Mãi vờn nhau nên cả hai không phát hiện ra trong phòng này đang có hai chiếc máy quay chạy bằng cơm.
Hai cô nàng tội nghiệp chỉ biết đối mắt rồi cùng nhìn vào cặp đôi đang tận tình phát "cơm chó" kia, cái tên nào đó liên tục buông ra những lời ngọt ngào làm cả hai phải sởn cả gai óc.
Cuối cùng vì sợ bị nhồi mớ cẩu lương này đến phát khờ nên Yến Băng đã đưa tay gõ vào mặt kính của chiếc bàn ở góc tường, nhằm cắt ngang đi cái hành động yêu thương thắm thiết kia.
Khả Di là người phản ứng đầu tiên, cô nhìn thấy hai cô bạn mình đang đứng đó mà ngượng hết cả mặt.
Đưa cánh tay không bị thương lay vào vai anh, còn cái tên nào đó thì hay rồi.
Không hề có bộ dạng của sự ngại ngùng mà thay vào đó chỉ có bình thản, tự nhiên mà hôn cô một cái "chụt" vào má rồi xoay sang nhìn Yến Băng và Anh Thư đang đứng phía sau.
Anh cất lời chào hỏi:
- "Chào hai em, anh tên Lực hiện là người yêu của bé Di.
Chắc hai em cũng biết anh chứ ha?"
Cả hai cùng gật đầu, Anh Thư liền lên tiếng đáp lại lời giới thiệu của anh.
- "Dạ chào anh, em tên Thư còn đây là Băng.
Bọn em có nghe Di kể về anh một vài lần, không ngờ cả hai lại có duyên đến vậy."
Anh cười nhẹ rồi nói tiếp:
- "Vậy hai em ngồi nói chuyện với bé Di đi, anh có việc cần ra ngoài.
Nhờ hai đứa trông giúp Di nhà anh nha."
Nói xong anh liền quay sang nhìn cô đang nằm trên giường, bày ra vẻ mặt ôn hoà rồi nói:
- "Anh về mẹ lấy thêm ít đồ, lát anh vào ngay rồi cùng về nha."
- "Này, em chưa nói mình sẽ về đó không nha.
Anh đừng có ép người quá đáng."
Triết Lực không nói gì, anh cười rồi tiến lại giường cúi người hôn vào trán cô.
Anh nói thầm điều gì đó với cô rồi đứng dậy rời đi, trước khi đi không quên gật nhẹ đầu tỏ ý chào với hai cô.
Khả Di bây giờ mặt đã dần chuyển sang một màu đỏ như tôm luộc, dường như cả hai đã hoàn toàn quên đi sự hiện diện của hai con người đang đứng phía góc tường kia.
Khi căn phòng chỉ còn mỗi ba cô gái, Yến Băng liền lên tiếng trêu ghẹo cô:
- "Có bồ quên bạn rồi ha? Hạnh phúc quá, nay còn trách hai đứa bạn này không ta?"
- "Thôi nào không được ghẹo bạn." Anh Thư hùa vào trêu cô.
Là một nhóm bạn thân nên mỗi khi tụ họp lại có vô vàn câu chuyện để nói với nhau.
Mãi một lúc sau Khả Di mới kể cho hai cô bạn của mình nghe về lời đề nghị ban nãy của anh.
Tưởng chừng cả hai sẽ phản đối, nhưng nào ngờ suy nghĩ của họ lại thoáng vô cùng.
Không ngần ngại mà tiếp sức cho anh, đưa ra muôn kiểu lí do để thuyết phục tư tưởng của cô.
Đến gần trưa khi anh đã vào lại viện, cả hai mới rời đi để nhường không gian cho đôi tình nhân.
Triết Lực vừa vào đã thúc ép cô ăn trưa, nhìn kĩ mới thấy trên tay anh cầm tận hai hộp cơm trưa và một ly nước cam.
Nghe anh bảo thì đây chính là phần cơm do chính mẹ anh chuẩn bị, cả nước cũng thế.
Cô có đôi phần cảm động, mẹ anh thế này thì quá nhiệt tình với cô rồi.
Cứ ngỡ sẽ chẳng đề cập đến vấn đề sống