“Tôi không hầu rượu.” Trang Khâm biết tửu lượng của mình không tốt.
Đầu bên kia điện thoại hơi khựng lại, chợt cười nói: “Thầy Trang thầy hiểu lầm rồi! Trình tổng thích kinh kịch, cũng nghe Côn khúc, lần trước thầy hát Côn khúc, video kia được chia sẻ rộng rãi, rượu có thể không bắt buộc phải uống, hát hai câu là được, hơn nữa nhà làm phim, đạo diễn, phó đạo diễn, còn cả diễn viên khác, chúng tôi mời riêng thầy Phương Họa Thanh chỉ đạo mỹ thuật tới, nhiều người cùng ăn cơm như vậy, thầy sợ gì chứ!”
Trang Khâm cũng trầm mặc, bên kia nói tiếp: “Trịnh tổng là người bên chế tác điện ảnh, tôi cũng không đắc tội nổi.
Thầy cứ hát hai câu đi.”
Càng là đoàn phim chế tác lớn, vòng luẩn quẩn bên trong càng nhiều, có vài diễn viên nhỏ chỉ vì được xuất hiện trong bộ phim chế tác lớn, sẽ đồng ý làm mọi việc.
Chỉ cần có thể ló mặt ra ngoài là có thể nhận được tài nguyên.
Trang Khâm không được coi là diễn viên nhỏ, hoặc nên nói cậu không phải là minh tinh nhỏ, tuy chưa quay nhiều bộ phim nhưng cậu là hotboy đang nổi.
Mà thân phận hotboy này, trong mắt những người cấp cao, không có bối cảnh thì cũng chỉ là minh tinh mà thôi, có lẽ chưa lưu lạc đến mức độ vì diễn tiếp mà không cần tôn nghiêm, nhưng bữa tiệc như vậy, căn bản không thể từ chối được.
Không có công ty làm hậu thuẫn, nhận phim dựa hết vào bản thân, Trang Khâm phát hiện, mình vốn không có quyền nói “không”.
Từ chối bộ phim này, về sau còn có rất nhiều đoàn phim như vậy, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ tương tự, yêu cầu nhiều khi còn cần xã giao nhiều hơn, chẳng lẽ mình đều có thể từ chối hết hay sao?
Chỉ trong vài giây, cậu suy nghĩ rất nhiều điều.
“Thầy Trang? Còn đó không?” Trong điện thoại vang lên âm thanh.
Trang Khâm: “Ừm, tôi đưa trợ lý đi cùng được không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng trợ lý không ở trong cùng một phòng ăn với chúng ta được, họ ở phòng khác.”
“Tôi biết rồi, mấy giờ?”
Sau khi cậu debut, loại tiệc tùng này cậu đã tham gia không ít lần, có cái là người đại diện sắp xếp, có cái là bên hợp tác sắp xếp, uống rượu không thể tránh khỏi, những việc khác cậu giả vờ không hiểu gì hết, cũng không tham dự.
Trong lúc đang hot, không bối cảnh cậu vẫn còn có một chút quyền lựa chọn.
Giữa hè tháng bảy, Trang Khâm mặc một chiếc áo dệt mỏng dài màu đen, thời tiết này mặc như vậy hơi dày, Trang Khâm kéo ngăn kéo ra, tìm được một cái cài áo, nghiên cứu một chút rồi đeo lên.
Đây là cài áo Tiểu Đao tặng cậu năm ngoái, có chức năng ghi âm.
Chiều hôm đó, thay quần áo xong, Trang Khâm bịt mặt đi ra ngoài.
Tiểu Liên vừa lái xe, dọc đường đều cảm thán đúng là phim chế tác lớn, đạo diễn biên kịch đều nổi tiếng, phim mới có thực lực, phim này kiểu gì cũng hot.
Cậu ta còn tưởng rằng, trước đó anh Trang từ chối “Định Đông Phong” để quay “Tàng Tâm” thì sẽ một đi không trở lại trên con đường phim văn nghệ cơ.
Tiểu Liên không coi trọng “Tàng Tâm”, nhưng cậu ta rất coi trọng bộ “Sơn Hà Phá” này.
Cậu ta rất nhiều lời, đèn đỏ xe dừng, cậu ta hỏi: “Anh Trang, chúng ta gạt công ty nhận phim như vậy, có phải nên nói cho chị Mân biết một tiếng không?”
“Chờ… ký hợp đồng xong rồi lại nói.”
Tiểu Liên nhìn cậu một cái.
Giá trị con người của anh Trang, catse đóng phim một tập ước chừng trên dưới 40 vạn, phim dài 50 tập, sẽ nhận được catse chưa thuế là hai nghìn vạn.
Trang Khâm ngồi trên xe, trong lòng lại tính toán, phải làm thế nào mới thắng được cược, chỉ có kỹ thuật diễn và ratings được tán thành, giá trị con người cậu mới tăng lên được.
Tới nơi, Tiểu Liên đỗ xe lại, hai người vào thang máy lên tầng.
Bên đoàn phim đặt nhà hàng món Nhật trên tầng cao nhất, có quy định hội viên, trước khi vào cửa phải cởi giày.
Trang Khâm ngồi xuống cởi giày, nói nhỏ với Tiểu Liên: “Cậu ở bên cạnh ăn cơm, đừng uống rượu.”
“Em không uống, em còn phải đưa anh về nhà mà.”
“Người khác mời rượu thì cậu cứ vào toilet.
Nếu nghe thấy tôi hát Côn khúc, vậy cũng không thành vấn đề, cũng đừng vào, hợp đồng còn chưa ký, bữa tiệc này tôi không thể dừng giữa chừng.
Nhưng cuối cùng, nhất định phải là cậu đưa tôi về nhà.” Cậu đã gặp phải không ít chuyện, càng thêm cẩn thận, “Tiểu Liên, cậu phải trông chừng tôi cho kỹ.”
“Nhận được nhiệm vụ, đảm bảo hoàn thành!”
Trang Khâm đã nhắn tin, rất mau đã có người tới dẫn cậu vào, là điều phối viên của đoàn phim, rất khách sáo với cậu: “Thầy Trang, chào thầy, thầy đi theo tôi.”
Vào trong, Trang Khâm thấy trong phòng có kha khá người, khoảng chừng mười mấy.
Có diễn viên nam, diễn viên nữ —— đã gặp qua ở đài truyền hình nhưng cũng không quen thân.
Cậu yên tâm hơn hẳn, chào hỏi từng người, đang định tìm một chỗ trống ngồi xuống, thì điều phối viên bên cạnh chỉ cho cậu một chỗ ngồi: “Chỗ kia là để lại cho thầy.” Anh ta nhỏ giọng giới thiệu từng người, người này là ai, người kia là ai, rất nhanh đã nói hết một hơi.
Trang Khâm ngẩng đầu nhìn, đi tới vị trí gần cửa sổ kia, bên trái là thầy Phương Họa Thanh, đối diện là đạo diễn, bên phải là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trên tay đeo một chuỗi Phật châu chồng lên chiếc đồng hồ Patek Philippe, có vẻ chính là ông chủ của công ty chế tác điện ảnh kia, Trình tổng.
Cậu đi qua ngồi xuống, gật đầu chào hỏi người bên cạnh, người chế tác nói: “Vị này tôi không cần phải giới thiệu nữa đâu nhỉ, mọi người đều thấy trên TV rồi, thầy Trang Khâm.”
Cái giới này điểm kì quái, gặp ai cũng đều gọi là thầy, cô cả.
Trang Khâm vội vàng xua tay nói gánh không nổi: “Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ mới ra mắt, các thầy cô đều là tiền bối.” Thái độ của cậu khiêm tốn, dù muốn bắt lỗi cũng không ai nói được.
“Gánh nổi! Gánh nổi, một cái Weibo của cậu, like còn nhiều hơn tất cả chúng tôi ở đây cộng lại!”
Trang Khâm giả vờ không nghe ra ý khác trong lời nói này, vẫn cứ nói không đâu, nhà sản xuất lại bảo: “Cậu đến muộn rồi, uống một chén đi.” Anh ta rót một ly, đưa cho Trang Khâm.
Trang Khâm không nhận, nhìn về phía điều phối viên – người đã nói với cậu qua điện thoại rằng không cần phải uống rượu.
Điều phối viên ra hiệu bằng tay với cậu.
Trang Khâm nói: “Tôi hơi dị ứng với cồn.”
“Đây là rượu gạo, rất ít cồn, uống một chén, chỉ một chén thôi.”
Đờ ra mất hai giây, Trang Khâm nhận lấy rượu nhà làm phim đưa, uống xuống.
Tửu lượng cậu không tốt, một chén mặt đỏ, hai chén bắt đầu ong đầu, ba chén là gục.
Những lời khen tặng như lửa đạn tập trung trên người cậu trong chốc lát, rồi chuyển tới những đề tài khác.
Thiết kế của phòng thiên về tối, mọi người ngồi đối diện nhau, chân đặt ở dưới, Trang Khâm rất không thích thiết kế không đi giày như vậy, bởi vì ai chạm vào bạn một chút, cũng không thể biết được là ai.
Hơn nữa bốn phía đều là người xa lạ, quả thực rất không được tự nhiên.
Cậu không thoải mái, cũng đã biểu hiện ra một chút, chỉ là vẫn chưa nói lời nào.
Trước khi tới cậu đã ăn qua loa, trong hoàn cảnh này, cậu chỉ cần lấy một phần khoai tây nghiền, ăn từng miếng nhỏ một.
Cậu bưng chén trà, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa kéo bằng kính là khu vườn mấy mét vuông kiểu Nhật, trời còn chưa tối hẳn đèn đã thắp sáng, rất có bầu không khí.
Đề tài trước mắt tập trung vào thầy chỉ đạo mỹ thuật do đoàn phim mời riêng tới, Phương Họa Thanh là chuyên gia trên lĩnh vực đạo cụ hóa trang trang phục phim cổ trang, xuất thân học lịch sử, là họa sĩ nghiệp dư, mấy năm gần đây có mấy bộ phim chế tác tốt, sau lưng đều có bóng dáng của hắn.
Ban đầu thầy Phương và những người khác đang đàm luận họa tác, Trình tổng kể trong nhà mình có cất chứ thứ gì thứ gì, họa tác do vị đại gia triều đại nào vẽ, ai vẽ như thế nào, nhưng đề tài này không phải ai cũng có thể tham gia đàm luận.
Trang Khâm từ lúc vào cửa đã giả vờ tự kỷ, tính cách cậu như vậy, vốn đã không thích tham dự vào những buổi tiệc thế này, ngờ đâu nói một lát, có người nhắc tới hí khúc.
Là thầy biên kịch nhắc tới Thang Hiển Tổ.
“Trình tổng, ngài thích nghe nhất là kinh kịch, kịch bản của Thang Hiển Tổ ngài có thích không?”
“Có chứ.”
“Ồ? Ngài thích nhất vở nào?”
Trình tổng nói là Mẫu Đơn Đình.
“Tôi xem trên mạng có một video thầy Trang hát Côn khúc phải không, vở thầy hát là Mẫu Đơn Đình nhỉ? Tôi không để ý lắm.”
Bỗng bị nhắc tới, Trang Khâm nghe vậy thì bảo: “Là “Nam Kha Ký”, vở đó cũng là do Thang Hiển Tổ sáng tác.”
“À à, vậy tôi nhớ nhầm rồi, tôi cứ tưởng thầy hát vở “Mẫu Đơn Đình” kia chứ, vậy, thầy đã từng hát nhân vật Đỗ Lệ Nương chưa?”
Trang Khâm biết rất có thể đề tài này ngay từ đầu đã được chuẩn bị sẵn, nhưng cậu vẫn giả vờ không biết gì cả, nói tiếp: “Không, tôi thường hay hát tiểu sinh và võ sinh, hát đào thì ít lắm.”
Đừng bảo là muốn cậu hát Đỗ Lệ Nương chứ?
Không phải cậu không hát được vai đào, nhưng biểu diễn trên sân khấu và hiến nghệ trong bối cảnh này là hai chuyện khác nhau.
Muốn nói bắt cậu làm gì, thì thực ra cũng không phải, chỉ là hát một bài.
Tiểu Liên phòng bên bị bắt uống rượu, thì chạy ra ngoài, một lát lại bị người trong toilet phát hiện, kéo lại, đành phải uống hai chén, cậu ta lại tìm cơ hội chạy ra ngoài, lúc này không dám chạy vào toilet nữa, trước cậu ta lén lút chạy tới trước cửa phòng mấy người anh Trang xem trộm một lúc, sau lại chạy