Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 78


trước sau

Bước chân từng bậc đạp trên bậc thang sắt, trong toà kiến trúc trống rỗng vang tiếng vọng.

Trước đây mấy tòa nhà này đều là công trình nổi danh ở Tân Hải, nhưng một tháng trước bởi vì phát sinh hoả hoạn do thép, bị chính phủ gửi văn kiện đình công chỉnh lý, trước mắt vẫn chưa hoàn toàn làm trở lại, toàn bộ công trường cơ hồ không có ai, tầng lầu đen ngòm tán lạc cốt thép gạch đá, giàn giáo xốc xếch chồng chất bên cạnh tường xi-măng, có chút cảm giác quỷ khí âm trầm như phim kinh dị.

“A Quy đã chết hơn mười năm trước, người biết anh ấy sớm cũng bị bạo tạc chôn vùi trong núi Đỏ hình phòng, xương cốt đều nên nát thành bã. Hôm nay cậu xuất hiện ở trước mặt tôi, hẳn là có người đáng chết nhưng lại không chết, mà người này còn biết mối quan hệ của A Quy và Hoạ Sư.”

Ngô Vu leo lên bậc thang sắt cuối cùng, đứng tại chính giữa tầng lầu, dừng bước.

“Ai bảo cậu đến, Tắc Da?’

Xung quanh yên tĩnh im ắng.

“Hay là người mà tôi không tận mắt chứng kiến cô ta chết?”, Ngô Vu ngắm nhìn bốn phía, dùng phương ngữ Miến Điện chậm rãi phun ra một cái tên: “Mã Ngân?”

Đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng so với mèo nhảy qua xà nhà còn nhẹ hơn, Ngô Vu trong nháy mắt ngẩng đầu, thốt nhiên giương dao găm, bóng đen trên đỉnh đầu mang gió tới gần —“— Đinh!!”

Kim loại hỏa hoa bắn tung toé, sát thủ từ phía trên nhào xuống, cự lực do binh khí lạnh va cự lực khiến Ngô Vu lăn ra đất, lập tức bị đối diện một cước đạp bay ra ngoài, ầm vang va sụp mảng lớn giàn giáo!

——

Một chiếc xe bán hàng rong vượt đèn đỏ thắng gấp lại, suýt nữa lật xe, nhưng Bộ Trọng Hoa ngay cả đầu cũng không quay lại, bên ngoài người bán hàng chửi ầm lên, nhanh như điện chớp xông qua ngã tư đường, chỉ thấy Giang Đình gấp rút cúi đầu nhìn định vị điện thoại: “Nhanh lên! Chỗ này!”

Bộ Trọng Hoa một bên chạy một bên đưa tay ra lệnh: “Đưa di động cho tôi!”

Giang Đình: “Nghĩ gì thế đội trưởng Bộ, đây là điện thoại di động của tôi, cậu cho rằng nhất bán đích cam giá*?!”

(*Nguyên văn là 一半的甘蔗 tạm dịch:

  1.  Một lần bị lừa gạt thì sẽ khôn lâu. 
  2. Chịu ân huệ của người ta thì nhiều ít cũng nên khách khí một chút với người ta.


Ở đây ý Giang Đình là ban nãy Bộ Trọng Hoa giật điện thoại cậu, cậu sẽ không để bị giật lần thứ hai. 

Hoặc ý Giang Đình cũng có thể là, Giang Đình với Nghiêm Tà đang giúp Bộ Trọng Hoa tìm Ngô Vu, thì ít nhất Bộ Trọng Hoa cũng nên khách khí một chút.

Ôi mình chém đấy, nhưng nói chung là Giang Đình bảo Bộ Trọng Hoa cậu ăn nói kiểu gì với chị dâu thế hả?! )

Phía trước chính là công trường kiến trúc, bốn tòa nhà bán thành đứng sừng sững dưới màn trời âm u. Bước chân Bộ Trọng Hoa không ngừng, một bên chống tay vượt qua đầu tường công trường, gọn gàng rơi xuống đất, đang muốn quay đầu nhìn chị dâu mình một mặt yếu đuối không nhảy qua, ba giây đồng hồ sau chỉ nghe thấy tiếng ‘bang bang’ đụng vang, Giang Đình đẩy ra cửa sát rỉ sét bênh cạnh tường chui vào, dùng ánh mắt kỳ dị lườm Bộ Trọng Hoa một chút.

“…………”

Phố xá sầm uất nhưng bên trong công trường lại như kỳ tích yên tĩnh, mấy tòa nhà tiến triển không đồng nhất kiến trúc bán thành xen vào nhau tại từng phương vị. Bộ Trọng Hoa thở dốc vẫn ngắm nhìn chung quanh, hạ giọng nói: “Có một vấn đề tôi rất hiếu kì, không có ý mạo phạm. Xin hỏi anh biết anh họ tôi là qua ảnh photoshop sao?”

“Không có!”

“Vậy là anh dựa vào cái gì để……”

“Nhân cách và mị lực!” Giang Đình gấp rút thở phì phò, đột nhiên phất tay: “Nghiêm Tà! Bên này!”

Bộ Trọng Hoa nhìn lại, Nghiêm Tà bộ dáng có chút chật vật —— Chủ yếu là bởi vì hắn hôm nay muốn nghênh đón Giang Đình, đặc biệt thay đổi giá cả, một chiếc áo sơ mi, quần tây và giày da thủ công của Ý, đồng thời dùng keo xịt tóc để tạo kiểu. Chụp một bức ảnh là có thể trực tiếp lên trang bìa tạp chí, nhưng chỉ mất chưa đầy vài phút tìm kiếm tới lui trên công trường gập ghềnh, tất cả hình tượng đều đổ nát.

“Tìm không thấy!” Nghiêm Tà tức hổn hển, ngay sau đó hướng Giang Đình: “Anh không phải bảo em đợi ở bệnh viện đừng nhúc nhích chờ anh đến đón sao?!”

Giang Đình tự biết đuối lý, không cãi lại.

Nghiêm Tà rất không hài lòng, chuyển hướng Bộ Trọng Hoa: “Cậu cùng Ngô Vu đang làm cái gì? Tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho cậu ấy hỏi một chút đang ở đâu!”

Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói: “Em ấy không nhận.”

“Vì sao không nhận?”

“……”

Nghiêm Tà lần thứ hai trong ngày bị khí thế đại sát của em mình bức đến tức giận nổ tung: “Cho nên cậu đến cùng đã làm gì, tại sao lại đắc tội với nàng dâu của mình hả!”

Bộ Trọng Hoa không để ý tới anh mình, cưỡng ép ổn định lại hô hấp, ngửa đầu vừa đi vừa về nhìn qua bốn tòa nhà kiến trúc.

Mấy ngày nay trời không mưa, bụi đất ở công trường tung bay, trên mặt đất khô ráo bừa bộn thấy không rõ dấu chân.

Ngô Vu là cố ý thả tên đó rời khỏi vòng vây cảnh sát, cậu xông ra khỏi hầm gửi xe dưới mặt đất muộn hơn một phút đồng hồ, thời gian này đủ để cho tên sát thủ lẫn trong đám người mai danh ẩn tích, Ngô Vu lại có thể trước sau truy đuổi hắn đi vào công trường kiến trúc này, đây cũng là kết quả bọn họ tận lực tạo thành cho nhau.

—— Em ấy đến cùng trốn ở đâu, phải chăng đã gặp phải nguy hiểm?

Trên đỉnh của tầng tầng lớp lớp giàn giáo là cần trục hình tháp cao ngất, tòa nhà vẫn chưa lắp cửa sổ, các tầng lầu giống như những hố đen khổng lồ dưới bầu trời. Thị giác và thính giác của Bộ Trọng Hoa đều được huy động đến cực hạn, đột nhiên, ở cách đó hàng trăm mét, ở giữa tòa nhà theo đường chéo với bọn họ, giàn giáo rung lên bần bật, ngay sau đó một bóng người bay ra khỏi cửa sổ. Ngô Vu!

Con ngươi Bộ Trọng Hoa rung mạnh, lập tức chỉ thấy Ngô Vu một phát bắt được ống thép treo ở bên ngoài toà lầu, giữa không trung ổn định thân hình; Một màn mạo hiểm này ngay cả dừng lại cũng không, cậu ở giữa không trung mượn lực xoay người, trực tiếp từ cửa sổ lật lại trở về tầng lầu!

Bộ Trọng Hoa co cẳng vọt tới: “Đằng kia!”

Ầm một tiếng vang trầm, phía sau lưng Ngô Vu bị nện trượt ra, miệng đầy máu tươi phun ra, một khắc này phát lực lộn xộn, lấy mũi chân xảo trá độc ác phát lửa kẹp lại cổ sát thủ, nhất thời đem đối phương đập ngã trên mặt đất xi măng cứng rắn.

…… Ngô Vu một tay cầm chủy thủ, một tay chống đất miễn cưỡng đứng dậy, đột nhiên chỉ thấy trên mặt đất nhiễu giọt, là trong lỗ mũi cậu không ngừng nhỏ ra máu.

“Anh không được rồi, Họa Sư”. Người trẻ tuổi dùng dao ba cạnh đóng ở trên mặt đất, mượn lực đứng người lên, thở hổn hển cười nói: “Thừa nhận đi, thời gian đã mang đi thanh danh của anh, đây là thời điểm anh nên biến mất”.

Ngô Vu lung la lung lay lui lại, dùng vách tường đầy tro bụi chống đỡ lấy lưng: “Mã Ngân cùng án xương cốt nón trụ có liên hệ gì? Trần Nguyên Lượng có phải là do cô ta phái ‘Ba Bảy’ đến giết?”

Sát thủ không lên tiếng.

“Xem ra cậu nắm chắc phần trăm giết chết được tôi cũng không lớn lắm, chí ít không lớn như tình trạng hiện giờ cậu đang biểu hiện ra”. Ngô Vu cười, “Thừa nhận đi tiểu đệ đệ, cậu cũng không xác định hôm nay ở đây hai chúng ta ai sẽ biến mất, nam nhân chỉ biết cậy mạnh ngoài miệng là chưa trưởng thành đâu, hiểu chưa?”

“Anh không cần thiết kích tôi, Ba Bảy cái loại người này trèo không lên nổi Ngân tỷ, cảnh sát bắt được hắn cũng vô dụng”. Sát thủ thản nhiên nói, “Tôi không quan tâm xương người mũ giáp, tôi chỉ tới đây vì muốn thay thế tên của anh, cầm lấy tiền thưởng thôi.”

Ngô Vu trầm giọng nói: “Cậu quả nhiên biết xương người mũ giáp. Mã Ngân cùng Cá Mập nhập bọn với nhau?”

Sát thủ không ngại bị cậu nói lời khách sáo, ngược lại nhướng mày cười một tiếng, thần thái ở giữa có chút anh biết rõ rồi còn khiêu khích.

“Đạt được xương người mũ giáp chính là Tần Xuyên, Ba Bảy lại làm lái buôn cho Cá Mập, cậu lại là người của Mã Ngân”. Ngô Vu ngẩng đầu thở ra một hơi: “Ba người này xen lẫn trong cùng một chỗ, tôi lại không nghĩ ra là sợi dây nào đã liên kết cho mối quan hệ này…… Chắc không phải là mối quan hệ lãng mạn chứ?”

Sát thủ không trả lời, ngược lại tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, cảm giác rất có ý tứ: “Tôi nghe nói Ngân tỷ cùng A Quy, A Quy cùng anh ở giữa có chút gút mắc tình cảm, có phải thật vậy hay không?”

“……” Ngô Vu sửng sốt một chút, phảng phất như nghe được trò cười nào hoang đường: “A Quy cùng tôi?”

Sát thủ giơ lên đuôi lông mày.

“Cậu nhất định không phải tâm phúc Mã Ngân, nếu không cậu sẽ được nghe một phiên bản cố sự khác”. Ngô Vu lắc đầu tiếc nuối nói: “Loại người như cậu nhất định không hiểu đạo lý này, thay thế Họa Sư không chỉ cần vũ lực, còn cần một đồ vật khác nữa……”

“Cái gì?”

“Đầu óc.”

Sát thủ giận quá hoá cười, như thiểm điện lao tới trước mắt, dao ba cạnh nhắm thẳng mắt đâm tới, bị Ngô Vu cắn răng đỡ “Bang!” một tiếng ngăn trở, hai thanh dao va chạm sáng vang chấn màng nhĩ đau nhức!

Bất chấp thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vừa rồi, sự khác biệt về thể lực, phản ứng và tốc độ vẫn không thể khắc phục được. Dưới áp lực trực diện khổng lồ này, mọi kinh nghiệm chiến đấu và phân tích đều vô dụng. Ngô Vu thuận chân tường một đường bay ngược ra, trong nháy mắt dao ba cạnh cùng chủy thủ đã giao kích bảy tám âm vang, lại xuống một khắc sau lưng cậu đã chống đỡ đến vật cứng, là bệ cửa sổ xi măng!

Sau lưng đã mất đường thối lui, trong nháy mắt Ngô Vu ngửa ra sau, thân eo cơ hồ cong thành chín mươi độ, ba cạnh dao vạch qua xương quai xanh, vẩy ra lên một cung máu tinh!

“Leng keng ——”

Trong lòng bàn tay Ngô Vu đã không còn gì, chủy thủ bị đánh lượn vòng bay ra, tuyết quang đoạt một tiếng cấm thật sâu đâm vào khe gạch trên tường.

Sát thủ dùng ngón tay cứng rắn kềm ở trước cổ cậu, dao ba cạnh ném lên trên, lại trở tay tiếp được: “Tôi sẽ ghi nhớ lời ngài dạy bảo, tiền bối” —— Ngay sau đó mũi đao sắc bén liền đâm về hướng yết hầu!

Hết thảy đều nhanh đến không cách nào thuyết minh, hai chân Ngô Vu phát lực, đang muốn mang theo sát thủ ngã xuống bệ cửa sổ, đột nhiên “—— Ầm ầm!”

Bóng người bay vọt tới, tốc độ nhanh như đường sắt cao tốc lao thẳng tới mặt cậu, lập tức hất tung tên sát nhân lên trời, đồng thời hai người lăn ra đất hơn mười mét trên mặt đất, vài tiếng nổ lớn va chạm vào giàn giáo cao hai hoặc ba mét trên tường. 

Là Bộ Trọng Hoa!

“…… WTF, làm tốt lắm”. Nghiêm Tà chạy lên cầu thang thở không ra hơi, vẫn trễ hơn nửa giây mới bò lên so với một màn sinh tử này, hắn một tay vịn đầu gối một tay giơ ngón cái, thở hổn hển nói: “Xinh đẹp ghê nha huynh đệ, không ai có thể đánh bại cậu trong BGM* của cậu cả!”

(*Ý nói Bộ Trong Hoa là công chính trong quyển này, công bộ khác như Nghiêm Tà đây dù mạnh cách mấy cũng đánh không lại được hahahaha)

Ngô Vu ho khan đầy miệng máu, nhìn cũng không nhìn liền bước nhanh về phía trước lật ra gạch đá, tường tro, giàn giáo xếp thành núi nhỏ, đem khói bụi cuồn cuộn bên trong kéo Bộ Trọng Hoa ra ngoài: “Con mẹ nó anh làm sao tìm được nơi này?!”

Bộ Trọng Hoa chật vật không chịu nổi, một tay trở tay bắt lấy khuỷu tay Ngô Vu. Hòn đá nhọn ở trên gương mặt anh kéo ra một đường máu, từ thái dương vạch đến đuôi mắt, giọt máu đỏ tươi chảy đến cằm, để khuôn mặt xưa nay lạnh lùng thêm lệ khí: “Em cảm thấy thế nào?!”

Ngô Vu thở dốc nửa ngày, rốt cục cúi đầu xuống cười khổ nói: “Em cảm thấy mặt mày anh quá hốc hác.”

“……”

“Mặt mày hốc hác nhưng vẫn rất đẹp trai”, trong chốc lát trong lòng Ngô Vu thoáng qua một suy nghĩ mơ hồ như thế. Nhưng cậu không nói ra, chỉ ngắn ngủi cười khàn khàn mệt mỏi nói: “Em tưởng mới vừa rồi là lần cuối cùng nhìn thấy anh”.

Bộ Trọng Hoa từ giữa hàm răng gạt ra mấy chữ: “Đợi đến bảy tám chục tuổi nằm trên giường bệnh hãy nói lại lời này!”

“Khụ khụ khụ……”

Sát thủ lảo đảo từ trong giàn giáo đứng lên, khắp cả mặt mũi đều là tro bụi vết máu, bộ dáng không thể tốt hơn bao nhiêu so với Ngô Vu, ánh mắt theo thứ tự nhìn Nghiêm Tà, Ngô Vu, Bộ Trọng Hoa, cuối cùng định tại trên mặt Bộ Trọng Hoa, “Phụt” phun ra một ngụm máu và nước bọt: “Thật mẹ nó xúi quẩy, lại là mày……”

Bộ Trọng Hoa nheo mắt lại: “Ba Bảy?”

“Hắn không phải ‘Ba Bảy’”. Ngô Vu thối lui hai bước khàn giọng nói, dùng giọng mũi liên tục không ngừng chảy ramáu nói: “Hắn chỉ muốn lấy đầu của em giật thưởng thôi.”

Nghiêm Tà mẫn cảm: “Treo thưởng? Bao nhiêu tiền??”

Ngô Vu không lên tiếng, lấy ra hộp thuốc lá đổ ra điếu thuốc, không biết là bởi vì cố nén đau nhức hay là nguyên nhân gì khác, lúc đốt lúc ngón tay cậu run nhè nhẹ, bật lửa trong phút chốc chiếu ra hình dáng rõ ràng khắc sâu bên mặt cậu.

Lúc này dưới lầu mơ hồ truyền đến còi cảnh sát cùng tiếng người gọi, đồn công an cảnh sát địa phương cuối cùng cũng đuổi tới công trường kiến trúc bên ngoài. Sát thủ nhìn qua ba người vây quanh trước mặt mình, lại quay đầu ngắm nhìn nơi xa, lạnh lùng nói: “Các người còn không biết đầu Họa Sư giá trị bao nhiêu tiền à? Vậy các người hẳn là chưa nghe đến đủ loại sự tích anh dũng của cậu ta năm xưa ở Tam Giác Vàng rồi, thật là đáng tiếc”.

Mày kiếm Bộ Trọng Hoa thấm đầy dấu vết máu nhảy một cái: “Có ý gì? Ai nói cho mày biết Họa Sư ở Tân Hải? Ai phái mày đến?”

“Không có ý gì cả”. Sát thủ cười lên: “Mặc dù tao không phải ‘Ba Bảy’ không muốn mạng cũng không tham tài, nhưng Họa Sư đúng là do ‘Ba Bảy’ nói cho tao biết…… Không, cũng không tính là hắn trực tiếp nói cho tao, hắn đầu tiên là nói cho khách hàng của tao”.

Cảnh sát đang tới, hắn ngược lại càng trầm tĩnh, ánh mắt từ đuôi đến đầu nghiêng nghiêng nhìn về phía Ngô Vu, không che giấu chút nào phách lối cùng áp chế: “Về phần khách hàng của tao là ai ——”

“Ngậm miệng”. Ngô Vu thản nhiên nói.

Ánh mắt Bộ Trọng Hoa nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ, phản ứng nhanh đến mức kinh người, nhất thời hiểu rõ cái gì, sát thủ này đang đánh cược!

Hắn cược Ngô Vu sẽ giống tại bệnh viện tầng hầm đỗ xe giúp hắn chạy trốn khỏi cảnh sát!

…… Bộ Trọng Hoa ánh mắt kịch biến, tâm niệm thay đổi nhanh, hơi nghiêng đầu thấp giọng nói: “Nghiêm Tà.”

Không hổ là huynh đệ một nhà, Nghiêm Tà nhìn thấy ánh mắt của em mình liền đồng thời hiểu ra, bất động thanh sắc dời nửa bước đến đầu bậc thang, ẩn ẩn chặn đi lối ra duy nhất.

Cùng lúc đó dưới lầu bước chân ồn ào, âm thanh cảnh khuyển hồng hộc bay vọt tới, truy binh đã đến.

“Họa Sư tiền bối”. Sát thủ mỉm cười nói, “Mặc kệ ngài mười năm trước là
dùng phương pháp gì mới có thể chạy ra núi Đỏ hình phòng, bây giờ cũng nhất định có thể làm được chuyện giống vậy, đúng không?”

Tiếng người càng ngày càng gần, một vùng không gian này lại bị làm cho nổi bật đến phát ra tĩnh mịch, ngoại trừ mấy người càng ngày càng khẩn trương căng thẳng bên ngoài ra, ngay cả đầu mẩu thuốc lá rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Ngô Vu giống như không nhìn thấy Bộ Trọng Hoa và Nghiêm Tà chặn đường đi ở trước mình, cậu ngửa đầu thở ra một ngụm khói vị máu, ánh mắt vượt qua sát thủ, nhìn về phía chân trời mênh mông vô tận, đưa tay sờ lên xương bả vai phải.

Kỳ thật cách lớp vải áo thun không cảm giác được gì, nhưng bởi vì vuốt ve quá nhiều lần, đầu ngón tay dường như có thể chạm đến cánh chim bay cạn màu mực kia, tựa như mở ra nút quay cho máy phát đĩa cũ kỹ.

“Hành hành trùng hành hành,

Dữ quân sinh biệt ly.

Tương khứ vạn dư lý,

Các tại thiên nhất nhai.

Đạo lộ trở thả trường,

Hội diện an khả tri?

Hồ mã y bắc phong,

Việt điểu sào nam chi.”*

Dịch:

Đi đi lại đi đi,

Cùng chàng sinh biệt ly.

Xa nhau hơn vạn dặm,

Mỗi kẻ một phương chia.

Đường dài bao hiểm trở,

Gặp nhau biết có khi?

Ngựa Hồ run gió bắc,

Chim Việt đậu cành nam.

“Vạn dặm thiên nhai gian nan hiểm trở, ai biết chia ly bao lâu mới có thể gặp lại?” Cậu nghe thấy thanh âm vang lên bên tai, mỗi chữ mỗi câu kéo dài nhẹ nhàng: “Chỉ có chim có thể bay một đường về phía nam, vượt qua xa xôi thiên sơn vạn thủy, tìm tới nhánh tổ của mình…….”

“Đúng”. Ngô Vu rủ xuống con mắt nói: “Tôi đương nhiên có thể làm được chuyện giống vậy.”

Lông mày Bộ Trọng Hoa xiết chặt, ép sát mấy bước quát: “Ngô Vu!”

“Đây! Dấu chân ở đây!” Tiếng bước chân dưới cầu thang, mấy cảnh sát ở đằng xa đồng thời hét lên: “Tìm thấy rồi!” “Nhanh lên!” 

Ngô Vu cuối cùng hít thật sâu vào, dùng sức thở ra một điếu thuốc, quay đầu lại hướng Bộ Trọng Hoa cười một tiếng, vành mắt có chút đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Em cũng thích anh”.

Cậu phất tay ném đầu thuốc lá xuống bên cạnh thân, ở giữa không trung vạch ra một tinh hồng quang ——

Bộ Trọng Hoa trong chốc lát tiên đoán được cái gì, nghẹn ngào gầm thét: “Đừng!”

Nhưng anh đưa tay cản cũng đã chậm. Chỉ thấy Ngô Vu thốt nhiên phát lực hướng về phía trước, đối diện ôm lấy sát thủ trở tay không kịp, như thiểm điện mang theo hắn từ tầng lầu trống rỗng nhảy ra ngoài lan can, rơi xuống!

Đây là lầu tám!

“Ngô Vu!”

Bộ Trọng Hoa như tiễn rời cung xông lên trước, Nghiêm Tà như điên tại sau lưng liều mạng kéo anh, tránh cho anh trượt chân từ lầu tám rơi xuống. Sau một khắc, trong đôi mắt màu hổ phách của Bộ Trọng Hoa chiếu ra tình cảnh khó có thể tin: 

Ngô Vu đang rơi nhanh chóng, nắm lấy khung gỗ trên tầng sáu, cậu ngã xuống đập vỡ hai lớp của giàn giáo; vô số gạch vỡ và gỗ vỡ bọc cậu lại trên tầng thứ tư, trên vai, khuỷu tay và đầu gối. Ba điểm hỗ trợ đệm lần lượt được thực hiện, mượn lực thay đổi vị trí rơi xuống. Cậu giống như con báo từ trên trời rơi xuống dưới mọi ánh nhìn, cả người xoay 135 độ, Khi rơi trên giàn giáo ở tầng hai, cậu điều chỉnh chân của mình xuống đất, cơ thể cúi đầu đến giới hạn đệm phần lớn quán tính – tấm sàn lớn đỡ lấy cậu đồng thời nứt ra và sụp đổ! 

Ngay tại ngàn vạn mảnh vỡ phiến gỗ bên trong, cậu ngã trên đường đất công trường lăn một vòng, lăn ra ngoài mười mấy mét rồi mới xoay người đứng lên, lồng ngực tại chỗ phun ra một ngụm máu nóng!

Trước mắt Ngô Vu từng đợt biến thành màu đen, lung la lung lay đứng dậy đi hai bước, chán nản nửa quỳ ở bên cạnh thi thể sát thủ nằm trong vũng máu, từ trong túi quần hắn móc ra một vật.

——Chìa khoá xe gắn máy.

Sát thủ trước khi đến đem xe gắn máy đỗ cách bệnh viện nửa ngã tư, nhưng kỳ thật cách kiến trúc công trường không xa, vị trí này khẳng định đã tính toán qua, chính là vì hắn định hoàn thành xong nhiệm vụ giết người rồi cấp tốc đào thoát…… Ngô Vu kịch liệt đau nhức trong não chuyển qua rất nhiều suy nghĩ, cố nén máu trong cổ họng sắp trào ra, đứng người lên, nghĩ thầm: Mình nhiều nhất chỉ có ba phút.

Kiến trúc thiếu thang cuốn nên dùng thang dây thay thế, dù là Bộ Trọng Hoa có nhảy xuống, nhanh nhất cũng phải ba phút, không có khả năng ngắn hơn. Thời gian eo hẹp nhưng cũng đủ để cậu xông ra công trường kiến trúc, chạy ra nơi công cộng, cấp tốc lấy xe moto đào thoát.

Ngô Vu thở ra một ngụm huyết khí nóng hổi, vừa ngẩng đầu, đột nhiên cả người cứng đờ ——

Phía trước cậu mấy mét là một thân ảnh ngăn trở, là Giang Đình!

Sau lưng trên đường cái còi cảnh sát gào thét, tiếng người lộn xộn, ở trên cao cảnh sát gào thét cùng Bộ Trọng Hoa chạy gấp xuống, hội tụ vào ồn ào của đô thị to lớn, như dòng lũ phóng lên thiên khung.

“…… Qua đây”, Giang Đình thở gấp, hướng Ngô Vu vươn tay: “Qua bên đây với anh”.

Ngô Vu lui về phía sau nửa bước, cặp mắt run rẩy đột nhiên cố định, tĩnh mịch ám trầm không phát ra một tia sáng, nắm chặt chìa khoá trong tay để vào ngực.

Nhưng Giang Đình vẫn nhìn chằm chằm cậu: “Em không nhớ anh sao, Giải Hành?”

“……”

“Em còn nhớ rõ ngày đó trời mưa, em nằm trên giường ký túc xá mà không giúp anh lấy chế phục vào, làm hại anh chỉ có thể nửa đường chạy về tự mình thu vào không? Em biết ngày thứ hai anh bởi vì không có chế phục nên không thể lên đài làm nghi lễ, bị huấn luyện viên phạt đứng ba giờ, em lúc đó còn vỗ ngực cam đoan với anh sẽ mời anh ăn cơm ở căn tin số 3?”

Ngô Vu nhìn Giang Đình, tựa hồ muốn động nhưng lại không động được, cái tay trong ngực không tự chủ có chút run rẩy, run rẩy lập tức lan ra toàn thân.

Không có ai biết câu nói này với cậu mà nói ý nghĩa như thế nào, không có ai biết trong những năm tháng cuồn cuộn sóng ngầm, chi tiết vẻn vẹn phát sinh ở hai người bọn họ, dẫu bình thường không có gì lạ, dẫu liếc qua là quên, nhưng lại có thể thay đổi được tất thảy ý nghĩa của kết cục như thế nào.

“Mười ba năm, Giải Hành”. Âm cuối Giang Đình cũng run rẩy, giống như là cưỡng chế lấy nghẹn ngào: “Qua đây, qua bên đây với anh”.

Thời gian như ngưng kết hóa thành trường ca tịch liêu im ắng, biến mất xa xa dưới ánh sáng lẻ loi của năm dài tháng rộng.

Ngô Vu rốt cục máy móc đi về phía trước một bước, sau đó lại một bước, lập tức bị Giang Đình chăm chú ôm lấy, dùng sức đem tóc đen xốc xếch của cậu ấn vào bên trong cổ mình.

“Nghe anh nói Giải Hành, em không nên đi tiếp về phía trước, đội trưởng Bộ rất lo lắng cho em”, Giang Đình cơ hồ đã dùng lực khí lực toàn thân mới kềm chế lồng ngực đau nhức, ở bên tai Ngô Vu nhẹ nhàng hỏi: “Em cảm thấy đi thẳng một mạch như vậy hẳn là nên sao, hửm? Em cảm thấy để cho hắn lo lắng như vậy hẳn là nên sao?”

Ngô Vu tựa ở trên vai Giang Đình, toàn thân tựa như dây cung kéo căng đến cực hạn, chặt đến mức dù chỉ là một mảnh lông vũ rơi xuống đều sẽ trong khoảnh khắc này bị cậu làm cho thịt nát xương tan.

Nơi xa hai thân ảnh từ tầng lầu kiến trúc một trước một sau chạy gấp ra, kia là Bộ Trọng Hoa cùng Nghiêm Tà, nhưng Giang Đình vẫn chống đỡ Ngô Vu không buông tay, đem khuôn mặt cậu đặt tại trên bả vai mình, rốt cục nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói yếu ớt như muỗi vằn: 

“…… Không nên ạ……”

Ngô Vu nhắm mắt lại.

Mấy chữ kia gần như hao hết sức lực giãy dụa cuối cùng của cậu, toàn bộ thế giới cấp tốc xoay tròn đi xa, cậu ngã vào vực sâu ý thức.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện