Đóng cửa sổ xe lại, Lý Mộ đỗ xe ngoài căn cứ của họ, nói đặc điểm xe của mình cho Trang Khâm: “Một chiếc xe mới, còn chưa có biển sổ.”
Khi xuống tầng, tổ đạo diễn còn có biên đạo ở đấy, hỏi Trang Khâm: “Cậu muốn ra ngoài? Có việc gì quan trọng? Đã muộn thế này rồi…”
“Tôi, có người bạn tới đây, có chút đồ phải đưa cho tôi.” Cậu hơi chột dạ nói dối, cậu cũng không hiểu sao lại xuống tầng, rõ ràng nhắn tin với nhau cũng trò chuyện được.
“Bạn cậu đâu? Bảo nhân viên công tác đưa cậu qua, bên ngoài không an toàn.”
“Không sao, xe của anh ấy bên ngoài, tôi đi chút sẽ về.”
“Tầm mấy tiếng nữa, cửa chung cư sẽ đóng cửa.”
“Nửa tiếng được không?”
Biên đạo bị ánh mắt đáng thương của cậu làm cho mềm lòng: “Đi đi, giữ cửa cho cậu.”
Ra ngoài, xe Lý Mộ rất dễ thấy, Trang Khâm vũ trang hạng nặng đứng bên đường, không lên xe luôn, nhìn quanh.
Lý Mộ nháy đèn ra hiệu.
Trang Khâm vòng qua, mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Cậu biết mình làm vậy rất nguy hiểm, hơn nữa còn rất xúc động, xung quanh không biết có paparazzi ngồi canh hay không, có đôi khi bị chụp lén là có thể bị giật tit rồi, chỉ là chuyện trong lơ đãng như vậy.
Trang Khâm ngồi lên xe cũng không tháo mũ và khẩu trang ra, chào anh một tiếng rồi nhìn vào kính chiếu hậu: “Xe đỗ ở đây không an toàn, tiến lên trên một chút, chạy tới nơi không người.”
Nơi không người?
Trong lòng Lý Mộ vừa động, phát hiện dưới áo khoác của cậu hình như là áo ngủ.
Mặt không đổi sắc lên tiếng, nổ máy chạy về phía trước.
Trang Khâm vẫn luôn để ý xem đằng sau có xe chạy theo không.
Thiết bị của nhóm paparazzi đầy đủ hết, kính viễn vọng cấp bậc quân dụng, có thể nhìn rõ việc đang xảy ra trong cự ly xa, hơn nữa mũi còn cực kì thính, có tin tức gì họ luôn là người ngửi được đầu tiên.
Kể cả không có tin tức gì lớn, bị chụp lén, bẻ cong bịa đặt một phen, tin giả cũng thành thật.
Lý Mộ nhổ kẹo cao su ra, thấy cậu căng thẳng, nói: “Lần đầu làm chuyện này?”
“Sao?”
“Trốn học, chạy ra khỏi kí túc xá bị quản lý, trộm gặp… người mình thích.” Lý Mộ mỗi khi thử điểm mấu chốt của cậu, luôn phát hiện cậu sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, muốn phản bác mà lại không phản bác được mình.
Vẻ mặt Trang Khâm bị khẩu trang che lại, cho dù không thấy được thần sắc nhưng vẫn có thể cảm giác được cậu thẹn thùng không biết nên làm sao.
Trong lòng Lý Mộ rõ ràng, với tính cách của Trang Khân, dù đạo diễn Quách tới dưới nhà, bỗng gọi điện thoại cho cậu nói mình đi ngang qua, Trang Khâm có lẽ cũng phải xuống gặp mặt một chút.
Nhưng Lý Mộ vẫn cảm thấy vị trí của mình trong lòng cậu không chỉ là bạn tốt, nếu trong lòng đứa nhỏ này không có mình, sớm đã trở mặt từ lúc đầu mình hôn cậu ấy.
Lý Mộ: “Lúc đi học có vậy không? Trộm trốn khỏi kí túc xá.”
“Không…”
“Bé ngoan.”
Tai Trang Khâm lập tức đỏ lên: “Tối nay… anh ở đâu? Lúc nào đi?”
“Mai cậu còn phải ghi hình, đêm mai có ra ngoài được không?”
Trang Khâm sợ gây phiền toái cho tổ chương trình, lắc đầu.
Lý Mộ đánh tay lái, lái xe vào bãi đỗ xe ngầm gần đó: “Ngày mai tôi đi, mấy ngày nữa lại tới thăm cậu.”
“Không cần tới thăm tôi, thực ra…” Bạn tốt trong giới ít ỏi, cậu còn chưa được ai tham ban bao giờ, cảm giác rất hiếm lạ, hơn nữa người tham ban là Lý Mộ, cảm giác này càng thêm lạ, hoàn cảnh này, bầu không khí này càng làm cậu căng thẳng không chịu nổi.
“Không muốn gặp tôi?” Lý Mộ rất nhanh tìm một chỗ dừng xe, tắt máy.
“Không có ý này, tôi sợ làm phiền anh, hơn nữa tôi cũng không phải là trẻ con.”
Lúc này Trang Khâm mới kéo khẩu trang xuống một chút.
“Không phiền.” Lý Mộ tháo đai an toàn, thò tay qua, Trang Khâm theo phản xạ rụt người, nhưng vẫn dừng lại.
Lý Mộ chẳng qua là thò tay tháo mũ của cậu xuống.
“Anh tháo mũ tôi ra làm gì.” Không còn mũ, ánh sáng mờ trong bãi đỗ xe ngầm hoàn toàn chiếu rọi vào trong đôi mắt sáng.
“Muốn nhìn đôi mắt cậu một chút.” Lý Mộ tiện tay để mũ lên phía trước, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào mắt cậu, thấp giọng nói, “Đôi mắt thật đẹp.”
Mắt Trang Khâm hơi trợn tròn lên, cũng không hiểu làm sao, tay chân đều nhũn ra, cậu quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt lại.
Cậu đã gặp rất nhiều fans, đủ các thể loại khoa trương khen cậu ngầu, đẹp trai, một phút phải lặp lại mười lần ưa nhìn, mắt đẹp này nọ, Trang Khâm thường xuyên thấy ngại ngùng, nhưng không hề có cảm giác này.
“Nhắm mắt lại làm gì.” Cơ thể Lý Mộ hơi áp tới, tháo khẩu trang của cậu xuống, ngón tay vặn cằm cậu qua, “Không cho xem?”
Lông mi Trang Khâm run run, có thể cảm nhận được hormone và tính xâm lược bức người này, ép tới không khí đều trở nên sền sệt, hơi thở hổn hển.
Cảm giác này thật khó miêu tả, thật giống như bạn vốn không thể phản kháng được người đàn ông này, mà bình thường Lý Mộ lạnh như băng, chỉ làm cho người ta khó tiếp cận, giống như cảm giác của thần thánh đem lại, chứ không áp bách như vậy.
Đôi mắt Trang Khâm hơi hé ra vài lần, thấy anh từng bước lại gần, trái tim không khỏi đập mạnh, căng thẳng tới mức muốn nhảy ra khỏi xe chạy trốn.
“Trước khi gặp cậu, tôi lỡ hút thuốc,” Lý Mộ dán lại thật gần, giọng nói khàn khàn thực sự mê người, “Nhưng cũng ăn kẹo cao su rồi.”
Hơi thở phả lên mặt cậu, hầu kết Trang Khâm khẽ trượt xuống, làn mi buông, Lý Mộ nghiêng đầu, chóp mũi kề sát bên má, dừng lại nửa giây, khẽ chạm vào bờ môi cậu, dán lên, sau đó ngậm lấy, đầu lưỡi ướt át đảo qua môi, Lý Mộ