Thành toàn?
Trong mắt tiểu thú nhân tràn đầy khó tin, hắn gần như cho rằng mình sinh ra ảo giác.
“Ngươi đang nói gì……”
Mạc Cửu Thiều dịu dàng nói: “Ngươi không muốn về bên Yến Trầm sao?”
“Muốn!” Tiểu thú nhân không chút do dự trả lời.
Nụ cười trên mặt Mạc Cửu Thiều hơi cứng lại một chút, nhưng y vẫn dịu dàng nói: “Vậy là được rồi.”
Tiểu thú nhân hoài nghi nhìn y: “Ngươi không cần ta cứu Sở Mộ Vân nữa?”
Tậm trạng Mạc Cửu Thiều hình như rất tốt: “Không cần, thân thể Sở Mộ Vân được bảo dưỡng rất tốt, Hoàn Hồn Đan cũng đã bị hấp thu, hắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Tiểu thú nhân có vẻ vẫn không tin: “Thật vậy chăng?"
Mạc Cửu Thiều nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ta sẽ lấy hắn ra nói giỡn sao?”
Tiểu thú nhân: “Tuyệt đối sẽ không!”
Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn rất khó hiểu. Nếu mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy, tại sao vừa rồi lúc Mạc Cửu Thiều đi vào quanh thân y đều tỏa ra sát khí, hơn nữa còn hôn hắn…… Vậy là có ý gì?
Dù không nghĩ ra nhưng hắn cũng không dám hỏi. Có cơ hội rời đi quả thực là quá tốt, hắn cũng không nghĩ nhiều làm gì.
“Ta không cần ngươi đưa đi, ta có thể tự đi được” Tiểu thú nhân nói như vậy.
Mạc Cửu Thiều: “Ngươi không muốn đi gặp Yến Trầm.”
Dù bị nhìn thấu tâm tư nhưng tiểu thú nhân không hề buồn bã, hắn chỉ nhỏ giọng nói: “Y không thích ta, ta trở về cũng vô dụng.”
“Không thử một chút ngươi cam tâm sao?”
Tiểu thú nhân nhíu mày: “Thử không được.”
“Cứ thử xem.” Mạc Cửu Thiều an ủi hắn “Là do ngươi không hiểu tính cách của Yến Trầm, y thật sự hy vọng có người thật tâm thích y, nhưng ngươi lại là Băng Linh Thú. Trong sử sách từng viết Băng Linh Thú không biết yêu, vì vậy y cho rằng ngươi chỉ coi y là thân nhân chứ không phải ái nhân.”
Tiểu thú nhân vội vàng nói: “Ta thích y, không, ta yêu y!”
Mạc Cửu Thiều xoa mái tóc mềm mại của hắn, nhẹ giọng nói: “Vậy thì đi nói cho y biết.”
Tiểu thú nhân hơi lo lắng: “Ngươi không lừa ta chứ?”
Đôi mắt Mạc Cửu Thiều tràn đầy dịu dàng: “Lừa ngươi thì ta được gì? Nếu Sở Mộ Vân tỉnh lại, hắn vẫn sẽ là ái nhân của ta, ta không hy vọng sẽ có người nhớ thương hắn. Nếu ngươi có thể theo đuổi được Yến Trầm đối với ta là điều tốt, không phải sao?”
Lời này cuối cùng thuyết phục được tiểu thú nhân. Tuy hắn vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng lại bị mê hoặc bởi lời dụ dỗ của Mạc Cửu Thiều.
Nghĩ mãi cuối cùng tiểu thú nhân cũng gật đầu: “Ta đi theo ngươi.”
Mạc Cửu Thiều mỉm cười, nhẹ giọng nói với hắn: “Quân Mặc muốn giữ ngươi ở lại Không Trúc Lâm, cho nên ta chỉ có thể bí mật đưa ngươi đi. Cách rời đi này có thể khiến ngươi hơi đau, ngươi cố gắng nhịn xuống đừng phát ra âm thanh.”
Tiểu thú nhân: “Ta không sợ đau!”
“Đứa trẻ ngoan.” Mạc Cửu Thiều trấn an hắn, sau đó giơ tay chạm vào lưng hắn.
Sở Mộ Vân: “ĐM! Con mẹ nó, hẳn là hơi đau?!”
Linh: “……”
Sở Mộ Vân cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạc Cửu Thiều lại dỗ dành hắn trước.
Vì nếu rời đi theo cách bình thường chắc chắn sẽ không được. Hơn nữa dù sao Quân Mặc cũng có chấp niệm sâu đậm đối với Băng Linh Dịch.
Mà cách rời đi của y lại hà khắc, nếu là người có tu vi không đạt tới thần cảnh, chắc chắn sẽ đau đến mức thân thể muốn nứt ra.
Tuy Mạc Cửu Thiều đã bảo vệ tâm mạch cho hắn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cảm giác đau đớn vẫn khiến cho người ta khó có thể chịu đựng.
Cũng may Sở Mộ Vân đã từng chết hai lần, hơn nữa hắn trời sinh ý chí lực cường thịnh, cho nên mới chống đỡ được.
Lúc hai người hạ xuống đất, quần áo tiểu thú nhân bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, khuôn mặt hắn vì đau đớn mà trắng bệch, thần thái hoảng hốt.
Mạc Cửu Thiều có chút đau lòng, nhưng vẫn nhịn hôn môi hắn trấn an.
Tiểu thú nhân bởi vì suy nghĩ không thông cho nên vẫn chưa phát hiện ra đây là chỗ nào.
Mạc Cửu Thiều dẫn hắn đi vào cung điện hoa mỹ nhưng lại vô cùng xa lạ.
Tiểu thú nhân nhìn nơi đây, hơi nhíu mày, cuối cùng lên tiếng: “Đây không phải là Chiếu Mai Sơn.”
Mạc Cửu Thiều nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, lát nữa ngươi sẽ nhìn thấy người mà ngươi muốn gặp.”
Tiểu thú nhân do vẫn còn đau đớn nên ngơ ngác gật đầu, nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Có rất nhiều cách để xóa đi ký ức, mà cách ít gây thương tổn nhất là dùng đan dược.
Loại đan dược Thất Tâm Đan này là do Đế tôn Lười biếng tiện tay làm ra, thế nhưng Mạc Cửu Thiều có được không phải là lấy từ chỗ của y.
Năm đó bởi một vài nguyên nhân không rõ, Quân Mặc làm ra số lượng lớn loại đan dược này, thậm chí còn lấy tất cả người trong một thành làm thí nghiệm, khiến bọn họ mất đi ký ức. Đáng lẽ tốn nhiều sức lực như vậy chắc hẳn sẽ có tác dụng gì đó, nhưng cuối cùng y lại tiện tay ném……
Mà tác dụng đan dược như vậy đương nhiên khiến nhiều người muốn cướp đoạt.
Mạc Cửu Thiều có được nó là do người phía dưới cung phụng lên.
Lúc ấy Mạc Cửu Thiều cũng không để ý, chỉ nhận xong rồi ném một góc. Không ngờ hiện tại lại có tác dụng.
Tiểu thú nhân mơ mơ màng màng mà dựa vào lồng ngực y, hoàn toàn không hề phòng bị.
Ngạo mạn cũng không muốn trì hoãn thêm, y sai người mang Thất Tâm Đan lên, chuẩn bị cho hắn dùng.
Lại nói đến sau khi Yến Trầm và Lăng Huyền rời khỏi Chiếu Mai Sơn, chỉ mất nửa canh giờ là đã đến Không Trúc Lâm.
Bọn họ đến rất nhanh, nhưng đáng tiếc vẫn chậm mất một bước.
Vởi vì thời điểm Lăng Huyền tìm đến Yến Trầm đã là hai ngày sau.
Mà lúc này Sở Mộ Vân đã đi theo Mạc Cửu Thiều.
Yến Trầm xông vào Không Trúc Lâm thì gặp phải