có vị đại năng chân chính tinh thông phong thủy đạo đích thân tới đây, sẽ phát giác ra huyền cơ trong đó.
Cơ Khinh Lan như một làn khói theo gió bay đến giữa bãi đất trống kia, nín thở ngưng thần chốc lát, đèn lồng trong tay vung nhẹ, đất đá tự động tách sang hai bên, lộ ra điểm điểm màu vàng giấu ở phía dưới.
Cả tòa Đông Sơn giống như Thanh Long, gió theo thế núi lốc lên, lại không thể cuốn thẳng đến chân trời, mà bị tam tài tế đàn này hút vào trong đó tựa như rồng hút nước, phong cục liền tựa như một cái bẫy;
Nguồn nước từ núi này chảy ngầm dưới đất đá cây cỏ.
Thế nhưng trên tế đàn lại dựng chín cái trụ đồng, trong mảnh đất trống ở giữa chôn sáu cái kim phù.
Phải biết rằng, Thanh Long vượng thì mộc sẽ thịnh, mộc càng thịnh càng sinh ra phong.
Tiếp đó, trong thổ sinh kim liền thành dẫn lôi.
Xem riêng rẽ từng thứ đều không có gì nguy hại, hợp lại cùng nhau liền trở thành phong lôi tương sinh.
Đã như thế, không chỉ tà khí bị uy thế này chấn nhiếp một bước không dám vượt Lôi Trì, còn làm cho linh khí đất đai thịnh vượng lâu dài không suy, vì vậy mới tạo thành Đàm cốc nổi danh ngàn năm.
Nhưng mà trận pháp này là treo giữa lằn ranh sinh tử.
Sức mạnh phong lôi bá đạo mạnh mẽ đến mức nào? Ngàn năm qua không suy chuyển là vì Đàm cốc hai mặt phân chia, sinh khí không suy, tử khí không tán.
Nhưng hiện tại, Đàm cốc mười hai thành trùng điệp, lại có Thôn Tà uyên không ngừng toả ra ma khí, chúng sinh hoạt tính nơi đây suy giảm cực lớn.
Một khi âm uế lấn át dương tính, phong lôi tương sinh liền chuyển thành tương khắc, lúc đó dùng đỉnh núi này làm mắt trận, lập thành thế Phong Lôi trận đồ, toàn bộ Đàm cốc ở dưới phong lôi đều sẽ hóa thành tro bụi.
Trận pháp này ngàn năm bất bại, mấu chốt ở chỗ Đàm cốc chuyển hóa thuộc tính âm dương, sinh sát chỉ trong một hơi thở.
Đừng nói là Tân Kiến, cho dù Phù Mộng cốc thời kì cực thịnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp cũng không có huyền môn đại năng như vậy.
Huống hồ một khi nhìn ra trận pháp huyền diệu, ý đồ của người bày trận liền nổi lên mặt nước: lúc Đàm cốc chuyển thành vùng đất âm tà, liền đem nơi này triệt để xóa bỏ khỏi thế giới Huyền La, ngay cả một ngọn cây cọng cỏ cũng không lưu lại!
Tân thị đời đời bảo vệ sơn cốc này, chắc chắn Tân Kiến dẫn người xây dựng tế đàn cũng chỉ biết một mà không biết hai.
Như vậy là ai tại thời điểm đó dắt hắn tự tay lưu lại chung cuộc cho Đàm cốc chứ?
Ánh mắt Cơ Khinh Lan lóe lên một tia sáng lạnh, trên tay hắn ngưng tụ lại một tầng sương mù mỏng, khom người liền muốn đem sáu viên kim phù kia lấy ra.
Ngay tại lúc này, trong tai hắn nghe được một tiếng động nhẹ như con muỗi vẫy cánh, bàn tay sắp chạm tới kim phù theo bản năng lệch sang một bên, liền có hàn quang sát tay hắn rơi xuống đất.
Không chờ Cơ Khinh Lan quay người, đã thấy hàn quang đó chính là một viên ngọc thạch màu trắng, rơi xuống đất lập tức nổ tung như thủy châu, khí lạnh đến tận xương trong khoảnh khắc lan ra.
Cả một đỉnh núi rộng lớn trong nháy mắt liền bị băng tuyết dày bao trùm.
Cơ Khinh Lan chỉ cảm thấy hàn khí thuận theo hai chân lan lên trên, đèn lồng trong tay hắn xoay chuyển, hỏa diễm như thác nước đổ xuống, vậy mà không thể đem băng tuyết hòa tan!
"Liệt Băng ngọc..." Hơn nửa thân thể Cơ Khinh Lan đều bị đông cứng, dĩ nhiên không có cách nào quay đầu.
Hắn lại nhìn khắp nơi băng tuyết sau đó nở nụ cười "Không hổ là Thiên Cơ các chủ, mấy thứ ma vật rác rưởi đó ngay cả ngăn trở ngươi nhất thời nửa khắc đều không làm được!"
Khách không mời mà đến đứng ở trên sơn đạo kia rõ ràng là U Minh, phía sau hắn còn có Tiêu Ngạo Sênh cùng bảy tên đệ tử.
Ngoại trừ Phượng Tập Hàn vẫn còn hôn mê, sáu người khác trận địa sẵn sàng đón địch, sắc mặt đều không dễ nhìn.
Tâm tình U Minh dĩ nhiên vô cùng khó chịu.
Hôm nay trời còn chưa sáng hắn liền bị tà dịch trong thành kinh động, lại thấy Phượng Vân Ca không màng kiếp số ập xuống người mà vận dụng Thái Tố đan, bản thân mình đi tới nơi này tra xét phong thuỷ lại phát hiện khởi nguồn dịch độc liên lụy sâu rộng, thật vất vả gặp được bọn ba người Tiêu Ngạo Sênh trắng đêm không về, ngay cả hỏi một câu cũng chưa kịp liền bị một đám ma vật ào tới.
Cho dù hắn tu vi cao thâm, cũng suýt nữa ăn mệt tại thời điểm đối mặt.
Nhưng mà, đám ma vật này tuy rằng thế tới hung hăng, lại không mấy kẻ có thành tựu.
Tiêu Ngạo Sênh bị đuổi chật vật như vậy là vì hắn bị thương trước, lại phải bảo hộ hai kẻ bị thương khác, không vạn bất đắc dĩ không thể liều, thế nhưng đối với U Minh mà nói lại không tính là cái gì.
Đến lúc chém tận giết tuyệt quần ma trong rừng, U Minh cuối cùng cũng coi như rảnh tay hướng Tiêu Ngạo Sênh hỏi tiền căn hậu quả.
Đáp án càng làm cho trái tim hắn vốn thắt chặt trực tiếp chìm vào vực thẳm.
Kẽ nứt Thôn Tà uyên cố nhiên là mối họa không thể xem nhẹ, mà Y Lan ác tướng lại càng không cho phép khinh thường.
Có câu "Thấy Y Lan như thấy Phi Thiên Tôn", người trước nếu xuất hiện, người sau tất cũng đã ở trong Đàm cốc.
Việc này đối với tình thế trước mắt mà nói không khác nào chó cắn áo rách.
Ngoài ra, Mộ Tàn Thanh cùng Bạch Yêu rơi vào Thôn Tà uyên kết cục không thể lạc quan.
U Minh mặc dù đối với cả hai bọn họ đều không có tình cảm thâm hậu gì, thế nhưng người trước rốt cuộc cũng là kẻ chấp pháp Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt cảnh, hắn cho dù không ngại cho Yêu đô một câu trả lời, cũng phải lưu tâm Phá Ma lệnh liệu có bị Ma tộc lợi dụng hay không.
U Minh nghĩ đến những thứ này chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Hắn vốn muốn trực tiếp dẫn người quay lại sơn thành, bất thình lình nhớ tới một chuyện: giun dế còn muốn sống, huống hồ đây là đám ma vật cấp thấp còn chưa kiện toàn tư duy.
Nhưng bọn chúng kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên mà truy kích va chạm; Việc này cũng không phù hợp lẽ thường, trừ phi có ai ở sau lưng thao túng, ý đồ muốn trì hoãn đám người bọn họ ở đây.
Bắc Đẩu thận trọng, thấy tình hình này lập tức nghĩ đến cảnh tượng bách thú phát cuồng đêm qua, thấp giọng cùng U Minh thì thầm vài câu, hắn liền hiểu được: e là đối phương cố ý lợi dụng đám ma vật này đem ba người Tiêu Ngạo Sênh chạy tới cùng hội hợp với mình.
Dựa theo tính tình của hắn một khi biết được tin tức, tất nhiên sẽ lựa chọn mau chóng trở về thành, cũng không nấn ná ở đây tìm tòi manh mối.
Cứ như thế, kế điệu hổ ly sơn liền thành.
Trong ngọn núi này ngoại trừ đầu gió nguồn nước, còn có chỗ nào đáng lưu ý chứ? U Minh vừa nghĩ đến đây, lập tức dẫn người một lần nữa đi lên đỉnh núi, vừa vặn gặp được Cơ Khinh Lan.
Dù cho hắn không biết đối phương là ai, ý muốn làm gì, đầy bụng hỏa khí đã khó đè nén, liền thẳng tay ra đòn nặng, nhưng không ngờ người này lại nhận ra Liệt Băng ngọc.
U Minh thiện cơ quan trận pháp, còn có thể luyện chế pháp khí tinh diệu kỳ quỷ.
"Liệt Băng ngọc" là tác phẩm hắn đắc ý mấy năm gần đây, lấy hàn băng từ biển sâu làm phôi, dẫn Tà linh chí âm làm tinh, hình dáng như ngọc châu, tổng cộng có mười tám viên, âm hàn độc ác đến cực điểm.
Vô luận vật còn sống hay đã chết bị dính vào người, đều sẽ đồng hóa với hàn băng, theo hắn niệm chú liền nứt thành mảnh vụn không thể trở lại nguyên dạng, cho dù là nguyên thần hay thân thể cũng không tránh được thương tổn.
Vật ấy luyện chế rất khó, lại phải dùng âm linh làm tinh phách, mặc dù không đến mức liệt vào tà khí, cũng không được xem là pháp khí chính thống, mà U Minh sau khi luyện ra cũng không có cơ hội sử dụng.
Ngoại trừ Bắc Đẩu, ngay cả những người trong Trọng Huyền cung cũng đều không biết, quỷ tu trước mắt này làm sao lại nhận ra?
U Minh nhớ tới vừa rồi mới bị tính kế, đôi mắt híp lại: "Ngươi chính là ác quỷ cấu kết cùng Ma tộc kia?"
"Ác quỷ?" Cơ Khinh Lan khóe miệng cong cong "Nếu như ngươi muốn truy cứu đầu sỏ hại đệ tử mình mất một con mắt, đó chính là tại hạ."
U Minh cười lạnh một tiếng.
Hắn đời này ghét nhất hai loại người: một là kẻ đối nghịch với hắn, hai là kẻ động vào đồ đệ của hắn.
Cơ Khinh Lan ngược lại chiếm cả hai, một chút cũng không sót.
Nói đến đây cũng không cần thêm lời thừa thãi, hai ngón tay U Minh búng một cái, trên mặt băng dày trong khoảnh khắc giăng đầy vết rạn như mạng nhện, tiếng lanh lảnh nứt vỡ cùng nhau nổ tung, ngoại trừ tế đàn được hắn tận lực vòng qua, toàn bộ thổ địa phía ngoài đều theo băng nứt vụn.
Đèn lồng trong tay Cơ Khinh Lan không kịp chớp lửa lần thứ hai, cánh tay đã đứt từ cổ tay - hơn nửa thân thể hắn bị đông lại, chỉ đảo mắt liền vỡ nát.
Quỷ tu không có thân thể máu thịt chân thực, sau khi băng nứt chỉ thấy khói xanh lượn lờ, hắn rất nhanh ngưng tụ thành thân thể mới, đèn lồng ở trong lòng bàn tay xoay một cái, cuồng phong cuốn sương mù từ đất bằng lên, dựng thành một bức tường thành cao mấy trượng, mang theo khí thế cực kỳ hung hãn hướng về đám người U Minh mạnh mẽ đè xuống!
"Hừ!" U Minh giơ tay bổ ra một đạo linh khí cùng bức tường sương mù này chạm vào nhau, đồng thời phát hiện dưới chân dị động.
Không cần hắn phân phó, đám người Tiêu Ngạo Sênh đã phi thân ra bốn phía, trong phút chốc có một nguồn sức mạnh cực lớn tại chỗ cũ nổ tung, nháy mắt đầy đất hỗn độn.
Thân ảnh Cơ Khinh Lan xuất hiện ở sau lưng U Minh, vung đèn lồng lên đánh thẳng vào hắn.
U Minh chập ngón tay lại như đao đè lên trên đèn lồng.
Hắn chỉ cảm thấy linh lực đối phương như bài sơn đảo hải mà đến.
Tu vi người này vượt xa dự liệu của hắn trước đó, dưới chân lập tức lún xuống đất mấy tấc, há miệng liền phun ra một khỏa Liệt Băng ngọc khác.
Cơ Khinh Lan bất ngờ không kịp đề phòng, toàn bộ cánh tay kể cả đèn lồng đều bị đóng băng.
Không đợi hắn nứt băng thoát vây, Tiêu Ngạo Sênh một kiếm đã giết tới, trực tiếp chặt bỏ cánh tay này của hắn!
Trong mắt Cơ Khinh Lan thoáng qua vẻ đau đớn.
Vết thương máu thịt không ngại, nhưng lại hao tổn trực tiếp lên nguyên thần của hắn.
Hắn lập tức bứt ra bay ngược về sau, nơi cánh tay cụt sương khói bộc phát, nhanh chóng ngưng tụ thành cánh tay mới.
Cơ Khinh Lan bấm quyết triệu hồi đèn lồng đang muốn rời đi, U Minh nguyên bản ở cách xa hơn mấy trượng lại trong nháy mắt đến gần, một chưởng thò ra nắm giữ cổ tay hắn!
Hắn lúc này mới nhìn rõ, trên đèn lồng của mình thế nhưng có một sợi tơ quấn lấy như ẩn như hiện, một đầu nằm trong lòng bàn tay U Minh.
Tam pháp chí cao trong Linh Khôi thuật chính là ba quyết chữ "Ngôn", "Hủy" cùng "Sinh".
Một cái dịch linh sai khiến bằng niệm chú, một cái tiêu hình hủy cốt trong chớp mắt, một cái là biến không thành có.
Bắc Đẩu là đệ tử thân truyền duy nhất của U Minh cũng đã luyện được ba quyết này.
Nhưng tu vi hắn tuy tốt lại vẫn chưa tới đỉnh phong, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng "Ngôn" và "Hủy", chưa thể điều động một tầng "Sinh" quyết cuối cùng.
Mà hiện tại, U Minh một chưởng nắm lấy cổ tay Cơ Khinh Lan, Khiên Hồn ti theo đó nhập vào cơ thể, trực tiếp phá vỡ bình phong hương hỏa hoá hình cùng nguyên thần.
Cho dù Cơ Khinh Lan sau một khắc sững sờ kịp thời chặt đứt, sợi Khiên Hồn ti kia cũng đã dung nhập vào trong nguyên thần, miễn cưỡng kéo xuống một tia tinh phách của hắn hóa thành sợi tơ quấn trong đầu, vững vàng cắm rễ như mạch máu kinh lạc dưới da xương, không thể lấy ra được.
Cùng lúc đó, ngực U Minh cũng đã trúng một chưởng của Cơ Khinh Lan.
Hắn vội vàng thối lui ba bước mới đứng lại được, chỉ cảm thấy trong ngực nóng như thiêu như đốt, linh lực trong thời gian ngắn ngủi này cơ hồ tán loạn, sắc mặt cũng xám xịt đến dọa người.
"Ngươi họ Cơ, trên đầu lại có Chú Hồn đinh..." U Minh lau đi vết máu trên khóe miệng, cười lạnh nói "Nguyên lai là tội nghiệt của Cơ U tạo ra, chẳng trách không học được cái gì tốt!"
Chú Hồn đinh là vảy ngược trên người Cơ Khinh Lan.
Trong mắt hắn lúc này huyết sắc tăng vọt, cơ hồ liền muốn ôm nỗi phẫn hận phản kích.
Đột nhiên, ánh mắt hắn bất thình lình rơi vào bóng tối âm u sau lưng những người kia, nhất thời như gặp băng tuyết dội xuống đỉnh đầu, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại.
U Minh ở trong đầu hắn hạ xuống cấm chế, cho dù Cơ Khinh Lan chạy tới chỗ nào cũng không thể thoát khỏi.
Cái này lại dùng tinh phách của chính hắn, nếu muốn hóa giải cũng không phải nhất thời nửa khắc là được.
Vì vậy trận chiến này mặc dù họ Cơ không đến nỗi thảm hại, lại thực sự thua cuộc.
Thiên Cơ các chủ U Minh, có thể