Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 76


trước sau

Giải Hành, Giải Thiên Sơn.

Lúc này Bộ Trọng Hoa nhớ tới rất nhiều chi tiết trước đó bị anh bỏ sót: Hình xăm trên lưng Ngô Vu, tùy thân mang theo cuốn sách chuyên ngành đã đọc qua vô số lần, khao khát đối với tri thức khó mà che giấu, luôn mồm ghen tị với giai cấp tinh anh, trước mộ bia nghẹn ngào cháu chạy rất nhanh nhưng mà thật vẫn không kịp……

Mười hai năm gối giáo chờ sáng, đường biên giới sinh tử du tẩu, xác thực có khả năng để cho người ta sinh ra một loại ảo giác thân phận hỗn loạn, đem thiên chi kiêu tử Giải Hành sống sờ sờ của năm đó vặn vẹo thành Giải Thiên Sơn nội ứng ma tuý ở tầng dưới chót. 

Lúc Ngô Vu tại nghĩa trang liệt sĩ cùng bên trong xe ngoài sàn boxing cự tuyệt anh, loại hèn mọn cùng tự giễu thật sự quá mức, quá phận đến căn bản không hợp lẽ thường.

Cậu kỳ thật không có bất kỳ lý do nào để gièm pha bản thân cả, cậu xuất thân từ đại học cấp cao OUHK của giới cảnh sát, thành tích là một trong số hai học sinh xuất sắc nhất, coi như sau mười hai năm trở về không được trao tặng công huân thì cũng chỉ là trên giấy thiếu một nét bút mà thôi, Tống cục Hứa cục đối với cậu luôn chiếu cố, cả chi đội trên dưới đều yêu thích cậu cũng không phải giả, thậm chí Lâm Khoa một mực hoài nghi cậu cũng không có lá gan ở trước mặt cậu nói thẳng, ngay cả việc đánh quyền làm trái kỷ luật cũng có thể được Tống cục nói bậy tám hướng thành hóa trang ẩn núp.

Cậu có thể sẽ bởi vì chướng ngại hoặc kích động mà chịu tra tấn, nhưng cậu không nên bởi vì tình cảm của người khác mà cảm thấy sợ hãi.

Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm thiếu niên cười thoải mái trên tấm ảnh, nhìn chằm chằm ánh mắt rạng rỡ phát sáng của cậu, vô số điểm khả nghi thăng lên não hải: “Là điều gì để em ấy không thể tiếp nhận mình?”

Loại tự hạ thấp bản thân của em ấy đến cùng bắt nguồn từ chỗ nào?

“Bộp”

Khung hình bị một tay khác đè lại, Bộ Trọng Hoa nhấc mắt, chỉ thấy người trẻ tuổi kia đứng ở trước mặt anh, chộp cướp đi ảnh chụp.

“Cảnh sát Bộ”. Hắn lạnh lùng nói, “Trình độ quá phận của anh thật là khiến tôi nhìn mà than thở.”

Bộ Trọng Hoa thở ra một hơi: “Tôi xác thực không có ác ý, nhưng đã tạo thành phiền phức cho anh thật sự vô cùng có lỗi,  Chi đội trưởng đội chống ma tuý số hai thành phố Cung Châu…… Giang Đình.”

Giang Đình.

Ngô Vu đứng cách xa nửa cái hành lang chỗ khúc quanh, không ai có thể phát hiện con ngươi của cậu đang thít chặt lại kịch liệt run rẩy, mảnh vỡ của ký ức đập thẳng vào mặt ——

“Bạn thấy người kia không, chạy ở hàng thứ nhất ấy? Anh ta tên Giang Đình”.

“Thực sự rất lợi hại. Luôn nằm trong top 3 của khoa chúng ta, đôi khi là top 1, kỹ năng bắn súng rất tuyệt vời!”

……

“Ngày mai phải dùng chế phục em cũng không biết giúp anh xếp một chút, gửi tin nhắn cho em thì không biết em có nhìn thấy hay không, làm chính anh phải chạy về đây”. Giang Đình ở sau lưng đi tới đi lui, Ngô Vu nằm ở trên giường, mặt hướng vào tường, nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng mưa đôm đốp gõ lấy hơi nước trên cửa kính mờ mịt, trong ký túc xá tràn ngập mùi ẩm ướt: “Ai đúng rồi, Trương Bác Minh hẹn em đi câu cá em đừng đi nha, lần trước em đã hứa lên lớp tự học với anh rồi, nhưng lần đó em khóa máy không nghe…….”

Nếu như trong danh sách những người mà đời này Ngô Vu ít muốn gặp lại nhất, Giang Đình không có trong top 3 nhưng chí ít sẽ xuất hiện trong top 5.

Cậu lùi về sau, thối lui đến chỗ ngoặt, cảm giác trái tim “Thịch! Thịch!” từng cái va chạm lên yết hầu, chỉ cần mở miệng liền có khả năng từ bên trong miệng đụng tới. Lồng ngực co rút sinh ra buồn bực đau nhức, không giây phút nào ngừng kích thích thần kinh, nhưng đại não cậu lại chưa bao giờ thanh tỉnh đến vậy, thậm chí so với năm đó làm nội ứng nhiều lần gặp phải tình huống khẩn cấp còn thanh tỉnh hơn.

Cậu nhất định phải lập tức rời khỏi Tân Hải.

Đã đến mức độ không cách nào tiếp tục trì hoãn được nữa rồi.

Trước khi chuyển vào Tân Hải cậu đã chuẩn bị kỹ càng, tất cả giấy chứng nhận, hành lý, tiền mặt cũng thống nhất phân loại bày ra, thời khắc khẩn cấp chỉ cần xách giỏ trực tiếp rời đi, đây là hình thức sinh hoạt cố định được hình thành trong suốt mười năm lang bạt kỳ hồ. Trong đầu Ngô Vu cấp tốc hình thành ra lộ tuyến rõ ràng,  răng cắn sâu vào bờ môi, ngửi được chút vị máu bên trong mới dần ổn định lại, từ trong góc tường hơi quay đầu, cuối cùng nhìn về phía cửa phòng bệnh ——

Nhiều năm làm đặc chủng cao nguy để cậu biết rõ được, lúc quyết định rời đi trong đáy lòng bất luận còn một tia lưu luyến nào cũng đều sẽ dẫn đến hậu quả phí công nhọc sức, nhưng chỉ có lần này, cậu nhịn không được.

Bộ Trọng Hoa đứng ở nơi đó, cách cậu chỉ mười mét.

Nhưng khả năng đây là lần cuối cùng bọn họ đứng gần nhau như thế.

Người đàn ông kia ánh mắt thâm thúy sắc bén, sống mũi và vành môi hoàn mỹ uốn khúc, vai rộng, chân dài thẳng tắp tựa như kiếm, dùng tiêu chuẩn bắt bẻ nhất đến dò xét anh cũng sẽ tìm không ra bất kỳ khuyết điểm nào, là người đẹp nhất trong đời này cậu gặp qua. 

Ánh mắt Ngô Vu tỉ mỉ phác hoạ toàn thân Bộ Trọng Hoa, giống như là muốn tất cả các chi tiết này, thậm chí ngay cả tóc mai và nếp gấp của quần áo cũng in hằn thật sâu khắc ở trong linh hồn; Sau đó cậu đem hết tất cả khí nóng triệt để phun ra, quay người hướng nơi xa rời đi.

Nhưng ngay tại lúc cậu quay đầu, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy cái gì, động tác ngưng lại.

—— Bên cạnh cửa phòng bệnh là một cầu thang khác, Bộ Trọng Hoa đang giằng co cùng Giang Đình, bên trái cách nửa cái hành lang là Ngô Vu, phía bên phải đối diện bậc thang, một cái hướng phía dưới, một cái hướng lên trên.

Phía sau tay vịn cầu thang nhìn lên, có một người đàn ông đang đứng ở đó, từ góc nhìn của Ngô Vu, cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của anh ta trong chiếc quần jean và đôi bốt cao cổ; Phần phía trên bắp chân bị ngăn bởi thiết kế không gian tam giác của cầu thang, nhưng nếu đối phương đứng trịch thượng và nhìn xuống, sẽ có thể nhìn thấy toàn cảnh Bộ Trọng Hoa và Giang Đình ở cửa.

Là người đi xe moto.

Hắn đứng ở đó làm gì?

Hắn đang nhìn ai?

Ánh mắt Ngô Vu hơi trầm xuống, khứu giác đối nguy hiểm cực đoan thoáng chốc thông qua mỗi một tấc thần kinh ——

Trên điện thoại di động hai tấm ảnh chụp gửi đi thành công, mũ xe máy ngưng thần chờ đợi một lát, điện thoại rung lên, quả nhiên là dãy số hắn sớm đã thuộc nằm lòng: “Alo, Ngân tỷ?”

“Không có hình chính diện sao?”

“Không có”, mũ xe máy xuyên qua hai bên phòng bệnh, thấp giọng nói: “Tôi theo cậu ta mấy lần đều không thành công, người này quá cảnh giác, dù là tại khu náo nhiệt lớn hay cách 10m trên đường cái đều đã là cực hạn, cậu ta tựa hồ có loại bản năng tránh né bất kỳ loại nhìn trộm nào……”

Điện thoại đối diện truyền đến một tiếng cười nhẹ, mang chút mỉa mai, đánh gãy hắn.

…… Mũ xe máy chần chờ mấy giây, rốt cục nhịn không được hỏi sau thời gian dài nghi hoặc: “Ngân tỷ, chị vì cái gì nhất định phải bắt được người này?”

Mũ xe máy còn rất trẻ, hắn không giống tên Ba Bảy kia, hơn mười năm trước bắt đầu tại Đông Nam Á làm lái buôn khắp nơi buôn bán văn vật, đối với rất nhiều bí mật trên đường đều nghe qua một hai lỗ tai.

Liên quan tới Hoạ Sư, hắn chỉ biết là tên nội ứng này lúc trước tiềm phục tại Tam Giác Vàng bắt trùm buôn thuốc phiện Tắc Da, cuối cùng phối hợp với cảnh sát trong ngoài tiêu diệt toàn bộ tập đoàn, không chỉ đem cha của Ngân tỷ Tắc Da nổ chết, còn giúp cảnh sát biên cảnh vũ trang Trung Quốc bắt lấy Arthur · Hoắc Kỳ Sâm nghe tiếng đã lâu. Càng nhiều nội tình khác nữa, nhưng hắn
chỉ biết người này mơ hồ cùng Ngân tỷ có chút khúc mắc tình cảm, còn liên lụy tới việc năm đó Ngân tỷ bị thương nghiêm trọng thì lại do một thuộc hạ vô cùng lợi hại khác gây ra, nhưng đây cũng là nghe Ba Bảy nói.

Hắn không hiểu vì sao Ngân tỷ trước khi động thủ, để hắn lằng nhà lằng nhằng cùng Hoạ Sư lâu như vậy, chẳng lẽ là thiên tính của nữ nhân, ghen ghét nên quấy phá?

“Không có nguyên nhân gì cả”. Thanh âm lười biếng lãnh đạm của Ngân tỷ vang lên, nói: “Cậu phải biết, trên đời này có rất nhiều sự tình, nguyên nhân đều là thứ mà đời này chúng ta không nghĩ đến“.

Mũ xe máy im lặng không dám hỏi tiếp, hắn đi đến hành lang thang lầu trước dừng lại, ánh mắt hướng phía dưới liếc nhìn.

Mục tiêu ngay tại dưới lầu một. Mặc dù hắn không biết người này vội vàng chạy đến bệnh viện ung bứu làm gì, nhưng mơ hồ cảm giác được hành vi Hoạ Sư có điểm quái dị, tựa hồ đang giấu diếm một bí mật rất sâu.

“Ngân tỷ”, hắn hướng về hai bên phải trái liếc nhìn một chút, hỏi: “Tôi lúc nào có thể động thủ?”

Nữ nhân ở đối diện im lặng cười lên, âm bên trong tràn ra một tia ngoan ý: “Cậu nếu cảm thấy mình đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể động thủ.”

—— Tùy thời động thủ.

Đầu dây thần kinh của mũ xe máy nhảy lên một trận huyết tinh run rẩy, nhẹ nói: “Được”.

Hành lang một chỗ khác mấy y tá kết bạn đi vào phòng trực ban, những hộ tá thì vịn các ông lão tập tễnh đi, dạo bước chậm rãi trở về phòng bệnh. Lúc nghỉ trưa  khu nội trú an tĩnh hơn rất nhiều, không có bất kỳ người nào chú ý tới động tĩnh bên này; Mũ xe máy cúp điện thoại, ấn lấy tay vịn từng bước một đi xuống lầu, đột nhiên ánh mắt xuyên qua tay vịn, thoáng nhìn hai người đứng đối diện đầu bậc thang, không biết bọn họ đang đối mặt mặt trò chuyện cái gì, nhưng trong đó có một người cao hơn nhìn rất quen mắt.

“À”, tâm hắn nghĩ, “Đây không phải là người đàn ông bên cạnh Họa Sư, chi đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tân Hải sao?”

“Hắn ở đây làm gì, Họa Sư sao không đi cùng với hắn?”

Chờ đã, trong chốc lát mũ xe máy đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.

Họa Sư vội vàng chạy đến bệnh viện ung bứu, cử chỉ hành vi không giống bình thường, chẳng lẽ cậu ta đang theo dõi tên họ Bộ này?

Đầy bụng khả nghi đột nhiên mọc thành bụi, mũ xe máy mẫn cảm ý thức được trong này tồn tại một ít chỗ kỳ hoặc, hắn lấy lại bình tĩnh, đứng tại trên bậc thang lấy ra điện thoại di động, chụp mấy tấm hình của Bộ Trọng Hoa, sau đó lại phóng đại ra chụp hai phát, cấp tốc gửi cho Ngân tỷ sau đó lại nhắn thêm: 【 Điều tra thêm người này 】.

Họ Bộ vô tri vô giác, căn bản không phát hiện ra mình bị ống kính cách đó không xa chụp lén, khác biệt vô cùng lớn với Hoạ Sư làm cách nào cũng không chụp được một tấm hình rõ ràng.

Cũng khó trách, không phải tất cả mọi người đều là đối thủ của anh.

Mũ xe máy trong lòng mỉm cười một cái, vừa thu hồi điện thoại, lúc này đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền tới một thanh âm quen thuộc: “Làm phiền, xin hỏi y tá, tôi vừa gọi xe, tài xế nói đón ở cổng phía nam, cho tôi hỏi bên nào thông cổng nam?”

“A, đi thẳng đến thang máy bên kia, rẽ ngoặt ở quầy giao nộp là được.”

Họa Sư!

Ánh mắt mũ xe máy hướng lên thoáng nhìn, như thiểm điện đưa ra cân nhắc, quả quyết sát thực tế lên lầu, chỉ thấy bóng lưng Ngô Vu từ hành lang ở xa chợt lóe lên, biến mất tại cửa thang máy đang đóng lại.

Cậu ta muốn lên đi đâu, về nhà?

Mũ xe máy không chần chờ chút nào, quay người lướt qua cầu thang, né các người nhà bệnh nhân đang chậm rãi nói chuyện phiếm, “Ầm” đẩy ra cửa thoát hiểm, sải bước vọt vào hành lang!

Người bình thường không có khả năng từ lầu chín xuống tới cùng lúc với thang máy, nhưng mũ xe máy tính toán thời gian phi thường chính xác, thậm chí ngay cả bệnh viện này thang máy mỗi khi đi qua một tầng cần mấy giây hắn đều đã tính toán tốt. Trong hành lang trống rỗng quanh quẩn bạch bạch bạch tiếng bước chân dồn dập, mũ xe máy như gió xông qua thang cuốn ngách rẽ, thân ảnh tại tủ kính phòng cháy lóe lên liền biến mất, gió lớn thổi qua bảng hiển thị bên trên ——Tầng 8.

Đang theo dõi tại bệnh viện đông đúc lại nhiều người phức tạp rất khó động thủ, nhưng chỉ cần ra khỏi nơi này, trong thành phố luôn có rất nhiều camera bao trùm không đến góc chết, trong đó phần lớn các khu vực đều đã như bản đồ mini khắc ở trong não hắn ——

Tầng 7, Tầng 6, Tầng 5.

Mũ xe máy quẹo nhanh, đế giày cùng gạch ma sát phát ra tiếng vang bén nhọn, cùng lúc đó hắn thốt nhiên cảm giác thấy trên đỉnh đầu tiếng gió rít gào, bóng ma từ trên trời giáng xuống!

“—— Ầm!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sát thủ chỉ kịp phi thân vọt lên, thuận cầu thang lăn một vòng xuống, hai tay chống đỡ góc tường, mạnh mẽ quay đầu: “Là cậu?!”

Ngô Vu rơi xuống đất, đứng dậy, cầm trong tay một vật, sát thủ trong nháy mắt nhận ra được, đó là điện thoại di động của mình!

“Tôi còn tưởng cậu thật sự ngưỡng mộ tôi, không nghĩ tới đảo mắt liền đem mục tiêu chuyển hướng đến chi đội trưởng của tôi đó”. Ngô Vu giơ tay lung lay điện thoại, ngữ khí thì mỏi mệt mà giọng thì mỉa mai: “Cậu dạng này thay đổi thất thường là không đúng đâu, tiểu đệ đệ, nam nhân sao có thể không một lòng một dạ như thế?”

Mũ xe máy xoay người, từ đuôi đến đầu chăm chú tập trung nhìn vào Ngô Vu, chậm rãi nở nụ cười.

Tuổi của của hắn bất quá ngoài hai mươi, gương mặt trời sinh tựa như sinh viên đại học toàn ánh nắng, nhưng ánh mắt bên trong lại hiện ra sự lãnh khốc đặc thù của sát thủ chuyên nghiệp, tương phản quá lớn khiến đáy lòng người không khỏi phát run.

“Ngài hiểu lầm rồi, tiền bối”. Hắn liền mang theo nụ cười này chậm rãi nói, “Sự ngưỡng mộ của tôi đối với Họa Sư sẽ không bị bất luận kẻ nào chuyển dời, chí ít trước khi ngài chết sẽ không, không phải thì hiện tại tôi chứng minh cho ngài nhìn xem?”

Đuôi lông mày Ngô Vu hơi nhảy, một giây sau gió lốc vụt tới ——

Sát thủ như thiểm điện vọt lên, lăng không vượt qua tám chín bậc thang, nhanh đến mức như một đạo hình cung tàn ảnh; Giữa không trung một cước phát lực chừng hơn trăm kg, tại chỗ đem Ngô Vu đạp văng lên tường trắng!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện