Tiếng gõ cửa vang lên: “Anh Trang, anh ở phòng nào?”
Trang Khâm vội vàng lùi về phía sau, tránh khỏi cái ôm.
Vòng ôm trống rỗng, Lý Mộ nhíu mày, Trang Khâm cầm kịch bản trả lời: “Ở đây, đang đối diễn.”
Tiểu Liên: “À! Bên phụ trách bảo em nói với anh một tiếng, phòng 259 bên cạnh kia phải sử dụng để người mới tới đoàn phim ở, bắt đầu từ ngày mai không thể đối diễn ở 259 nữa…”
“Được, tôi biết rồi.”
Nhân viên đoàn phim luôn có sự lưu động, ngoài những người ký hợp đồng lao động dài hạn ra thì sẽ có nhân viên thỉnh thoảng sẽ rời khỏi đoàn, hoặc sẽ có người mới vào đoàn, một bộ phim điện ảnh, thông thường cần mười thậm chí là hơn hai mươi cameraman, cùng với thợ thu âm, chuyên viên ánh sáng hỗ trợ.
Bộ phim này bây giờ đều đang quay những cảnh diễn viên chính phối hợp, giai đoạn sau vai phụ mới điều động từ trong nước tới, khách sạn này vốn không đủ dùng, phải dùng hết tất cả các phòng mới miễn cưỡng đủ.
Tiếng bước chân bên ngoài vẫn ở đó, có thể nghe thấy tiếng Tiểu Liên bước vào phòng bên cạnh, quẹt thẻ mở cửa, đóng cửa, sau đó là tiếng dỗ mèo.
“Cách âm quá kém.” Lý Mộ nói.
“Không tốt cho lắm, nhưng thôi cũng tạm vậy…” Ở phòng bên là trợ lý nhà mình, cũng vẫn ổn.
Đưa Lý Mộ xuống tầng, đi qua bể bơi, đưa anh ra ngoài cửa khách sạn, Lý Mộ lấy một viên kẹo ra khỏi túi quần: “Cho cậu ăn đỡ thèm.”
Trang Khâm: “… Cảm ơn nhé.”
Cậu nhận lấy, cười, đây còn không phải là kẹo dừa ở quầy lễ tân khách sạn sao?
Lý Mộ gật đầu: “Đừng khách sáo, tiễn đến đây thôi.”
Trang Khâm chào anh, nhìn anh đi qua giao lộ lên xe, mới quay người.
Lý Mộ ngồi lên xe, khi xe lăn bánh mới thấy cậu đi vào trong.
Cảm giác khi ôm cậu, là sự thoải mái vượt quá tưởng tượng của Lý Mộ.
Anh lái xe tới cửa hàng tiện lợi gần đó, bởi tiếng Thái chữ biết chữ không, nên chỉ có thể xem đồ, chọn kẹo nhiều vị, kem, rồi lại đi tới tiệm trái cây mua hoa quả.
Phim trường ngày hôm sau.
Nhiệm vụ quay phim căng thẳng, cảnh quay hôm qua dịch tới hôm nay quay, năm rưỡi sáng Trang Khâm ngủ dậy, nửa đêm hôm qua phòng bên hình như có người vào ở, không thể không gây ra chút tiếng ồn, rạng sáng ba giờ cậu bị đánh thức, sau đó trằn trọc mãi không ngủ lại được nữa.
Trang Khâm mơ màng đi xuống tầng ăn sáng, nhân viên trong đoàn thấy cậu đều chào: “Chào buổi sáng, thầy Trang.”
“Chào…”
Trang Khâm ăn sáng xong, cũng không thấy đạo diễn đâu, trong đoàn phim có người nói: “Đạo diễn Quách hôm nay mới năm giờ đã đến ăn, tới phim trường rồi.”
Trang Khâm ngáp một cái, xuống tầng ăn mất mười phút, vậy mà cũng vã mồ hôi được.
Cậu lên tầng tắm rửa nhanh, lại thay quần áo, cho một cái khăn vào trong túi đựng kịch bản, ngồi lên xe đi tới phim trường.
Bình minh ở Đông Nam Á đến rất sớm.
Mười phút sau, xe đến ngoài phim trường, người địa phương còn chưa ngủ dậy, phim trường đã bắt đầu ngày làm việc.
Trang Khâm vào phòng hóa trang, chị gái trang điểm makeup nhẹ cho cậu, sau đó Lý Mộ đi vào, trên người là một bộ quần áo trẻ trung chưa thấy mặc vào giờ, thẩm mỹ của Lý Mộ không tồi, cũng không câu nệ việc phải ăn mặc trang trọng, khi mặc các nhãn hiệu nổi tiếng lên người anh, đều có thể mặc ra khí chất người mẫu.
Hai người nói chào buổi sáng với nhau, Lý Mộ đưa trái cây đã cắt sẵn cho cậu, Trang Khâm khen anh chu đáo, sau đó lắc đầu: “Đợi lát nữa phải quay cảnh… hôn kia.”
Lý Mộ mở tủ lạnh bỏ hộp giữ tươi vào: “Quay xong cậu rảnh thì ăn nhé.”
Chuyên viên trang điểm nhìn cậu, lại nhìn Lý Mộ – người đang ngồi vào một chiếc ghế trang điểm, dưới ánh đèn LED hóa trang chết chóc, vẫn đẹp trai tới làm người giận sôi.
Không hiểu sao lại có cảm giác được ăn đường.
Quan hệ của hai nam chính lúc không diễn cũng thật là tốt!
Chị gái hóa trang cho Lý Mộ, miệng còn nói chuyện phiếm với Trang Khâm, Trang Khâm khá bình dị gần gũi, Lý Mộ lại không như vậy, chị không dám nói chuyện với vị này, nhưng lại dám thảo luận với minh tinh đang hot về bộ phim mới của cậu.
“Gần đây ngày nào tôi cũng xem bộ phim Phương trình kia của ngài!”
“Kĩ thuật diễn của tôi trong bộ đó nát lắm.” Bản thân Trang Khâm còn chưa xem.
“Quay tốt lắm mà, tạo hình tuấn tú, làn đạn toàn khen đẹp trai thôi.”
Kĩ thuật diễn của Trang Khâm trong bộ phim thanh xuân kia cũng còn tạm được, ai ngờ không biết làn đạn bị ai đó thuê thủy quân tràn vào, chỉ một cảnh thôi mà đầy bình luận chê cậu diễn kém, thẳng thắn tẩy sạch não của người qua đường, làm mọi người nghĩ rằng thực sự rất kém.
Lý Mộ đang được chị đánh phấn liền hỏi: “Làn đạn là cái gì?”
“Chính là bình luận chạy trên màn hình video, bây giờ trang web chuyên đăng video đều thích làm cái này, có thể mở ra ở góc trái dưới màn hình.”
Lý Mộ gật đầu, định tối nay sẽ xem thử.
Trang Khâm đi vào phòng thay đồ trong góc, dùng khăn ướt lau người một chút rồi mới thay quần áo.
Có mười bộ quần áo giống nhau như đúc, đều là hàng vỉa hè —— về mặt trang phục, bộ phim này tiết kiệm được khá nhiều tiền.
Trang Khâm bước ra, Lý Mộ vào thay.
Cậu đứng ngoài chờ Lý Mộ cùng đi vào phim trường, lại thấy điện thoại đặt trên bàn trang điểm sáng lên, tưởng là chị gái trang điểm quên cầm đi, định cầm cho chị, lại phát hiện hóa ra là máy của Lý Mộ.
Điện thoại của anh là điện thoại màu đen phổ biến, nhãn hiệu cũng đại chúng, không quá cao cấp, cũng không dùng ốp, rất dễ bị nhận nhầm.
Không biết có phải là không cẩn thận ấn vào nút mở điện thoại hay không, trên màn hình bật ra mục tìm kiếm gần đây.
“Nam diễn viên đóng phim bị cứng lên thì phải làm sao?”
Trang Khâm sửng sốt một giây, luống cuống ném điện thoại của anh về lại chỗ, lấy kịch bản ra giả vờ như không có gì xảy ra.
Nam diễn viên kia, là chỉ mình hay là chỉ anh ấy?
Lý Mộ nhìn như nam thần lãnh đạm, sao lại tìm kiếm từ khóa kiểu này.
Lý Mộ thay đồ xong bước ra, thoáng thấy cậu vẫn ngồi tại chỗ xem kịch bản, gương hóa trang chiếu ra một khuôn mặt đỏ bừng.
Xem kịch bản tới đỏ cả mặt?
“Đi thôi.” Lý Mộ gọi cậu, “Đi phim trường.”
“À, à…” Trang Khâm đứng lên, thấy Lý Mộ ném chiếc điện thoại màu đen vào trong ngăn kéo, Trang Khâm liền bảo: “Hay là anh đưa điện thoại cho trợ lý tôi cầm giúp, anh để đồ trong ngăn kéo phòng hóa trang rất không an toàn.”
“Được.” Lý Mộ lấy điện thoại ra đưa cho cậu, cúi đầu thấy tai cậu ửng hồng, thì không nhịn được thấp giọng nói, “Đừng quá căng thẳng, tôi sẽ không quá thô bạo.”
“Tôi biết…”
“Sao lại nóng vậy?”
Do thời tiết, thực ra phim trường có mở điều hòa.
Phụ trách