Thẩm Thủy Yên ngơ ngẩn, cơ thể y vì tiếng rên này mà nóng lên, cảm giác khô nóng không thể miêu tả dâng trào trong cơ thể........
....... Chuyện gì thế này?
Y quay lại nhìn Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân cúi đầu, mi mắt rũ xuống che đi đôi mắt của hắn, sợi tóc rủ xuống gò má trơn mịn, dường như có thể thấy được màu hồng như ẩn như hiện trên gò má.
Vô cùng mê người, Thẩm Thủy Yên không biết hình dung như thế nào, nhưng từ khi nhìn hắn thì không thể nào rời mắt.
Sở Mộ Vân nhờ vào ý chí to lớn mới áp được xuống.
Không phải Tạ Thiên Lan làm gì mà là do Tạ Thiên Lan chưa làm gì.
Thứ thức tỉnh kia vẫn luôn đấu đá ở trong cơ thể hắn, thân thể Băng Linh Thú lại vô cùng mẫn cảm, vừa rồi hắn suýt thì phát tiết ra.......
Trong mắt Tạ Thiên Lan ngập tràn dục vọng lộ liễu, nhưng y vẫn tuân thủ ước định: "Tôn thượng nghỉ ngơi, Thiên Lan cáo lui trước."
Y đứng dậy, mùi vị ái muội trong phòng dần tan đi.
Thẩm Thủy Yên hoàn hồn, đề phòng nhìn y.
Tạ Thiên Lan ôn nhu mỉm cười, hành lễ với hai người, sau đó không quay lại mà rời đi.
Y vừa đi, thứ trong cơ thể Sở Mộ Vân cũng ngừng lại.
Tuy nhiên sắc mặt Sở Mộ Vân không tốt lên chút nào mà lại càng gian nan.
Dục vọng bị khơi dậy lại không thể giải tỏa. Mùi vị này không tốt hơn lần trước là bao.
Tạ Thiên Lan cố ý!
Hơn nữa không thể nói là y bội ước.
Dù sao y cũng đã 'giải vây' cho hắn.
Mặt Sở Mộ Vân ửng hồng bất thường, môi mím thành một đường, tuy vậy lại vô cùng hấp dẫn, dụ dỗ người ta....... muốn nếm thử.
Thẩm Thủy Yên đột nhiên hoàn hồn, đè xuống xung động, lo lắng hỏi: "Phụ thân, người sao vậy? Lần xuất chinh này gặp phải yêu thú cấp cao sao? Hay........"
Y còn chưa dứt lời, Sở Mộ Vân đột nhiên đứng dậy hôn y.
Hai người vốn cách nhau một cái bàn, vì lo lắng nên Thẩm Thủy Yên rướn người về phía trước, Sở Mộ Vân cũng làm hành động như vậy. Tay hắn chống trên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, vừa vặn chạm vào môi y.
Hơi thở nóng bỏng và lạnh lẽo đan xen, kích thích mạnh mẽ tràn vào não hai người.
Thẩm Thủy Yên mở to mắt ngạc nhiên.
Sở Mộ Vân lại cảm thấy vô cùng thoải mái, ngọn lửa trong cơ thể như được xoa dịu, hắn hơi buông ra, đầu lưỡi khẽ chạm vào cánh môi mát lạnh.
Thẩm Thủy Yên đột nhiên hoàn hồn, y đứng dậy, kết thúc nụ hôn như chuồn chuồn chạm nước này.
Sở Mộ Vân ngẩn ra, hơi thất thần nhìn y. Sau đó dường như hắn khôi phục lại lý trí, ý thức được bản thân đang làm gì, mà hành động sau đó của Thẩm Thủy Yên khiến hắn vô cùng hối hận........
Lúc này Thẩm Thủy Yên đi qua bàn gỗ gia công tinh xảo đến bên hắn.
Sở Mộ Vân đang định nói gì đó thì thiếu niên tuấn mỹ kia giơ tay lên, ngón tay trắng nõn chạm vào cổ Sở Mộ Vân, sau đó ép Sở Mộ Vân cúi xuống. Với dục vọng xâm lược không thể che giấu, y hôn lên đôi môi luôn khao khát kia.
Lý trí Sở Mộ Vân giống như bị nước với lửa cắn nuốt. Khi đầu lưỡi Thẩm Thủy Yên lướt qua khoang miệng hắn, sợi dây lý trí trong đầu hắn cuối cùng cũng bị đứt đoạn.
Nụ hôn của Thẩm Thủy Yên không hề có quy tắc, nhưng lại vô cùng câu dẫn. Loại khát vọng bị đè nén bấy lâu giống như dung nham nóng bỏng, thô bạo mà chiếm lấy trái