Băng Linh Thú
Thẩm Thủy Yên hiểu biết có hạn, chưa bao giờ nghe nói nhưng lại từng nhìn thấy.....
Nhìn thấy hình dạng thú của A Vân, nhìn thấy đôi tai và đuôi màu xanh của hắn.
Y thậm chí còn dùng điều này để uy hiếp hắn.
Nhưng y chưa từng muốn tìm hiểu, không muốn biết vì sao A Vân lại có hình dạng này, không muốn đi hỏi A Vân vì sao không phải Tạ Thiên Lan thì không được.
Y rõ ràng quan tâm A Vân như vậy, rõ ràng vẫn luôn nói yêu hắn, nhưng tại sao...... y lại bỏ qua nhiều điều như vậy......
Trong đầu Thẩm Thủy Yên rất rối bời. Y cúi đầu, nhắm mắt không nói gì.
Mạc Cửu Thiều còn nói thêm: "Do ta không suy xét, không biết thân phận của Thẩm tiên sinh nên mới khuyên ngươi không nói chuyện di chứng cho hắn. Nhưng Băng Linh Thú thường không vượt quá được bảy ngày phát tình. Tối qua có lẽ......"
Mạc Cửu Thiều thở dài, có chút lo lắng nói: "Thẩm công tử, các ngươi......không làm gì chứ?"
Lời này khiến Thẩm Thủy Yên đột nhiên mở to mắt.
Y nhìn về phía giường lần nữa.
Chỉ cần liếc qua cũng cảm thấy thống khổ.
A Vân cường đại, A Vân tuấn mỹ, vị vua không ngai của Nhân giới, tôn giả được người người kính trọng.....thần của y.
Lúc này.....
Lại thành như vậy.
Phản phệ so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều. Tu vi của A Vân hoàn toàn biến mất, mắt thường có thể nhìn thấy kinh mạch đứt đoạn, khí điền nứt ra, nhìn thấy hắn thống khổ đến mức tuyệt vọng.
Y có thể nhìn thấy cơ thể hắn suy bại vì phản phệ, giống như đoá hoa mất đi ánh mặt trời, như lá xanh nghênh đón mùa thu, như đại địa bị sóng thần quét qua.
Mất đi sự sống, chỉ còn một vùng hoang vu, hỗn độn, ẩn chứa tử khí từ địa ngục.
A Vân của y chết.....bị y hại chết.
Tuyệt vọng cùng thống khổ gặm nhấm trong người Thẩm Thủy Yên.
Y nửa quỳ trước giường, trong mắt ngập tràn sự bất lực. Y cẩn thận cầm lấy tay Sở Mộ Vân, động tác rất nhẹ nhàng nhưng bàn tay yếu ớt của hắn lại khiến trái tim y tê dại.
Đúng lúc này, nam tử suy yếu, tái nhợt như hòa với tường trắng đột nhiên khẽ nhúc nhích.
Động tác của hắn nhẹ như cánh ve rơi, dường như chỉ cần thở mạnh cũng khiến nó bay đi.
Sở Mộ Vân mở mắt, giọng nói vô cùng suy yếu: "Tiểu Yên."
Nghe thấy tiếng hắn gọi, Thẩm Thủy Yên đột nhiên ngẩng đầu. Vẻ mặt y vô cùng phức tạp, đôi mắt kia như chứa sự hối hận vô tận cùng bất an. Thậm chí y cũng không thể tha thứ cho chính mình.
"A Vân, xin lỗi. A Vân.... Là ta không nói cho ngươi biết." Giọng y nức nở: "Diệt Mị thú sẽ để lại di chứng. Đó là không thể làm tình, nếu làm sẽ......sẽ....."
Không cần nói tiếp, Sở Mộ Vân cũng biết được 'nếu làm sẽ như thế nào'.
Thẩm Thủy Yên cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn không được A Vân tha thứ, vĩnh viễn cũng không thể khiến hắn chịu nhìn y, nghĩ đến y, yêu y.
Y thật sự mất đi hắn. Làm nhiều chuyện sai như vậy khiến y hoàn toàn mất hắn.
Lần trước A Vân đã tự sát trước mặt y, lần này.....
Y hủy hoại hắn, hoàn toàn hủy hoại hắn. A Vân của y thành như vậy, A Vân của y mất tất cả đều là do y làm, đều do y.......
Trong lòng Thẩm Thủy Yên bao trùm hối hận. Y chân chính hiểu được mình sẽ vĩnh viễn không chiếm được, không chiếm được người mà y khao khát.
Mất mát, tuyệt vọng, thống khổ bủa vây lấy y. Trong mắt Thẩm Thủy Yên đẫm hơi nước, môi y khẽ run: "A Vân, A Vân, A Vân......" Y không