Một đêm này Lý Mộ ngủ thật sự tệ, mỗi lần nhắm mắt lại muốn ngủ là lại nhớ tới cảnh quay ban ngày.
Trí nhớ tốt quá, thế nên hình ảnh khắc sâu trong đầu, nửa đêm anh tỉnh giấc một lần, xuống tầng uống nước đá, mở điện thoại ra, vào tin nhắn yêu cầu Quách Bảo Chân cắt cảnh quay ban ngày kia đi.
Anh cũng không muốn cho những người khác thấy cảnh quay này, thậm chí còn muốn xóa kí ức của đạo diễn và cameraman đi.
Tin nhắn không gửi đi, anh lại nghĩ, một cảnh này cắt đi rồi, về sau còn có nhiều cảnh khác quá mức hơn, có muốn quay hay không?
Trang Khâm cũng không ngủ yên.
Đời trước thần kinh cậu suy nhược, luôn chỉ ngủ được nửa tiếng, đã bị một tiếng động nhỏ đánh thức.
Ngủ, lại tỉnh, có đeo nút tai cũng không có tác dụng gì.
Sau khi trọng sinh tật xấu này tốt lên không ít, tiếc nuối lớn nhất trong lòng cậu chính là sư nương mất vì bệnh, chuyện này được giải quyết rồi, cái dằm duy nhất còn lại cắm trong lòng chính là thế thân Hải Dương của cậu.
Không biết là bởi vì gần đến ngày hay là bởi vì tiếng anh trai cameraman mới chuyển vào phòng bên quá to, rạng sáng cậu đã tỉnh giấc, Trang Khâm mở WeChat sáng bừng trong căn phòng tối, tìm được nick của Trịnh Phong Bách.
Hai người thêm WeChat là vào năm kia quay “Kiếm Như Hồng”, cậu là thế thân nhưng không nhắn tin qua lại cho Trịnh Phong Bách nhiều, mà gửi cho trợ lý của gã càng nhiều hơn, mỗi ngày đều bắt cậu tới làm việc, quay thay gã cảnh này cảnh kia.
Lúc ấy Trang Khâm rất vui lòng, thời gian làm càng nhiều thì càng có nhiều tiền.
Ấn mở vòng bạn bè của Trịnh Phong Bách, không biết có phải là đã chặn mình hay không mà không thấy có bất kì một tin nào về đoàn phim “Định Đông Phong”.
Mà đạo diễn của bộ này, đạo diễn Khuất, cũng là một người khá khó tính, sau khi gây ồn ào không thoải mái, Trang Khâm vẫn xin lỗi mãi, nhưng đạo diễn Khuất không có hồi đáp.
Cậu chỉ có thể quan sát tình hình từ một nữ diễn viên khác cậu quen cùng đóng “Định Đông Phong” – Mai Thanh Thu.
Bộ phim này từ lúc quay tới giờ vẫn luôn rất thuận lợi.
Cậu mở Weibo ra, đăng nhập vào nick clone, xem trang chủ của Trịnh Phong Bách, xem tới trang chủ của trợ lý và người đại diện của gã, có mấy tin liên quan tới phim trường, nhưng trước sau không hề thấy có tin gì liên quan tới thế thân.
Sáng sớm hôm sau.
Quách Bảo Châm ngủ dậy, thấy nhà đầu tư Lý tổng gửi tin nhắn tới.
“Video gửi cho tôi không cho phép gửi cho ai khác.”
“Ý tôi là.”
“Những người khác ngoài đoàn phim không ai được xem.”
Cái tin “Tôi là nhà đầu tư” gửi trưa qua chỉ cần lướt lên một chút là thấy rồi.
Quách Bảo Châm vốn không dám đưa ra bất kì dị nghị gì: “… Vâng Lý tổng.”
Anh ta rửa mặt, ra khỏi phòng đi ăn sáng, đúng lúc gặp phải Trang Khâm mang khuôn mặt ỉu xìu trông rất mệt mỏi.
“Thầy Trang tối qua ngủ không ngon à?”
“Hơi mất ngủ,” Trang Khâm xua tay tỏ ý không đáng lo, múc một bát cháo trắng, “Sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ đóng phim hôm nay.”
Có đôi khi càng mệt càng dễ tìm được trạng thái, vào lúc tinh thần căng thẳng, diễn xuất càng xuất sắc càng dễ quên mình, nhưng đây chính là giới hạn, quá khỏi phạm vi này, sẽ không làm được gì cả.
–
Tháng này rất nhanh đã trôi tới cuối tháng trong trạng thái bận rộn.
Trang Khâm muốn xin nghỉ về nước, đạo diễn Quách nghe nói fans của cậu chuẩn bị mở tiệc mừng sinh nhật 20 tuổi cho cậu.
Bỗng nhiên nhắc tới tuổi, đạo diễn Quách mới có cảm giác rõ ràng: “Cũng nhỏ quá rồi, ít hơn tôi cả một đống tuổi.”
Trang Khâm nói: “Thực ra tuổi thật của tôi lớn hơn trong giấy chứng minh thư một chút, trước kia làm hộ khẩu muộn, tuổi cũng điền nhỏ hơn.”
“Nhìn cậu thoạt nhìn cũng chưa tới hai mươi.” Quách Bảo Châm cả ngày đều nhìn mặt cậu đóng phim, miễn dịch được một chút, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ kinh ngạc cảm thán Chúa sáng thế ban ân, nhưng không hiểu vì sao, có lẽ nghề diễn viên này trời sinh đã dễ nghĩ nhiều, mẫn cảm, yếu ớt, Quách Bảo Châm thường xuyên thấy cậu ngồi một mình, nếu không có người nói chuyện với cậu, cậu có thể im im lặng lặng ngồi ngốc trong góc, như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Thế nên anh ta cảm thấy khí chất của Trang Khâm có cảm giác thiếu niên, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, nhưng luôn làm cho người ta cảm giác trong lòng cậu đã trải qua những chuyện rất nặng nề.
Chỉ là, rất nhiều diễn viên đều như vậy, họ muốn diễn tốt, sẽ phải gánh chịu cảm xúc và linh hồn không thuộc về họ.
Cô độc u buồn là thái độ bình thường, Trang Khâm không phải ngoại lệ.
Tiểu Liên vốn tưởng Trang Khâm sẽ về thủ đô tham dự tiệc sinh nhật, nhưng khi tới sân bay lại thấy: “Hàng Châu? Đi Hàng Châu làm gì?”
“Tới Kim Hoa.” Trang Khâm đeo kính râm lên, lặng lẽ không chút nổi bật đi qua cửa kiểm tra an ninh.
“Hoành Điếm?” Tiểu Liên không nắm được đầu mối, “Vào đoàn hay là tham ban? Có đoàn phim mời anh à?” Sao cậu ta làm trợ lý mà lại không biết nhỉ.
“Tham ban.”
Năm tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Trên người Trang Khâm không mang theo hành lý, kịch bản cũng không mang theo, hai người khoan khoái lén xuống khỏi máy bay, Trang Khâm gần như che kín mặt đi ra ngoài, đội mũ đeo khẩu trang còn thêm cả kính râm, vì che quá kín, lại có khí chất phi phàm và dáng người quá tốt nên suýt đã bị nhận ra.
Trang Khâm mặt không đổi sắc, cũng không dám chạy, cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại.
Tiểu Liên cuống quýt gọi xe: “Anh đáng lẽ nên nói cho em biết sớm, nếu không đã không như bây giờ, tài xế quen cũng không hẹn được, chỉ có thể lên xe của sân bay…”
“Yên tâm, tài xế taxi sẽ không nhận ra tôi đâu.” Có cầm ảnh chụp của cậu cho tài xế xem, có khi cũng chưa chắc đã nhận ra.
“Anh tới Hoành Điếm tham ban một nữ diễn viên, không nói cho em biết, cũng không báo chị Mân… anh Trang, đoàn phim “Định Đông Phong” liệu sẽ hoan nghênh mình chứ?”
“Tôi cũng chỉ đi tham ban thôi mà, cũng không phải là đóng phim.” Đạo diễn Khuất có phong độ, không đến mức đuổi cậu, nhưng chắc chắn sẽ không chào đón.
Hai người cuối cùng cũng ngồi lên được xe taxi, Tiểu Liên cầm điện thoại hỏi: “Chuyện này em báo cho chị Mân được không? Không lúc về thấy tin anh tham ban, chị ấy lại không biết thì kiểu gì cũng mắng anh.
Lại còn tham ban sao nữ… Nếu bị paparazzi chụp được thì…”
Tai tiếng đôi khi chính là do bịa đặt ra như thế.
“Không cần, sẽ không có tin gì đâu.” Trang Khâm trước đó nói muốn tham ban Mai Thanh Thu, cô thực ra rất ngạc nhiên, cho rằng đoàn đội Trang Khâm cuối cùng cũng muốn tìm sao nữ tạo CP, Trang Khâm nói: “Không phải, chị Thanh Thu, em lén tới một mình, đừng để tin tức lọt ra ngoài.”
Cô sảng khoái đồng ý, còn nói đùa: “Đừng bảo là em tới đóng vai khách mời nhé? Đạo diễn Khuất của bọn chị cả ngày đều ở phim trường mắng Trịnh Phong Bách, chê nó diễn kém, không chuyện nghiệp tí nào, còn không bằng… Nếu chị nhớ không lầm, nam chính vốn là em mà nhỉ? Chẳng lẽ đạo diễn Khuất mời em về?”
“Không đâu… em tới nói xin lỗi với đạo diễn Khuất,” cậu soạn lời nói dối, lại nói, “Anh Bách diễn không tốt à? Có tìm thế thân không?”
“Đương nhiên là có rồi, nhân vật kia vốn có nhiều cảnh đánh võ, nó lại không giống em, biết múa võ…”
Tay Trang Khâm bất giác siết chặt lấy điện thoại, giọng nói đã có chút hơi run: “Chị Thanh Thu, ngày mai có mấy cảnh? Có cảnh đánh võ không? Khoảng tối em sẽ tới Hoành Điếm, sáng sớm mai em tới tham ban được không?”
“Mai chị có một cảnh quay sáng, một cảnh tối, phải ở lại phim trường cả ngày,” cô oán giận nói, “Chị không có cảnh đánh võ, Trịnh Phong Bách hình như có, nhưng chắc chắn sẽ dùng thế thân, nó cùng lắm chỉ quay vài cảnh lộ mặt chính diện thôi…”
Trang Khâm cúp máy với nữ diễn viên, Tiểu Liên mới lên tiếng: “Anh Trang, có phải thực ra anh cũng tiếc nhân vật kia không?”
Cậu xua tay, dựa đầu lên cửa kính ô tô.
Trời cuối tháng năm, bên ngoài mưa phùn lâm râm, sắc trời thật âm trầm.
Tiểu Liên thấy sắc mặt cậu tái nhợt, lộ ra vẻ không