A Vân đi rồi.
Vào ngày đầu tiên sau khi giải trừ cấm chế, ngay lúc y thả lỏng cảnh giác đã đi rồi.
Thần thức Thẩm Thủy Yên bao trùm cả cung điện, không ngừng tìm kiếm khí tức của Sở Mộ Vân. Thế nhưng ở tẩm điện không có, sau hoa viên không có, hồ ở sau núi.....cũng không.
Y lạnh lùng đứng ở cầu thang bằng ngọc thạch, xiêm y hoa lệ bị gió thổi cuốn lên.
Chỉ cần nghĩ kĩ thì y liền hiểu tất cả.
Lại là một âm mưu, lại là một lần phản bội, lại là một lần trào phúng y ngu xuẩn.
Giả vờ thuận theo, giả vờ thích, giả vờ thuộc về y, sau đó lại bỏ đi.
Vì sao lại bỏ đi?
Tạ Thiên Lan!
Từ đầu đến cuối, trong lòng hắn chỉ có mình Tạ Thiên Lan!
Hắn vì có thể trở về bên y mà không tiếc trả giá mọi thứ, cho dù là trái nguyên tắc, cho dù là từ bỏ tôn nghiêm, hắn cũng chỉ muốn Tạ Thiên Lan!
Thẩm Thủy Yên chưa từng hận thù như vậy. Lửa giận trong mạch máu dường như thiêu đốt y, hận ý khắc sâu trong linh hồn gần như khiến y phát điên.
Sao có thể để ngươi chạy trốn? Sao có thể để ngươi bỏ đi? Sao có thể chịu đựng được cảnh ngươi thuộc về người khác!
A Vân..... Ngươi thích diễn phải không? Vậy ngươi cứ ở bên ta diễn cả đời đi!
Thẩm Thủy Yên xoay người, tóc dài tuôn xuống, từng luồng gió dưới chân núi cuốn nó lên như đang vẩy mực lên bầu trời.
Trước khi Sở Mộ Vân đi có mở tủ tìm quần áo.
Lúc mặc vào......
Sở Mộ Vân: "Cơ thể này cũng gầy đến đáng sợ."
Linh: "Đến cả ta cũng không nhận ra......"
Sở Mộ Vân ngắm mình trong gương mất nửa ngày, hồi tưởng lại: "Cơ thể Băng Linh Thú lúc trưởng thành khác xa lúc còn là thiếu niên."
Linh đã không còn nhớ hình dạng của Băng Linh Thú lúc còn là thiếu niên.
Sở Mộ Vân nói: "Cho dù Yến Trầm có đến đây chỉ sợ cũng không nhận ra ta."
Linh gần đây học rất nhiều khóa học, bỗng nhiên nghĩ ra: "Lúc Băng Linh Thú hóa hình rất dễ can thiệp, Yến Trầm vì muốn khiến ngươi giống Sở Mộ Vân nên đã tốn không ít công sức. Đáng tiếc ngươi thành niên xong cũng không hoàn toàn giữ được khuôn mặt đó, dáng vẻ hiện giờ của ngươi chắc hẳn liên quan đến bản thân ngươi ở thực tại."
Sở Mộ Vân suy nghĩ: "Nói cũng có lý, thân thể này nếu tập luyện một thời gian có lẽ sẽ giống ta ở trái đất."
Hai người tán gẫu nhưng cũng chưa nghĩ nhiều. Sở Mộ Vân mặc xong quần áo liền ra khỏi phòng.
Linh lại hỏi: "Muốn đi tìm Dâm dục?"
Sở Mộ Vân: "Trời mới biết y ở đâu."
Vẻ mặt Linh bối rối: "Vậy đây là......"
Sở Mộ Vân mỉm cười: "Cho tiểu Tham lam một chút tình thú."
Tuy Sở Mộ Vân không định đi tìm Tạ Thiên Lan nhưng hắn có hứng thú đến Yêu giới một chuyến. Chưa kể Tạ Thiên Lan nhất định đang sốt ruột muốn đến Nhân giới, hắn cũng lười đi tìm y. Chỉ cần ngồi yên đợi thì y cũng tự tìm đến cửa.
Vậy vì sao lại muốn lừa Thẩm Thủy Yên?
Y xấu xa đến thuần khiết như vậy, không cho y ăn một chút quả đắng thì y làm sao tỉnh ngộ được.
Đương nhiên đã diễn thì phải diễn cho chót. Sở Mộ Vân ra khỏi Thiên Lâm Cung liền đi về hướng lỗ hổng kết giới.
Vì để chân thật hơn, Sở Mộ Vân liền trốn trốn tránh tránh Thẩm Thủy Yên vài ngày.
Tại đây cơ thể hắn bắt đầu phát tình thì mới bại lộ tung tích.
Nói cũng vừa khéo, lúc này kết giới bắt đầu xuất hiện khe nứt.
Nhân giới bắt đầu vào đông, tuyết trắng phủ đầy trên mặt đất.
Thẩm Thủy Yên mặc hoa phục, vẻ mặt vô cảm nhìn Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân lại nhìn y đầy kinh hãi.
Thẩm Thủy Yên chậm