Ở góc nhìn của Trang Khâm, đây là chuyện tốt cho cả bản thân và Lý Mộ, tập trung quay xong vài cảnh quay có tiếp xúc tứ chi này, về sau lại diễn làm người xa lạ mới gặp, với ảo giác của diễn viên, filter được tạo nên do cảnh quay trong phim sẽ mờ đi rất nhiều.
Ngày đầu tiên quay cảnh trong xe, lên phim chỉ tầm hai, ba giây, cũng không đối diễn trước, nhưng cả hai diễn viên rất chuyên nghiệp, quay hai lần là qua.
Cảnh ngày hôm sau, cũng chỉ trong vòng ba lần là qua.
Quay cảnh yêu cầu tiếp xúc tứ chi thường xuyên, làm thần kinh của Lý Mộ hoạt động cường độ cao, nhưng trước đó anh đã bình tĩnh suy nghĩ, biết cần phải phân chia trong và ngoài phim, trong phim thân mật thế nào cũng không thể mang ra ngoài hiện thực được.
Mà hôm đó, bản thân đã chịu ảnh hưởng mãnh liệt trong phim, nên mới không đúng mực —— ảo giác do diễn rất dễ làm cho người ta mất chừng mực, nhưng thực tế ngoài cảnh quay, Trang Khâm cũng không phải người có tính cách chủ động như vậy, thích cũng sẽ không nói ra miệng.
Lý Mộ tốn vài ngày, một lần nữa tạo nên mối quan hệ hữu hảo đúng mực giữa hai người, mà khoảng cách lại suýt chút nữa đã có thể đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ.
Trong phòng hóa trang, hai người chuẩn bị cho cảnh giường chiếu phải quay trong hôm nay.
Đây là cảnh giường chiếu duy nhất trong cả bộ phim miêu tả chi tiết động tác ôm, hôn.
Trang Khâm cầm kịch bản đã qua sửa chữa tới, cậu ngồi một lát trên sofa, chốc lát lại đứng lên, rồi mở cửa nhìn liếc qua —— cậu vẫn đang đợi nhân viên công tác gọi họ qua.
Kịch bản cậu hiểu rõ, biết phải diễn thế nào, cầm trong tay xem đi xem lại, là vì càng đọc càng không tìm thấy cảm xúc.
Lý Mộ thấy cậu úp kịch bản trên bàn trang điểm, ôm chân ngồi trên ghế, liền hỏi: “Cậu căng thẳng à?”
“Không phải,” Phản ứng đầu tiên của Trang Khâm là phủ nhận, sau cậu lại nói, “Có hơi hơi, những cảnh chúng ta đã quay trước kia, cũng không giống vậy.”
Cảnh này, tuy sau khi sửa một đống, biến thành làm dưới chăn, nhưng độ mãnh liệt vẫn lớn như trước.
Mà những cảnh trước đó quay tưởng như là kịch liệt, nhưng tính ra đa số đều chỉ là cảnh hôn, ví dụ như cảnh trong bồn tắm, ngoài hút thuốc ra, hôn môi chiếm đa số cảnh quay, nhiều nhất có khi chỉ là ba giây, nhưng trong lúc quay, phải kéo dài hồi lâu, tứ chi tiếp xúc lặp đi lặp lại.
Nếu theo sự lý giải của cậu về kịch bản phân cảnh của đạo diễn, tổng cộng cảnh mờ ám trong cả bộ phim sẽ không vượt quá sáu phút, nếu chiếu trong nước, sáu phút này, thậm chí nhiều cảnh bạo lực, máu me, đều sẽ bị cắt bỏ hết.
“Nếu thấy căng thẳng thì đừng đọc kịch bản nữa.” Lý Mộ nhìn khuôn mặt trắng nõn phản chiếu trong gương của cậu nói, gần đây hiệu quả giảm cân của Trang Khâm rất rõ rệt, khuôn mặt gầy xọp đi trông thấy.
Tuy biết đây là yêu cầu khi đóng phim, nhưng Lý Mộ luôn thấy cậu vất vả quá mức.
“Tôi không đọc nữa…” Trang Khâm đứng lên.
Lý Mộ ngồi ở một bên sofa, ánh nắng mông lung sớm ban mai xuyên qua cửa kính mờ mờ của phòng hóa trang, đọng lại trên sườn má anh, góc cạnh rõ ràng đã nhu hòa đi.
Anh giơ tay vẫy Trang Khâm lại gần: “Giờ nên nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện một chút về công việc của cậu nhé.”
“Công việc của cậu ấy à…” Trang Khâm nghĩ anh muốn hiểu hơn về diễn viên, liền ngồi ở chỗ trống còn lại trên sofa nói, “Tôi vẫn luôn không ngừng tìm đoàn phim, gặp mặt bên quảng cáo, đóng phim, tham gia các hoạt động quay quảng cáo.”
Đóng phim kiếm được ít, tốn thời gian, nhưng là công việc cậu yêu thích nhất, tham gia hoạt động là để ra mắt khán giả nhiều hơn, mà quay quảng cáo mới là nguồn thu dồi dào.
Trang Khâm cường điệu kể thực trạng làm diễn viên trong nước: “Chất lượng của các đoàn phim trong nước không đồng đều, trong một đoàn phim đã có ba diễn viên mang vốn vào đoàn, một hai idol không biết diễn xuất, đạo diễn không có tiếng nói, phim càng lúc càng bị làm ẩu…”
Sự hỗn loạn trong nghề này đã bắt đầu ngay từ hiện tại, Trang Khâm biết tương lai vẫn còn tiếp tục duy trì, nhiều năm chỉ tăng mà không giảm.
Nói xong, cậu cũng tự nhận ra mình đang than vãn, vì Lý Mộ vốn không thể gặp phải đủ sự hỗn loạn trong ngành này như lời cậu kể được.
“Cậu nói tiếp đi?” Lý Mộ lắng nghe rất nghiêm túc.
Trang Khâm tạm dừng lại, nói tới mặt tích cực: “Đoàn phim tốt cũng có rất nhiều, như là đoàn phim của chúng ta chẳng hạn, điều kiện tốt, đạo diễn nghiêm túc, nhân viên công tác có trách nhiệm, diễn viên chuyên nghiệp.” Khó nhất là vô cùng hòa hợp, đây là đoàn phim thoải mái nhất Trang Khâm từng gia nhập.
Lý Mộ bèn hỏi: “Tháng sau cậu sẽ về nước gặp thử đoàn phim khác nhỉ, gặp mặt đoàn phim ý là thử vai phải không, những kịch bản kia thế nào, cậu đã đọc chưa?”
“Chưa đọc được toàn bộ, nhưng đều là đoàn phim rất tốt.” Tháng sau cậu muốn xin nghỉ về nước khoảng nửa tháng, phải gặp các đoàn phim không ngừng, còn phải trao đổi làm gương mặt đại diện quảng cáo, nửa tháng này dùng cường độ cao quay nhân vật của mình nhận cơm hộp xong, đoạn sau chính là những cảnh sát thủ đuổi giết trả thù.
Lý Mộ nghe xong hỏi: “Đoàn phim là tự cậu liên hệ hay do công ty liên hệ?”
“Tôi tự mình tìm.” Những đoàn phim cậu liên hệ kia, Trang Khâm đều có ấn tượng, ratings danh tiếng tương lai, hoặc danh tiếng trên mặt thu hoạch lượt xem đều rất tốt.
“Không có ai giúp đỡ cậu ư?”
Trang Khâm lắc đầu, ôm gối trên sofa: “Tôi tìm được đạo diễn rồi, họ đồng ý cho tôi cơ hội, có bên đưa kịch bản cho tôi, cũng có bên chưa cho, có lẽ phải đợi gặp đoàn phim, ngẫu hứng phát huy.”
“Có những đạo diễn nào, phim thể loại gì?” Lý Mộ nghĩ cậu nhiệt tình yêu thương diễn xuất, thế nên lúc trước tình nguyện bỏ ra 50 vạn để nhận kịch bản như “Tàng Tâm”, lúc này chỉ sợ