Chương 25
Edit: Sabi
“Đậu! Lợi hại vãi!” Trương Tiểu Lịch đấm vào lòng bàn tay mình, kích động nói: “Lần này hắn chạy đi đâu cho thoát!”
Hình cảnh đứng bên ngoài kính một mặt hớn hở ra mặt, ai cũng phấn chấn, trong khoảnh khắc tất cả mệt mỏi đều bị quét sạch, nhưng lúc Trương Tiểu Lịch vô tình quay đầu lại thì thấy Ngô Vu đang lẳng lặng ngồi trong góc, vẻ mặt lạnh lùng u ám.
“Anh Tiểu Ngô?” Trương Tiểu Lịch ngạc nhiên hỏi.
“……………..” Ngô Vu khẽ lắc đầu, không nói gì.
“Sao thế, nói chuyện đi.” Bộ Trọng Hoa ngồi xuống chiếc ghế nhân viên thư ký nhường lại, tùy ý xắn ống tay áo lên khuỷu tay: “Lần đầu được làm ba cảm giác thế nào, ông Lý?”
Nếu vừa rồi khi đối mặt với Mạnh Chiêu sắc mặt Lý Hồng Hi chỉ là xanh mét thì bây giờ chính là xám ngoét. Tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào ót, con ngươi như hai hạt nhựa màu đen ngâm trong máu, miệng tuy giống như dính băng keo không mở ra được, nhưng hàm răng lại va vào nhau không ngừng, phát ra tiếng lách cách với tần số cao.
“Tôi……..” Hắn lắp bắp, “Tôi……….”
“Anh quen cô ấy khi nào?”
Lý Hồng Hi trợn mắt nhìn thẳng vào Bộ Trọng Hoa, bất an gãi gãi vết thương bên tay trái, bên cạnh đó toàn thân đều đang run lên bần bật, run đến mức còng tay vang lên tiếng leng keng. Hắn ta không nói nên lời, Bộ Trọng Hoa ngoắc ngoắc thư ký viên xin ly nước, rồi đứng lên đặt xuống trước mặt hắn, nhìn thẳng vào cặp mắt hoàn toàn không giống người sống của hắn: “Nói thật đi, Lý Hồng Hi. Anh học cao, chắc cũng biết mình trốn không thoát, sau này trên hồ sơ vụ án việc chủ động hợp tác trần thuật khác với việc kiên quyết chống đối, chắc anh cũng không muốn để cho bản thân ngày sau càng trở nên khó khăn hơn, đúng không?”
“…………” Lý Hồng Hi run rẩy cầm cốc nước lên, năm ngón tay bóp méo cái cốc nhựa kia, hơn nửa cốc nước văng lên người hắn, nước lạnh khiến hắn rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.
“Được……..Được,” hắn nói năng lộn xộn: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết, tôi không muốn gϊếŧ cô ta, tôi không muốn…..”
“Anh không muốn gϊếŧ cô ấy?” Bộ Trọng Hoa lặp lại.
“Đúng, đúng.” Lý Hồng Hi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Cô ta tống tiền tôi, cô ta tống tiền tôi!”
Tống tiền.
Mấy câu lộn xộn Lưu Lị nói lúc lên cơn nghiện lại lần nữa vang lên: “……..Chỉ có đồ ngu Cốc Linh kia mới không nhìn rõ thực tế, còn mơ mộng nói cô ta có một ‘vụ làm ăn lớn’, chỉ cần làm xong thì sẽ phất lên……”
Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ không đành lòng khó che giấu: Hóa ra đây chính là “vụ làm ăn lớn” trong mơ của cô ta.
Một cô gái trẻ không hiểu sự đời làm sao mang thai, làm sao mơ mộng phát tài, rồi làm sao lại bị đập chết trong cống xả lũ ẩm ướt lạnh lẽo ấy?
Con ngươi nhạt màu của Bộ Trọng Hoa không bộc lộ cảm xúc gì, cứ lẳng lặng nhìn khuôn mặt méo mó biến dạng trước mặt. Sự tỉnh táo không có kẽ hở của anh khiến người khác không đo được nông sâu, một lúc lâu sau anh chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào kẻ tình nghi đang sụp đổ ở phía đối diện, nhả ra hai chữ ngắn gọn: “Nói đi.”
“Tôi quen cô ta tại chỗ massage.” Lý Hồng Hi nuốt nước bọt, mở đầu bằng câu này.
“Cô ta nói cô ta là người huyện Gia Thụy phía dưới Tân Hải, trước tôi từng đi công tác ở đó, có vài chủ đề chung với cô ấy, rồi dần dần trở nên quen thuộc. Đoa là chuyện vào bốn năm tháng…..hoặc năm sáu tháng trước gì đó, tôi bỏ tiền mua cô ta mấy lần, thuần túy là bị quỷ ám….Không lâu sau cô ta mất tích, tôi cũng không để trong lòng, những cô gái đến rồi đi như cô ta là chuyện rất bình thường. Chỉ là không ngờ, không ngờ tới……..Cách đây hơn một tháng cô ta đột nhiên chủ động liên lạc lại với tôi, nói với tôi cô ta có thi, đứa trẻ chắc chắn là của tôi………”
“Cô ta liên lạc với anh bằng cách nào?” Bộ Trọng Hoa ngắt lời hắn ta.
“Cô ta, cô ta chờ trước cửa nhà tôi.”
“Cô ta nói đứa trẻ là của anh, anh cũng tin?”
“Tôi không thể không tin, mà là buộc phải tin.” Yết hầu Lý Hồng Hi trượt lên trượt xuống, khàn khàn nói: “Tôi có công việc có gia đình, cho dù đó có phải là của tôi hay không, chậu nước bẩn này cũng đã đổ xuống, nếu để cho người khác biết thì tôi biết giấu mặt vào đâu? Cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là vừa qua loa lấy lệ với cô ta vừa tìm cách, tôi nói cô ta còn trẻ tôi chắc chắn sẽ không ly dị để cưới cô ta, cô ta lại nói cô ta không muốn kết hôn, chỉ muốn tiền, muốn bắt chẹt tôi một khoản……”
“Một khoản là bao nhiêu?” Bộ Trọng Hoa hỏi.
Lý Hồng Hi thở gấp chốc lát rồi nói: “Một triệu.”
“Tôi lấy đâu ra một triệu? Cô cho rằng trên đường đều là tiền tôi muốn nhặt bao nhiêu thì nhặt à?!”
“Tôi không quan tâm! Chẳng phải anh vẫn luôn khoe khoang mình lương cao có nhà có xe sao, có nhà có xe mà không lấy ra được một triệu hả?!”
“Cô………Còn không bằng cô gϊếŧ tôi đi!”
“Nếu không chịu bỏ tiền, thì đợi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng đi, đến lúc đó tôi sẽ phát tờ rơi khắp công ty và tiểu khu nơi anh ở, để xem tiền quan trọng hay tiền đồ của anh quan trọng, hay một triệu cỏn con này quan trọng!”
Dưới những ánh mắt tò mò của người qua đường, Cốc Linh hung dữ quay người cướp đường lao đi, chỉ để lại Lý Hồng Hi đứng bên lề đường chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.
“Sau đó anh liền ra tay gϊếŧ người?” Mạnh Chiêu chán ghét hỏi.
Trong khi thẩm vấn Mạnh chiêu rất ít khi bộc lộ cảm xúc cá nhân, chị là một cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, biết những kíƈɦ ŧɦíƈɦ không cần thiết đều có thể ảnh hưởng xấu đến nghi phạm, nhưng lúc này Lý Hồng Hi đã quá kích động nên cái gì cũng không hiểu: “Không, không có, thật sự không có! Đầu tiên tôi định đưa cho cô ta ít tiền xin gia hạn thời gian, nhưng cô ta khăng khăng ngoài một triệu ra thì không cần gì cả, đến thời hạn nếu tôi không đưa tiền cho cô ta thì cô ta sẽ cho tôi thân bại danh liệt, tôi còn đi gϊếŧ cô ta?! Tôi chỉ muốn gϊếŧ chính mình!”
Nhân viên thư ký bên cạnh không nhịn được muốn xen vào, nhưng bị câu hỏi thẳng thừng của Bộ Trọng Hoa cắt ngang: “Anh bị cô ta ép đến mức này, ngoài cái thai ra, cô ta chắc chắn còn nắm được điểm yếu khác của anh nữa, đúng không?”
Lý Hồng Hi nuốt nuốt nước bọt, gật đầu: “Có…..Có.”
“Cái gì?”
“Bαo ƈαo sυ. Mộ cái bαo ƈαo sυ tôi đã dùng, không biết cô ta giấu từ lúc nào.”
Lý Hồng Hi ôm đầu, còng tay va vào nhau, phát ra tiếng leng keng vang dội, hơi hơi phản chiếu dưới ánh đèn.
“Từ chiếu đến khoảng mười một rưỡi tối ngày 02 tháng 05 anh ở đâu?” Bộ Trọng Hoa thờ ơ hỏi.
“Hôm đó tôi xin nghỉ phép, ở nhà một mình, do khoảng thời gian này quá áp lực nên lúc đầu tôi định ra ngoài thả lỏng một chút, nhưng trời lại mưa to, nên tôi ở nhà xem tivi, ngây người cả buổi chiều, không có ai làm chứng hết. Buổi tối tôi định gọi đồ ăn ngoài, nhưng thức ăn trong ngày vẫn còn nhiều nên tôi hâm nóng lên ăn, ăn xong tôi nói chuyện điện thoại với vợ, lúc đó khoảng tám chín giờ gì đó.”
“Không có ai có thể làm chứng cho anh sao?”
Lý Hồng Hi gật đầu: “Áp lực tinh thần của tôi thực sự quá lớn, không dám đi ra ngoài, không dám nói chuyện với ai, ngay cả đồng nghiệp trong công ty xì xào bàn tán tôi cũng nghi ngờ có phải bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì hay không…….Trước đây tôi rất hiếm khi nghỉ phép, tôi định mời bạn bè đi uống rượu, nhưng xảy ra chuyện này, tôi chỉ muốn ở một mình…….”
Mạnh Chiêu nhìn sang Bộ Trọng Hoa, Lý Hồng Hi vội vàng nói: “Các anh đừng nghi ngờ tôi, các anh có thể kiểm tra camera giám sát! Thang máy, cầu thang bộ, hành lang, lối thoát hiểm, cửa tiểu khu nơi tôi ở đều có camera! Hôm đó tôi không ra ngoài, camera chắc chắn có ghi lại! Không phải luật pháp đều viết không thể khởi tố kẻ tình nghi sao?!”
Bộ Trọng Hoa từ chối cho ý kiến: “Sau đó thì sao? Ngày 03 tháng 05 anh tiếp tục quay lại đi làm?”
“Đúng, tôi quay lại đi làm, hôm đó tôi có đọc được vụ án đầu lâu gϊếŧ người ở sông Tử Lý, nạn nhân là một cô gái mười mấy tuổi, tôi còn nghĩ thầm tại sao người chết không phải là cô ta? Nếu người chết là cô ta, không phải tôi sẽ được giải thoát sao?” Lý Hồng Hi xoa xoa đôi mắt đỏ bừng: “Lúc đó cái suy nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu tôi mà thôi, không ngờ mấy ngày sau đó cô ta cũng không tới tìm tôi, tôi còn cải trang lén lút đến chỗ cô ta đi làm quan sát, phát hiện cô ta cũng không đi làm…..Tâm trạng tôi từ vui mừng chuyển sang nghi ngờ, chẳng lẽ người chết là cô ta thật? Sao có thể trùng hợp như vậy được?”
“Tôi không dám gϊếŧ cô ta, nhưng cũng hy vọng cô ta chết, cái suy nghĩ này mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều lặp đi lặp lại trong đầu giày vò tôi, vì thế tôi bắt đầu chú ý đến vụ án mạng tại sông Tử Lý, trên mạng cái gì cũng nói. Có người nói hung thủ là một bộ xương khô thối rữa, có người nói hung thù chỉ đeo một cái mặt nạ dọa người, còn có người nói hung thủ đã nhảy sông tự tử sau khi gϊếŧ người xong……Cho đến hôm nay, trên đường đi làm tôi bất ngờ nhìn thấy hot search, lại có thêm một cô gái chết ở sông Tử Lý, còn có cả ảnh thi thể.”
Lý Hồng Hi ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, đờ đẫn nói: “Tôi nhận ra chiếc áo mưa và đôi giày đi mưa màu đỏ trên người thi thể.”
Trong và ngoài phòng thẩm vấn chỉ nghe thấy tiếng gõ chữ lạch cạch của thư ký viên, Bộ Trọng Hoa chờ cho âm thanh kia dừng lại mới thản nhiên hỏi: “Cho nên anh lẻn vào nhà người bị hại, muốn gϊếŧ bạn cùng phòng của cô ấy diệt khẩu?”
“Tôi không có suy nghĩ gϊếŧ người! Không có!” Lý Hồng Hi gần như rống lên: “Tôi chỉ muốn đi tìm cái bαo ƈαo sυ kia!!”
“Sau khi thấy hot search, toàn thân tôi đều có cảm giác sống lại sau tai nạn, nhưng lại sợ một khi cảnh sát tìm được danh tính của thi thể, tìm được nhà cô ta, lại lục soát ra bαo ƈαo sυ ở đó, tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm được tôi,