Ngồi trên xe Lý Mộ, Trang Khâm nhắn tin cho Tiểu Liên, giải thích là bởi vì thẻ phòng tiêu từ, nên cậu tới chỗ Lý Mộ, trưa mai quay lại.
Ai ngờ Tiểu Liên vốn chưa ngủ, đọc xong tin này lập tức ngồi bật dậy: “Anh Trang! Không được, ở chung với người khác quá nguy hiểm!”
“Lý Mộ đâu phải người xấu, nhà anh ấy có phòng trống, yên tâm đi, cũng không ngủ chung một phòng mà.”
“Vậy cũng không được, mau quay lại!”
Trang Khâm vừa định nhắn lại, đã nghe thấy giọng Lý Mộ: “Tới rồi.”
“Nhanh như vậy?” Cậu ngẩng đầu không nhìn màn hình điện thoại nữa, thấy trước mặt có một bức tường và một cánh cổng lớn, xe đang đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài.
Lý Mộ vặn chìa khóa, xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe cho Trang Khâm, tiện tay nhấc túi mèo xuống.
Trang Khâm: “Để tôi xách cho nhé?”
Lý Mộ: “Không sao.” Mèo con mà thôi, cũng không nặng.
Trang Khâm rất muốn cầm mèo, nhưng cũng không tranh với anh.
Cổng lớn có bảo vệ, trước khi về Lý Mộ đã gọi điện thoại, bây giờ người ta đã cố tình để lại cho anh một cánh cửa nhỏ, hai người đi vào, Trang Khâm nhìn một mảnh ruộng lớn, bên cạnh còn có những căn nhà nhỏ đơn sơ, thì hỏi: “Chỗ này đã được coi là trong khu biệt thự chưa?”
“Chưa.” Lý Mộ giải thích cho cậu, “Chỉ có ba căn biệt thự thôi, một căn đang tu sửa, còn một căn bên kia, chủ nhân thuê người dân ở lại trông coi, ngày thường gần như không có ai.”
Thế nên bây giờ chỉ có một mình anh ở, tất cả các phương tiện cũng chỉ một mình anh dùng, ban ngày đóng phim khi không có ở nhà, sẽ có nhân viên vệ sinh khu biệt thự thuê tới quét dọn, cách một ngày thay ga giường một lần, phục vụ sánh ngang với khách sạn, nhưng mỗi tháng sẽ tốn thêm tiền.
Trang Khâm mơ hồ nghe được tiếng sóng vỗ rì rào, nhưng ban đêm cũng không thấy rõ phương hướng, liền hỏi: “Biển ở bên kia à?”
“Phải, ở trước biệt thự, cách một rừng cọ, mai ban ngày cậu có thể đi nhìn xem.” Thực ra biển ở đây chẳng ra gì, cát cũng không mịn, nhưng bởi vì ít du khách, đi xem mặt trời mọc mặt trời lặn, nghe sóng biển một chút cũng không tồi.
Trang Khâm: “Sang đây đóng phim nhiều ngày như vậy rồi, cũng chỉ có ngày đầu tiên là có ra ngoài đi dạo, tôi còn chưa tới bờ biển bao giờ.”
Lý Mộ: “Cậu có thích biển không?”
Trang Khâm nói: “Tôi không giỏi bơi lội lắm, thế nên không dám xuống, nhưng thích ngắm.” Ngày đó khi tới, cậu đã ghé vào cửa sổ trên máy bay nhìn xuống, bên dưới là một vùng biển màu xanh mênh mang.
Đi hai ba phút mới tới nơi, Trang Khâm ngẩng đầu nhìn kiến trúc khác biệt độc đáo của căn biệt thự này.
Đèn sáng lên, cửa cũng mở ra, Trang Khâm hỏi: “Ở đây còn có ai khác à?”
Lý Mộ đáp: “Vừa rồi tôi đã gọi điện bảo quản gia mang chăn ga giường mới tới, bảo ông ấy để lại đèn.” Đã khuya, người ở đây thường đi nghỉ ngơi từ sớm, Lý Mộ thấy quản gia còn chưa ngủ mới bảo ông ta đem tới.
Nhà của quản gia ở bên cạnh ruộng lúa, rất gần, nhưng Lý Mộ không để ông giúp thay chăn ga cho.
Lý Mộ lấy cho cậu một đôi dép đi trong nhà sạch sẽ, Trang Khâm thay giày, Lý Mộ đặt mèo xuống, đi sang bên trái, vào phòng bếp rửa tay, mở tủ lạnh lấy sữa chua cho cậu.
Trang Khâm thấy ở giữa có cầu thang xoắn ốc, bên phải là khu vực phòng khách, có sofa đủ các loại, ghế nằm, giường xếp, chăn, một bên là giá sách có sách viết bằng tiếng Thái, cùng với đủ các sản phẩm thủ công nghệ.
Trong góc còn có nhà cây và ổ mèo mới mua, bên ngoài cửa sổ sát đất là một cái bể bơi, dưới đáy bể có đèn, làn nước trong suốt màu lam nhạt.
Lý Mộ đi tới đưa sữa chua Ấm Áp cho cậu: “Bên trên vẫn còn chưa dọn xong, cậu ngồi đợi dưới này mười phút, nhà vệ sinh ở kia, cửa khá khuất.” Anh chỉ vào chỗ sau cầu thang, nói.
Trang Khâm còn tưởng rằng có người ở trên đang thu dọn, nghe vậy thì chú ý vào sữa chua Ấm Áp, chỉ mới thấy bao bì, vẻ mặt đã cứng lại: “Nhãn hiệu này xuất khẩu rồi cơ à?”
Lý Mộ: “Ngày hôm qua trong nước mới gửi tới đây.”
“Lại là mua hộ?” Trang Khâm nhìn anh với ánh mắt kì quái, “Anh thích nhãn hiệu này?”
Lý Mộ hôm qua chỉ mới uống một ngụm đã vứt đi: “Cũng tạm.”
Trang Khâm nghĩ, thảo nào lại lấy tên này cho mèo, hóa ra là bản thân anh ấy thích: “Thực ra trước đó tôi có chụp quảng cáo cho họ.”
Lý Mộ nói rằng mình biết.
Lần trước anh thấy Trang Khâm nói là thích uống sữa chua nhãn hiệu này trong video phỏng vấn, sau đó anh search một chút, không ngờ là thích tới độ tự mình chạy đi đại diện nhãn hiệu.
Trang Khâm nhận lấy sữa chua cũng không uống ngay, rất nghiêm túc nói: “Mỗi tháng bên quảng cáo đều đưa một đống sữa chua tới cho tôi, còn có cả vị mới họ mới ra, bao bì mới, tặng tôi trước khi đưa ra thị trường, nếu như anh thích, chờ về nước rồi, mỗi tháng tôi đều bảo họ mang tới cho anh.”
Trong mắt Lý Mộ hiện lên chút ấm áp, anh cúi đầu nhìn cậu, ánh sáng dừng lại nơi đỉnh đầu và khuôn mặt Trang Khâm, như một lớp vải sa mỏng mông lung.
Trang Khâm không thấy anh đáp lời, thì nghĩ là anh ngại: “Đừng khách sáo với tôi, thật đấy, anh cứ uống đi, bên quảng cáo chưa từng khách sáo với tôi bao giờ.”
Giọng điệu vô cùng chân thành tha thiết, quả thực có chút gấp không chờ nổi.
Lý Mộ không thích uống sữa chua: “Được.”
Lý Mộ ôm chăn ga quản gia đặt trên bàn dài ngoài cửa lên tầng, Trang Khâm ngồi dưới, thấy anh ôm đồ, còn tưởng là khăn mặt và khăn tắm.
Cậu nhanh tay thả sữa chua về lại tủ lạnh, vừa mở ra, cậu thấy tràn ngập trong tủ chính là nhãn hiệu Ấm Áp, trước mắt bỗng tối sầm lại —— quả thực có chút cảm giác sợ hãi khi bị ba ba quảng cáo chi phối.
Uống nhiều thứ này như vậy, Lý Mộ thực sự sẽ không buồn nôn sao?
Trên tầng, Lý Mộ có chút phát sầu với chăn gối, nhưng thực ra đây không phải việc gì khó, chỉ là do anh ít làm quá thôi.
Bởi không thành thạo, thế nên thay rất chậm.
Mà Trang Khâm cứ nghĩ là Lý Mộ đã về phòng nghỉ ngơi, còn phòng mình thì đang có người khác quét dọn, nên không đi lên, cậu ở dưới tầng cho mèo ăn, cậu rất thích cảm giác ở chung với động vật, vật