Chương 08
Edit: Sabi
Bãi đậu phía xa có một chiếc xe sáng đèn, chắc là Bộ Trọng Hoa mở khóa xe.
Ngô Vu hơi nheo mắt lại: “Anh tới làm gì?”
“Tôi……..”
“Rốt cuộc các anh muốn giám thị tôi tới lúc nào?”
Lâm Khang thở dài, nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn cậu: “Hôm nay không có người khác, là tôi muốn tới gặp cậu. Ngày kia tôi phải về Vân Nam, cậu không thể hợp tác, để tôi tuy trái lương tâm nhưng vẫn có thể miễn cưỡng viết vào báo cáo một vài điều tốt đẹp sao?”
Đèn xe xa xa chậm rãi chạy tới gần, hàng mi dày nơi đuôi mắt Ngô Vu hơi rủ xuống.
Nụ cười của Lâm Khang càng sâu hơn, thò người qua ghế kề ghế lái, nhẹ nhàng kéo cậu: “Lên xe đi!”
Bộ Trọng Hoa vừa bật xi nhan chuyển đường, điện thoại di động buzz một tiếng, tin nhắn mới từ Ngô Vu:
“Bạn tới đón, tôi đi trước.”
Bạn?
Anh nghi ngờ quay đầu nhìn về tòa nhà bệnh viện, một chiếc Audi màu đèn sáng đèn, đi tới trước rồi quay đầu chạy về phía đô thị rực rỡ sắc màu về đêm, rất nhanh hòa vào dòng xe cộ không ngớt trên đường phố.
“………” Không hiểu sao Bộ Trọng Hoa lại có cảm giác kỳ quái, từ năm mấy tuổi anh đã bắt đầu thường xuyên ra vào đủ loại hiện trường, loại trực giác vượt qua lẽ thường này đến chính anh cũng không nói rõ được.
Đôi lông mày kiếm của anh khẽ nhăn lại, một lúc lâu sau mới mở tin nhắn kia ra, trả lời ba chữ:
“Tôi biết rồi.”
***
Màn hình sáng lên rồi tối lại, Lâm Khang thu hồi tầm mắt cười nói: “Điện thoại của cậu cũ quá, đổi sang loại điện thoại thông minh đi.”
Ngô Vu đặt điện thoại di động xuống: “Không cần.”
“Bình thường lên mạng không cảm thấy chậm sao?”
“Tôi không lên mạng.”
Lâm Khang sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại: “Xin lỗi, đầu óc tôi bị chập, quả thực……”
Ngô Vu nói: “Không có sao.”
Thái độ trầm tĩnh hời hợt của cậu giống như một vách tường trong suốt, ngăn cách cậu với xã hội hiện đại phồn hoa hỗn loạn, người ngoài vừa không thể dòm ngó, vừa không thể lợi dụng. Lâm Khang nhìn cậu qua gương chiếu hậu, ánh đèn neon đủ sắc màu xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt cậu, phác họa đường nét khuôn mặt tuấn tú, nhưng lại vô cùng cứng rắn cương liệt.
“Ở phân cục Nam Thành thế nào?” Lâm Khang nhẹ giọng hỏi.
“Tạm ổn.”
“Tôi nghe nói quan hệ của cậu với tên Bộ Trọng Hoa kia không được tốt?”
“Tin tức của anh thật nhạy bén.”
Lâm Khang thở dài: “Tôi phải đảm bảo an toàn cho cậu, đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là nguyện vọng của cá nhân tôi. Vì vậy, nếu ngay từ đầu trong lòng cậu đã ấp ủ sự đề phòng mãnh liệt, thỉnh thoảng tôi cũng có thể cảm nhận được……..”
Ngô Vu đột nhiên ngắt lời anh ta: “Các anh chỉ muốn bảo đảm trong lòng tôi không bị mất cân bằng, mắc phải chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, biến thành tội phạm chống đối xã hội mà thôi.”
Trong xe bỗng chìm vào yên tĩnh, Lâm Khang nhạy bén bắt được trọng điểm: “PTSD? Thuật ngữ này cậu học từ ai?”
Đôi môi Ngô Vu vốn mỏng, lúc này cậu lại mím chặt tạo thành một đường thẳng.
“Không sao, tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Lâm Khang thu hồi tầm mắt, giọng điệu lạnh lùng đến bất ngờ: “Nhưng tôi đã nói rất nhiều lần, cho dù họ nhận định ra sao, thái độ của tôi đối với cậu vẫn sẽ không thay đổi, tôi chỉ muốn bảo đảm an toàn cho cậu mà thôi.”
Ngô Vu vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Chiếc Audi đắm chìm trong ánh đèn rực rỡ về đêm, ngang qua trung tâm thành phố sôi động náo nhiệt. Làn gió mát lạnh của đêm đầu hè kèm theo tiếng cười nói, tiếng rao hàng, tiếng tán tỉnh ve vãn, tiếng người ồn ào huyên náo lọt qua khe hở cửa kính xe, càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong buồng xe.
Hai người đều không nói gì, Ngô Vu dựa vào cửa sổ xe, xương cổ in bóng một đường uốn lượn, lặng lẽ lồng vào cổ áo phông cũ màu trắng đã giặt sạch.
Sau một lúc lâu Lâm Khang quay đầu đi, thở dài: “Cậu thật sự không muốn trở về Vân Nam làm việc sao? Hoặc cũng có thể không cần đi làm?”
Mặt mũi của Lâm Khang chính là loại rất dễ hấp dẫn người khác phái, thái độ hạ mình như vậy càng khiến người khác tim đập thình thịch, nhưng Ngô Vu không nhìn anh ta: “Phương Bắc rất tốt.”
Lâm Khang thở dài một hơi, không khuyên nhủ nữa, qua một lúc lâu mới đột ngột nói: “Phân cục Nam Thành thực ra cũng ổn. Chi đội Nam Thành có cơ cấu tốt nhất của hệ thống công an thành phố Tân Hải, phúc lợi đãi ngộ, mức độ an toàn trong lúc làm nhiệm vụ, tài nguyên chính sách đều thuộc hạng nhất hạng nhì ở khu vực Hoa Bắc, chỉ cần cậu đối phó tốt với Bộ Trọng Hoa, cuộc sống cũng sẽ không đến nỗi nào.”
Anh ta nhắc tới Bộ Trọng Hoa, khóe mắt Ngô Vu thoáng lướt qua, lập tức đụng phải tầm mắt của Lâm Khang.
“Từ đó cậu học được từ Bộ Trọng Hoa à?” Lâm Khang hiểu ra.
Ngô Vu từ chối cho ý kiến.
Lâm Khang muốn tiếp tục truy hỏi, hít vào một hơi lại kìm lại được, đổi đề tài: “Năm đó tôi và Bộ Trọng Hoa học chung trường đại học cũng khóa nhưng khác khoa, tôi còn từng gặp anh ta. Lúc còn đi học ở trường, anh ta rất nổi tiếng, nên tôi cũng ít nhiều nghe được một số chuyện. Có lẽ cậu cũng cảm giác được anh ta có một ít bối cảnh đúng không?”
Đây là điều không thể nghi ngờ, người nào không có bối cảnh có thể leo lên cấp trưởng phòng khi vẫn còn trẻ như vậy, lại còn là phân cục Nam Thành nói một là một, đến cục trưởng Hứa cũng phải cho anh ta vài phần mặt mũi.
Mỗi năm học viện cảnh sát đào tạo ra không biết bao nhiêu thạc sĩ, tiến sĩ nhưng không phải con đường làm quan của ai cũng suôn sẻ thuận lợi như vậy.
“Ba mẹ của anh ta cũng là cảnh sát, nghe nói đã hy sinh lúc anh ta còn rất nhỏ, một nhà hai liệt sĩ. Tống Bình, trưởng cục công an thành phố Tân Hải hiện giờ, năm đó vẫn đang là một cảnh sát bình thường, từng là chiến hữu nhận ơn gia đình anh ta, liền nhận nuôi con của đồng đội. Sau đó Tống Bình thăng quan tiến chức, vốn muốn đào tạo anh ta làm việc khác, nhưng chính anh ta khăng khăng đăng ký thi vào học viện cảnh sát. Cho nên, hiện giờ các chi đội khác tới cục thành phố xin tài nguyên đều nơm nớp lo sợ, anh ta tới cục thành phố khác nào cháu ngoại trở về nhà cậu, chi đội Nam Thành nếu không có một vị con em liệt sĩ xuất thân tốt như vậy, thì các loại tài nguyên cũng đâu thể nghiêng thành như thế được.”
Ngô Vu hơi kinh ngạc, qua một lúc lâu mới “Ồ” một tiếng.
“Nếu có thể cậu hãy cố gắng tránh xảy ra xung đột với anh ta. Không phải nói mọi người không nhất thiết phải phân chia hơn thua cao thấp sao, chủ yếu là không cần thiết, dẫu sao ở Tân Hải cậu cũng chỉ có một thân một mình, dù tôi có muốn, cũng không thể luôn chiếu cố…….”
Lâm Khang đột nhiên im bặt, chiếc ô-tô rẽ đông quẹo tây trong những ngõ hẻm chật hẹp đặc trưng của thành phố Tân Hải, sau cùng cũng chạy ra khỏi con đường nhỏ bật xi nhan tấp vào sát chân tường, dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ trong tiểu khu.
Lam Khang dừng xe tắt máy, lúc này mới mỉm cười hạ giọng hỏi: “Những gì tôi vừa nói cậu không cảm thấy kỳ quái chứ?”
Ngô Vu cúi đầu cởi dây an toàn: “Không.”
Cậu ít khi để ý tới những ám chỉ của người khác, không có bất kỳ sự thăm dò có thể chạm tới bức tường an toàn, trong suốt, lạnh lẽo mà cậu tự dựng lên cho chính mình.
Lâm Khang bất lực thở dài.
“Vậy tôi đi nhé, tám giờ tối ngày kia tôi sẽ bay về Vân Nam, lân sau tới đây chắc là cuối năm. Trong khoảng thời gian này nếu cậu cần gì có thể liên lạc với tôi, hoặc tỉnh trưởng Phùng, tốt nhất là liên lạc với tôi, nếu là tôi thì tiện hơn chút.
Ngô Vu chỉ bỏ lại hai biết rồi, đang định chui ra khỏi cửa xe, cổ tay đột nhiên bị người kéo lại từ phía sau: “Ngô Vu!”
Lâm Khang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu, lòng bàn tay khô ráo nóng bỏng, “Tôi thật sự rất thích cậu, loại tán thưởng và hảo cảm này đã có từ rất lâu trước kia rồi, có lẽ còn sớm hơn so với cậu tưởng tượng nữa. Lần sau gặp nhau, chi bằng chúng ta cùng ra ngoài uống rượu đi!”
Xung quanh rất yên tĩnh, tiếng ve râm ran xa xa đã dừng, chỉ còn lại tiếng bướm đêm đập vào đèn đường, những đốm hoa nhỏ đong đưa trong gió đêm.
Cuối cùng Ngô Vu cũng quay đầu lại, từ tốn nói: “Người như anh chắc chắn có rất nhiều bạn gái.”
Lâm Khang bỗng bị sặc nước miếng, ho khan một lúc rồi phá lên cười, tay siết chặt cổ tay Ngô Vu, nửa người đều nghiêng tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu trong bóng tối: “Cậu sai rồi, tôi không có bạn gái, ánh mắt tôi quá cao!”
Ngô Vu nhướng mày lặng thinh nhìn anh ta chằm chằm, Lâm Khang bật cười buông tay ra, đèn xe Audi sáng lên, dần dần mất hút trong màn đêm.
Ngô Vu không lập tức đi lên lâu mà đợi đến lúc đèn hậu màu đỏ kia hoàn toàn biến mất rồi mới đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Bóng cây xào xạc trong gió đêm, không có dấu vết theo dõi, mấy tầm mắt trên danh nghĩa là bảo vệ nhưng toàn là vẻ nghi ngờ và phòng bị đều biến mất không thấy đâu, chắc là do trước đó Lâm Khang đã dặn dò qua.
Cậu ấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, vừa qua chín giờ.
Tin tắn mới nhất chưa được mở ra còn đang không ngừng nhấp nháy nhắc nhở, là tin nhắn trả lời của Bộ Trọng Hoa – “Tôi biết rồi.”
“……….Ba mẹ đều là cảnh sát, nghe nói đã hy sinh lúc anh ta còn nhỏ, một nhà hai liệt sĩ…..”
“Vốn muốn đào tạo anh ta làm gì đó, nhưng chính anh ta khăng khăng thi vào học viện cảnh sát………”
Ánh mắt Ngô Vu mờ mịt không rõ, cậu mở tin nhắn kia ra, ngón cái ngập ngừng giây lát, giống như muốn trả lời lại; nhưng sau một lúc lâu cậu bỗng nhiên từ bỏ, khẽ lắc đầu, xoay người đi vào hành lang cũ nát.
***
9 giờ 05 phút, Bộ Trọng Hoa liếc nhìn điện thoại trước khi mở cửa.
Tin nhắn cuối cùng anh gửi đi không được hồi âm lại.
Anh ấn khóa điện thoại, mở cửa, đứng ở lối vào thay giày, đầu cũng không ngoảnh lại nói: “Con về rồi!”
Phòng khách xa hoa trống rỗng, đèn treo hắt xuống sàn đá cẩm thạch, phản chiếu chói lòa, không có ai trả lời.
Bộ Trọng Hoa treo chìa khóa lên, đi vào phòng bếp lấy thức ăn thừa và thực phẩm đông lạnh bỏ vào lò vi sóng, sau đó cởϊ qυầи áo đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy kèm theo hơi nóng bốc lên, một bóng người cao lớn cường tráng in trên kính mờ, chốc lát sau anh tùy tiện quấn khăn tắm quanh hông, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.
Bữa tối đã được hâm nóng xong. Bộ Trọng Hoa ngồi trên chiếc ghế cao ba chân bên quầy bếp, một tay xúc cơm ăn, tay còn lại cầm chiếc điện thoại hàng nội địa do cục thành phố phát trả lời email công việc, xử lý mấy vấn đề nhân sự vụn vặt, mở báo cáo kết án quý ra đọc, sửa lại câu chữ rồi gửi cho Liêu Cương để sáng mai cậu ta đưa tới văn phòng tổng hợp. Sau đó anh uống nốt ngụm canh cuối cùng, thu dọn chén bát đi rửa, vào phòng làm việc mở máy tính lên, bắt đầu đọc các vụ án công khai và tài liệu học tập mới do cục trinh sát hình sự phát hành.
11 giờ 30 phút.
Đi ngủ thôi.
Bộ Trọng Hoa ngồi trên giường, sạc điện thoại, tắt đèn đầu giường đi. Theo tiếng tách, phòng ngủ chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh đèn đường hắt vào từ rèm cửa sổ, lưu lại những dải sáng lấp lánh trên trần nhà.
Khung ảnh thủy tinh trên tủ đầu giường phản chiếu ánh sáng yếu ớt, ánh mắt Bộ Trọng Hoa dán vào đó một lúc lâu, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói hấp tấp láu táu của tên cảnh sát ở đồn công an:
“Vậy hiện giờ Hà Tinh Tinh là kẻ điên hả?”
“Thằng nhóc này đâu phải người yếu ớt đến vậy, hung thủ cũng không tổn thương cậu ta, chỉ chứng kiến quá trình hành hung cũng có thể khiến cậu ta sợ tới mức phát điên luôn sao?”
…..
Trong bóng tối mơ hồ hiện ra đường nét gò má lạnh lùng của Bộ Trọng Hoa, chốc lát sau anh nhắm mắt lại, cơ vai và lưng vì kéo căng quá mức mà nhô ra……
Đừng nghĩ nữa, anh tự nhủ.
Không được nhớ, không được nghĩ, hãy để nó qua đi, để nó qua đi….
“Là ai? Có nói không?”
“Mẹ mày, mày có nói không?”
Tiếng đánh đập, tiếng mắng chửi, tiếng đấm đá nặng nề hòa cùng tiếng lách tách của ngọn đuốc hừng hực bốc cháy. Trong làn khói mù, lưỡi dao sắc bén phản xạ ánh sáng lóa mắt, phập, đâm vào thân xác, thịt vụn hòa lẫn máu tươi bắn lên tường.
Không ai chú ý tới đôi mắt đỏ bừng ngập nước run rẩy dữ dội lộ ra sau khe hở tủ quần áo, nhưng tất cả tiếng nức nở nghẹn ngào đều chặn lại bởi một bàn tay bịt ngoài miệng.
“……Ba…Mẹ…..Mẹ……..Ưm!”
Bàn tay nọ đột nhiên ấn mạnh, da thịt ở lòng bàn tay cọ vào kẽ răng đứa trẻ, không quan tâm đến việc bị hàm răng run rẩy cắn sâu vào da thịt.
Bên ngoài tủ quần áo vang lên từng tiếng mắng chửi: “Tɦασ cụ, hai tên cớm này vẫn còn cứng miệng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, đừng ép tao phải nặng tay.”
“Cho chúng mày cơ hội cuối cùng, người chỉ điểm là ai?”
“Đậu má, chúng mày câm à? Tên Họa Sư đó rốt cuộc là ai?”
Nói đi ba,