Tháng một, Trang Khâm không có nhiều công việc, cậu chỉ nhọc lòng chuyện yêu cầu chấm dứt hợp đồng, theo điều khoản đánh cược với Duyệt Động trước đây, bên giám định gặp mặt thanh toán mỗi một hạng mục công việc và tiền trong tài khoản của hai năm – năm trước và năm nay của Trang Khâm.
Quá trình thanh toán không dài, có vài phí thông cáo chưa tới một trăm vạn, nhưng dù sao cậu cũng nhận rất nhiều, có vài quảng cáo giá rẻ nhưng lại là nhãn hiệu xa xỉ, có phí phát ngôn thoạt nhìn không cao cấp thậm chí hơi low, nhưng giá lại tới năm sáu mươi triệu.
Tính từng khoản, trước thuế thu vào hơn hơn hai trăm ba mươi triệu.
“Trang tiên sinh.
” Luật sư đối diện đẩy kính mắt, “Dựa theo quy định trong hợp đồng, sau khi hoàn thành điều khoản đánh cược, ngài và Truyền thông Duyệt Động tự động chấm dứt hợp đồng, hơn nữa khoản tiền thu được trong hai năm không cần chia với công ty, đây là hợp đồng chấm dứt, ngài xem thử xem.
”
Trang Khâm xem một lần, rồi giao cho luật sư mình đưa tới theo cùng.
Một tiếng sau, Trang Khâm kí tên của mình lên, đóng con dấu của Truyền thông Duyệt Động, việc chấm dứt hợp đồng có hiệu lực ngay lập tức ——
Tảng đá lớn treo trong lòng lâu ngày rơi xuống đất trong chớp mắt, áp lực cậu đeo trên người, gông xiềng trong chớp mắt tháo xuống.
Hợp đồng chấm dứt này cho thấy sau này không còn ai có thể can thiệp vào công việc và sinh hoạt cá nhân của cậu nữa, điều khoản không thể yêu đương trong hợp đồng cũng tự nhiên biến mất, cậu chuyển hình làm đạo diễn cũng không kẻ nào có thể cản trở.
Toàn bộ đoàn đội chia thành mấy group chat nhỏ, Trang Khâm ở trong group gửi cho từng nhóm một tin nhắn: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi và công ty chấm dứt hợp đồng, đồng ý trở thành đồng nghiệp cùng làm việc với tôi sau này, phòng làm việc của tôi hoan nghênh mọi người!”
Trong group chat công việc im lặng ít nhất một phút, tận tới khi có người gửi một câu “Chúc mừng”, lục tục, ai nấy đều chúc mừng Trang Khâm.
Ở thời điểm sự nghiệp rực rỡ nhất chấm dứt với công ty, có nghĩa là tài nguyên và quan hệ đều mang đi hết, không cần phải chia tiền cho công ty.
“Anh Trang sẽ thành lập một phòng làm việc cá nhân sao? Cho em một suất với!”
“Cả em nữa! Ông chủ như anh chỉ có thể gặp mà không thể cầu”!
“Tôi! Tôi cũng tới!”
“Thêm tôi nữa nhé!”
Thành thật mà nói thì Trang Khâm không coi như ông chủ của họ, họ làm thuê với công ty, nhưng ngày thường tiền thưởng và lì xì Trang Khâm cho họ, đều rất nhiều, cao hơn lương chưa nói, còn không bị trừ thuế.
Đầu óc không có vấn đề đều biết nên chọn thế nào, Trang Khâm vừa đi, tiền đồ của họ chưa biết thế nào, không bằng đánh cược đi theo ông chủ tốt tính đi ăn máng khác.
Trang Khâm giải thích một chút: “Tôi thành lập một phòng làm việc điện ảnh, công việc cụ thể, cũng không khác công việc mọi người làm bây giờ là bao, lương tạm cao hơn công ty 20%, đãi ngộ giống như trước đây.
”
Trang Khâm không nói nhiều, đa số đều tỏ ý muốn đi với cậu, Trang Khâm bảo họ tìm tới Diệp Táp: “Tết Âm này tôi không có công việc, mọi người cũng vừa lúc được nghỉ ngơi, về nhà ăn Tết với người nhà đi!”
Đầu tháng hai, đêm trước Tết Âm, Trang Khâm trước khi lên máy bay mới nói cho sư nương một tiếng là mình mua vé máy bay về, cũng chưa nói là chuyến nào, cậu biết sư phụ chắc chắn không muốn tới đón mình, tới lúc đó chắc chắn vẫn sẽ muốn lái xe qua.
Quần áo của cậu và Lý Mộ để trong hai cái valy, ngồi lên máy bay đi hành trình dài, đáp xuống Chicago, phải đổi chuyến, cảm giác như năm kia đã quay trở lại.
Khi ở Chicago O’Hare chuẩn bị lên máy bay đổi chuyến, lại bị báo chuyến bay vì bão tuyết nên bị hoãn, Lý Mộ gọi điện thoại hỏi hãng hàng không, sau khi biết hôm nay có lẽ không thể nào cất cánh, cũng bỏ ý định bay bằng máy bay tư nhân.
Hãng hàng không tỏ ý nếu có thể sắp xếp cất cánh sẽ gọi điện báo cho họ trước đó vài tiếng.
Hai người gọi taxi ở sân bay, Lý Mộ nói tên nươi tới, trong bão tuyết, chiếc xe taxi đỏ lái vào khu chung cư hạng sang trên con phố phồn hoa của anh.
Khi bước ra Trang Khâm hơi đông cứng, lúc ngồi trên xe Lý Mộ kéo hai tay cậu lại, bỏ vào trong túi áo khoác của mình, hai tay đna vào nhau, chiếc nhân trên ngón tay Lý Mộ lạnh băng, bàn tay lại rất ấm áp, sự ấm áp này kéo dài bao phủ cả người Trang Khâm.
Tài xế nhìn họ qua gương chiếu hậu: “Hai người là anh em?”
Lý Mộ: “Sắp kết hôn rồi.
”
Tài xế: “Wow, chúc mừng hai người nhé.
”
Lý Mộ nói cảm ơn, chà xát ngón tay Trang Khâm, thấp giọng hỏi: “Sao vẫn lạnh vậy, còn run lên rồi?”
“Em… ừm.
” Cậu hơi căng thẳng, càng tới gần lại càng căng thẳng, cậu sợ phản ứng của sư phụ, một lần sư nương nghe cuộc gọi của cậu, nghe sư nương nói, sư phụ không muốn nghe bà nói chuyện của cậu, chỉ bảo một câu: “Chỉ cần nói sửa đổi, nó vẫn là đồ đệ ngoan của tôi.
”
Chuyện này sửa thế nào được.
Lý Mộ ôm cậu vào lòng càng chặt hơn, khẽ khàng vuốt ve lưng cậu từng chút một, giống như vuốt lông mèo, Trang Khâm thoải mái hơn nhiều, dần dần cũng không còn lo lắng tới run lên nữa.
Sư nương gọi điện.
Trang Khâm nghe máy, bà hỏi to: “Tiểu Lục Lạc, ta đang ở sân bay, con sắp tới chưa?”
“Người đang ở sân bay?” Trang Khâm ngồi thẳng dậy ngay, “Người đi một mình?”
“Đi cùng với đại sư tỷ của con, nó lái xe đưa ta tới.
”
Lúc này Trang Khâm mới yên tâm, giải thích cho bà hiểu chuyến bay của mình bị hoãn nên cậu đang ở Chicago, có thể ngày mai mới cất cánh, cũng có thể đợi hai ba ngày, thậm chí là một tuần.
Sư nương: “Từ từ mà tới, không phải vội.
”
“Sao người lại tới sân bay… con cũng không nói cho người biết chuyến bay nào mà.
” Trang Khâm vừa nói, mũi lại bắt đầu cay cay.
“Cứ nghĩ con tới một mình, tính toán thời gian, đoán là lúc này hẳn là tới rồi, bảo sư tỷ đưa ta tới.
”
Tình cảm của cậu dành cho sư nương rất sâu đậm, trong lúc này, thậm chí vừa nghe thấy giọng của bà, cậu có cảm xúc xúc động muốn khóc.
“Ta và sư tỷ con tìm một khách sạn gần đó nghỉ một đêm, về cũng đường xa, ngày mai tới cũng không tiện.
”
Trang Khâm nuốt cảm xúc lại, nói: “Người và sư tỷ về nhà đi, ngày mai còn chưa chắc đã bay được.
Con tới rồi, con sẽ bắt taxi qua, người yên tâm đi, con không đi một mình, có người… ở bên cạnh con.
”
Sư nương không chịu, nói là khách sạn cũng đặt rồi, về nhà cũng đã muộn, thời tiết quá xấu.
Taxi tới nơi, Trang Khâm vừa xuống xe, vừa nói chuyện điện thoại với sư tỷ.
Đứa nhỏ giữ cửa ở chung cư tới xách hành lý, Lý Mộ ôm vai cậu dẫn cậu đi vào.
Quan hệ của đại sư tỷ và sư phụ không quá tốt, từ nhỏ cô đã có tính cách ngoan cố, thường xuyên cãi nhau với ông, giờ đỡ hơn một chút nhưng vẫn thường xuyên cãi nhau vì vài chuyện nhỏ.
Đại sư tỷ chỉ một vài chiêu cho Trang Khâm: “Ông ấy nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, em cứ mặc kệ! Xem ông già kia có bỏ được không, nếu bỏ thật được, em cũng