Trang Khâm đưa lưng về phía Lý Mộ, vốn không thấy được vẻ mặt của anh, lại có thể cảm nhận được ánh mắt.
Cậu nhanh chóng mặc lại áo, xoay người về, thấy Lý Mộ đang mặt không cảm xúc ngậm kẹo mút.
Trang Khâm: “Đoạn vừa rồi thế nào, còn muốn làm lại lần nữa không?”
Lý Mộ lễ phép lắc đầu: “Không cần.”
Lại một lần nữa, chỉ sợ muốn bình tĩnh nói chuyện với nhau cũng sẽ không còn dễ dàng.
Lý Mộ nói không cần, có nghĩa là đối diễn đã kết thúc, Trang Khâm nói: “Tôi tiễn anh xuống dưới.”
Tiểu Liên ngồi trên ghế ôm gối ngủ cuối cùng cũng tỉnh lại: “Anh, anh Trang…”
“Mau đứng lên, làm khó cậu rồi, đi ngủ đi.”
Tiểu Liên thấy cậu đi giày, thì mờ mịt hỏi: “Đối diễn xong rồi? Anh Trang muốn đi đâu vậy?”
“Tiễn anh ấy xuống tầng.”
Tiểu Liên lau nước miếng: “Đừng quên thẻ phòng!”
“Cậu không nói thì tôi cũng suýt quên mất.” Trang Khâm cầm thẻ phòng, đưa Lý Mộ xuống dưới tầng: “Anh tự mình đi ra ngoài, hay muốn tôi đi cùng?”
Bên ngoài có một cái đường nhỏ, phải đi hơn một phút, tối như mực, không có chút ánh sáng nào, bên cạnh chính là một vùng đất hoang.
Lý Mộ ngây ra một giây, lắc đầu.
Trang Khâm: “Vậy bao giờ anh về nhắn tin cho tôi, chú ý an toàn.”
Lý Mộ bắt đầu cảm nhận được sự nghiêm túc và săn sóc của cậu.
Bạn nhỏ này hình như thực sự nghe lời đạo diễn Quách nói, định yêu đương với mình?
Lý Mộ nghĩ nếu mình lãnh đạm quá, bạn nhỏ có thể sẽ cảm thấy thất bại khó chịu mất? Nhưng người như anh, ngoài lúc diễn, chính là mặt than, rất ít khi mỉm cười.
Anh bắt đầu nghĩ, nếu bản thân là Giang Trác thì sẽ thế nào.
Trang Khâm thấy anh đứng bất động: “Anh để quên thứ gì à?”
“Không.” Lý Mộ đứng ở cửa cầu thang xoa xoa đầu cậu, tay thu về rất nhanh, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt, “Đi đây, ngủ ngon.”
Cảm xúc hơi ngứa ngáy trên đầu lướt qua, Trang Khâm ngây ngẩn: “À… Ngủ ngon…”
Cậu vẫy tay.
Lý Mộ đi rồi, cậu lên tầng, tuy ngạc nhiên nhưng cũng không quá để tâm.
Ngày hôm sau quay, lại là một ngày cường độ cao từ sáng tới tối, quay ở phim trường trong nhà, Quách Bảo Châm thanh tràng, để lại cameraman, chỉ có bốn người cùng trong một không gian mà quay.
“Cut ―― thầy Trang, vừa rồi diễn hơi kì, ngài cho tôi cảm giác như biết rằng đằng sau có người, có hơi cố tình, thả lỏng một chút.”
Trang Khâm: “Được.”
Quách Bảo Châm: “Phân cảnh hai, qua.”
Quay phân cảnh tiếp theo, Trang Khâm phải cởi quần ngoài ra, chỉ quay chân.
Mặc ở bể bơi thế nào, thì mặc ở đây như vậy, dưới quần đùi là hai cẳng chân thon dài cân xứng, Quách Bảo Châm cũng nói thầm: “Sao dáng người tốt thế, tỉ lệ này, còn trắng như vậy.”
Phim trường không chỉ có hai người, Trang Khâm cũng không để ý tới chuyện lộ một chút da như vậy, rất phối hợp.
Lý Mộ đứng ngoài nhìn, ánh mắt theo phản xạ tránh đi, chỉ là hình ảnh kia đã để lại ấn tượng trong đầu, hình ảnh trong não anh cứ hiện rõ ngay trước mắt, tránh cũng như không tránh.
Chờ cameraman quay xong, Quách Bảo Châm thấy vẫn còn thời gian, thì đề nghị: “Hay là quay thêm một cảnh nữa đi?”
Lý Mộ kẹp thuốc lá đạo cụ giữa hai ngón tay, anh thấy Trang Khâm đã đủ cạn kiệt sức lực, đang định đưa ra lời phản đối, lại nghe thấy trợ lý kia của Trang Khâm mở miệng trước: “Đạo diễn Quách, thế này không ổn nhỉ, trái với hợp đồng quay chúng ta đã ký, hôm nay đã quay một ngày…”
“Không sao!” Trang Khâm cắt lời cậu, “Đạo diễn Quách có thể quay thêm cảnh, tôi hoàn toàn có thế phối hợp.”
Quách Bảo Châm: “Trạng thái bây giờ của cậu ổn chứ?”
Trang Khâm nói: “Trạng thái bây giờ của tôi vừa lúc, mai quay còn phải điều chỉnh trạng thái một lần nữa, không bằng quay luôn bây giờ đi, đỡ cho ngày mai lại phải bố trí ánh sáng lần nữa.”
Quách Bảo Châm bị tinh thần chuyên nghiệp của cậu thuyết phục, hỏi Lý Mộ: “Cậu thì sao, còn quay được tiếp không?”
Lý Mộ xem thời gian, lạnh nhạt lên tiếng: “Đến 10 giờ, nếu quá giờ đó thì không quay nữa.”
“Được, 10 giờ kết thúc công việc.” Quách Bảo Châm cũng không hiểu vì sao lại nghe lời anh, có thể do anh là bên đầu tư.
Trang Khâm mặc lại quần áo, mở kịch bản ra.
Cảnh mới cho thêm vào này khá thú vị, xảy ra trước cảnh diễn mờ ám.
Trang Khâm nhìn lướt qua cảnh này, vài giây đã xem xong, mình không có lời thoại nào cả.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, cũng may là cảnh này, nếu là cảnh tiếp theo, thật sự không biết nên quay thế nào.
Cảnh này chỉ có năm câu.
Máy quay dừng lại ở hình ảnh quạt điện xoay tròn trong phòng, quay vài giây, quạt thong thả dừng lại.
Giang Trác đang ngồi trên giường đứng dậy kiểm tra, quạt không quay.
Giang Trác đi ra ngoài.
An Khả nằm trên giường, xoay người (nhìn về phía cửa).
Trong phòng không có ánh sáng Giang Trác bước vào (nhìn lên giường): “Là tôi.”
Để các cảnh quay nối liền không khác nhau, trước mỗi một cảnh quay, đều phải chụp ảnh lại lưu trữ trước, khi quay tiếp cảnh trước đó, sẽ lấy ảnh đã lưu trữ ra để đối chiếu với hiện trường, phục hồi lại như cũ.
Quách Bảo Châm tìm vài công nhân trong đoàn phim trở về, tốn chút thời gian bố trí, bắt đầu quay.
Khi Lý Mộ quay, Trang Khâm cũng ở bên cạnh xem.
Hôm qua quay cảnh diễn phối hợp nhau, còn chưa cảm nhận được rõ, hôm nay đứng xem, mới biết thực ra anh có rất nhiều kĩ xảo biểu diễn, với cảnh quay chỉ thông qua các động tác bên ngoài này lại có thể biểu hiện được tâm tình của nhân vật, tay thực sự mau lẹ, có thể bắt giữ được phương hướng máy quay cực tinh, từ đó điều chỉnh lại bản thân.
Cách thức này được gọi là diễn viên phái năng khiếu, đầu tiên từ trên diện mạo đã có thể phân chia, Lý Mộ là một “khuôn mặt điện ảnh” hoàn mỹ, có điều vẫn khá là đi theo xu hướng thần tượng, bởi vì Trang Khâm chưa thấy anh diễn thoát ly bản thân bao giờ, bề ngang nhân vật lớn, đây là duyên cớ khiến cho con đường diễn xuất bị hẹp.
Trang Khâm lại vòng qua sau màn hình xem, diện mạo của Lý Mộ rất gây áp lực, xem ở đằng sau, không mãnh liệt bằng xem trực tiếp.
Nhưng cho dù chỉ xem ở sau màn hình, sự anh tuấn bức người này cũng sắp trào ra khỏi màn hình, nhảy tới trước mắt rồi, đủ để nói lên biểu hiện ra bên ngoài của anh tốt tới mức nào.
Rất nhanh đã tới cảnh kia của Trang Khâm.
Một lần đã qua, kết thúc công việc.
Quách Bảo Châm nói: “Thầy Trang, sáng mai không có cảnh quay của ngài, có thể ngủ thêm một lát.
Đóng phim vẫn phải kết hợp với nghỉ ngơi.”
Trang Khâm nói được, nhưng Tiểu Liên đang ở đằng sau thu dọn đồ giúp cậu nghe thấy thì lại nhíu mày: “Đạo diễn Quách, lần sau muốn thêm cảnh, thì phải nói trước, không thể tự tiện thêm như thế được, đừng thấy chúng tôi dễ