Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 163


trước sau

Chẳng trách Thẩm Thủy Yên (Tham lam) lại rời khỏi thành Mộ Quang, hóa ra là có chuyện quan trọng phải làm.

Muốn mở Sinh Môn không hề dễ, ngoài việc mất một đống tài nguyên còn tốn cả thời gian.

Nếu so sánh thì Hoàn Hồn Đan sẽ là sự lựa chọn tốt hơn.

Tuy chỉ là phương thuốc, nhưng với tài nguyên của bọn họ thì sẽ tìm được người có năng lực luyện chế đan dược này.

Đến lúc đó... Thẩm Vân có thể khởi tử hồi sinh.

Sở Mộ Vân cũng cần phương thuốc này, hơn nữa hắn biết người duy nhất trong thiên hạ có thể làm ra Hoàn Hồn Đan chính là Quân Mặc.

Luyện chế Hoàn Hồn Đan cần tinh thần mạnh mẽ. Về điểm này thì Dạ Kiếm Hàn và Quân Mặc không phân cao thấp. Dù sao tuyệt vọng mà hai người đã trải qua không khác gì nhau.

Nhưng thiên phú luyện đan của Quân Mặc có một không hai, Dạ Kiếm Hàn lại dốt đặc cán mai. Càng không cần nói đến bây giờ y chỉ là một quả trứng...

Vì vậy người duy nhất đạt được hai yêu cầu này chỉ có mỗi Quân Mặc.

Tuy vậy Thẩm Thủy Yên và Tạ Thiên Lan chắc chắn không bỏ qua, bọn họ phải dành bằng được Hoàn Hồn Đan.

Sở Mộ Vân nhanh chóng nghĩ ra một cách.

Hắn muốn đến bí cảnh kia, đoạt lấy phương thuốc vô thượng.

Long hổ tranh nhau tất có thương tích. Thẩm Thủy Yên và Tạ Thiên Lan chắc chắn sẽ đi, việc hắn làm chính là mai phục ở đó, làm ngư ông đắc lợi.

Trước khi đi, Sở Mộ Vân sợ cơ thể tai ương không ổn định nên lại đi tìm hồ ly nhỏ.

Trong nửa năm tu vi của hồ ly nhỏ tiến bộ vượt bậc. Tuy muốn đột phá cảnh giới tiếp theo vẫn rất khó, nhưng không ngăn được Sở Mộ Vân gian lận.

Mỗi lần như vậy, tu vi của nó lại tăng nhanh như tên lửa, có xu hướng dọa luôn cả cục cưng.

Bạc Vận Đan hoàn thiện ngoài tác dụng phụ ra, chất lượng không có gì để chê.

Mà tác dụng phụ cũng không là gì... Chỉ cần có hắn ở đây, Quân Mặc sẽ không phải nhịn.

Hôm sau.

Sở Mộ Vân đã tìm được lối vào bí cảnh, cùng Dạ Đản Đản và Quân Mặc đi suốt đêm.

Tuy nhiên hắn lại không đi vào. Thẩm Thủy Yên hành động phô trương thanh thế không biết có ý gì. Y không phong tỏa bí cảnh bởi vì nó có rất nhiều lối vào, hoàn toàn không thể khống chế.

Sở Mộ Vân yên lặng quan sát mấy ngày, thông qua thủ vệ kích hoạt dò đường, cơ bản có thể xác định lối vào nào là an toàn nhất.

Tuy hắn muốn lấy được phương thuốc vô thượng, nhưng cũng không muốn mình quá nổi bật.

Gương mặt này rất có vấn đề. Tuy không còn là linh hồn của Băng Linh Thú nữa, nhưng cũng khó tránh khỏi gợi nên ý xấu của hai tên bi.ến thái kia.

Đến lúc đó thì đừng nói làm ngư ông, chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái.

Sở Mộ Vân mai phục mất mấy ngày. Dạ Đản Đản bị nhét vào túi như thú cưng, trạng thái không khác gì Linh cục cưng - hét khàn giọng cũng chỉ một người nghe thấy. Hơn nữa Dạ Đản Đản không biết nói chỉ biết viết, vì vậy... y chỉ có thể im lặng như gà.

Quân Mặc không hỏi gì. Lần này Sở Mộ Vân lại ngoại lệ giải thích cho y. Dù sao đây là chuyện cần hai người phối hợp, biết trước mới có thể ăn ý làm.

Vào bí cảnh thuận lợi đến bất ngờ, Sở Mộ Vân vẫn không thả lỏng cảnh giác.

Nơi này không phải bí cảnh cấp thấp mà Sở Mộ Vân thường xuyên đi càn quét. Bảo vật càng cao cấp thì yêu thú bên trong càng nguy hiểm.

Phương thuốc vô thượng có thể nói là bảo vật nghịch thiên, rất khó để tưởng tượng nơi này có yêu thú nguy hiểm như thế nào.

Sở Mộ Vân cẩn thận suốt dọc đường, giải quyết một vài yêu thú cấp năm đánh lén, sau đó lại chém chết một yêu thú cấp tám mò đến. Hành động chém giết tàn bạo như sấm rền này khiến không ít yêu thú mơ ước đến hắn phải tạm thời rút lui.

Tuy yên tĩnh hơn nhiều, nhưng ở nơi quỷ quái này, yên tĩnh và an toàn không đồng nghĩa với nhau. Thậm chí nhiều lúc còn đối lập.

Càng yên tĩnh càng nguy hiểm. Mặt hồ bằng phẳng thường ẩn giấu xoáy nước chết người, sơ sẩy bước vào là vạn kiếp bất phục.

Sở Mộ Vân sẽ không để sai lầm xảy ra vào lúc này. Sau khi hắn
đi với Quân Mặc khoảng mười lăm phút, lập tức nhíu mày lại.

"A Mặc, nhắm mắt lại! Từ giờ ngươi nhìn thấy gì cũng không được tin!"

Sau đó Sở Mộ Vân nhanh chóng nói với Linh: "Duy trì tỉnh táo!"

Linh cục cưng vội vàng kích hoạt kỹ năng.

Tuy nói vậy nhưng Sở Mộ Vân vẫn rơi vào ảo cảnh.

Nơi này là ảo trận được hình thành từ tự nhiên, không có dấu vết nhân tạo nên rất khó bị phát hiện.

Hơn nữa ảo trận rất khổng lồ, ở trong đó như ma trận. Rất khó tỉnh táo như người bên ngoài.

Sở Mộ Vân phát hiện bất thường là do hắn hiểu rất rõ trận pháp, rõ đến mức nhìn vào một điểm là thấy được toàn cảnh.

Trong ảo cảnh, mọi thứ đều không phải là thật. Sở Mộ Vân nhờ duy trì tỉnh táo mà phân biệt được cảnh thật và cảnh ảo.

Vì vậy hắn thờ ơ nhìn hết cảnh tượng này đến cảnh tượng khác hiện lên.

Cho dù là Quân Mặc bị thương ngã xuống, hay Dạ Đản Đản vỡ trứng mà chết, mặt hắn vẫn không đổi sắc, nhịp tim vẫn đều đều.

Ảo cảnh sinh ra từ trong tâm. Có lẽ là do nhận ra không lừa được hắn, ảo cảnh vặn vẹo một hồi, cảnh tượng trước mắt Sở Mộ Vân đột nhiên trống rỗng.

Không nhìn thấy gì, mọi thứ đều biến mất. Cảm giác trống vắng quái dị này không phải lần đầu tiên hắn trải qua, nhưng mỗi lần trải qua vẫn có chút dao động.

Không cảm giác được sự tồn tại của Linh, không cảm nhận được mọi thứ... không... có lẽ là ngược lại.

Sở Mộ Vân giật mình, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Ta rất nhớ em, trở về bên cạnh ta được không? Ta..."

Lời nói còn chưa xong, Sở Mộ Vân bỗng dưng phát hiện một điểm đen xuất hiện trên không trung trắng xóa. Sau đó giọng của Linh vang lên: "Là lối ra!"

Sở Mộ Vân không chút do dự tiến về phía trước, xé rách ảo cảnh vây hãm lấy hắn.

Trở về hiện thực, Sở Mộ Vân thở phào, quên mất âm thanh hư ảo vừa nãy.

Hắn quay đầu, nhìn thấy Quân Mặc đang đứng thất thần.

Nếu ảo cảnh này bị người bên ngoài can thiệp sẽ được phá giải. Sở Mộ Vân vừa mới ốc không mang nổi mình ốc nên không thể giúp y, giờ lại dễ như trở bàn tay kéo y về hiện thực.

Sau khi Quân Mặc hoàn hồn, hoảng hốt nhìn hắn.

Sở Mộ Vân hỏi: "Nhìn thấy cái gì?"

Sắc mặt Quân Mặc rất bình tĩnh, nhưng màu môi lại nhạt hơn vài phần. Y lắc đầu: "Không có gì... tất cả đều là giả."

"Ừ" Sở Mộ Vân vỗ vai y: "Ngươi hiểu là được."

Quân Mặc không nói gì nữa, tuy nhiên ánh mắt nhìn hắn lại chìm xuống.

Sở Mộ Vân nhận ra nhưng không nói gì.

Ảo cảnh sẽ phóng đại cảm xúc mãnh liệt nhất trong lòng mỗi người, tất cả đều là chuyện họ sợ hãi nhất.

Có lẽ Quân Mặc nhìn thấy hắn sẽ bỏ đi, vì vậy cảm xúc không ổn định.

Hai người định ra khỏi rừng cây này, Sở Mộ Vân đột nhiên có cảm giác kì lạ.

Hắn đi không xa liền bắt gặp nam tử ngơ ngẩn đứng ở nơi tràn ngập máu tanh.

Y vô cùng đẹp, quần áo hoa mỹ chỉ làm nền cho dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Giờ phút này y thất thần đứng ở đó, cầm kiếm đặt trên cổ mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện