Thực ra trong khoảng thời gian này, Trang Khâm bận ghi hình, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, điện thoại đều là Trang Khâm trộm gọi, đa số thời gian đều là nhắn tin, bởi vì không phải là máy của mình nên mỗi lần gửi tin nhắn đều chỉ nói chuyện kịch bản, hai tuần trước khi được nghỉ hai trợ lý của cậu theo tới, Trang Khâm bảo Lý Mộ đừng tới nữa.
Lý Mộ có ý kiến rất lớn, khi gọi điện nghe ra cậu rất mệt mỏi, hận không thể động tay động chân để tạo chút áp lực cho tổ chương trình.
Bây giờ thấy cậu thực sự mệt tới bị ốm, còn nói với mình: “Bị anh quản cũng khá tốt”, tim Lý Mộ thực sự mềm nhũn, giọng càng nhẹ nhàng hơn: “Đã kẹp nhiệt độ chưa? Bao nhiêu độ?”
“Chỉ sốt nhẹ thôi, không nghiêm trọng.”
“Thuốc thì sao?”
“Tiểu Liên mua cho em rồi, em đã uống mấy viên.”
Lý Mộ để ý tới thuốc trên bàn trà, cầm lấy đọc giấy hướng dẫn, nhưng lại không yên tâm: “Đưa em đi bệnh viện khám thử nhé?”
“Em không đi bệnh viện được… anh biết mà, chỉ là bệnh vặt thôi, trước kia bị sốt em đều tự mình nhịn qua, sức khỏe em rất tốt.”
“Bị sốt? Chuyện lớn như vậy không ai quản em?” Lý Mộ khom lưng bế cậu lên đi về phía cầu thang.
Trang Khâm không phải là không thể xuống đất tự đi, nhưng phát hiện được anh ôm như vậy có cảm giác lười biếng thoải mái, giống như về lại một năm kia: “Em hay không học thuộc được lời, sư phụ phạt em quỳ cả đêm ở từ đường, lạnh lắm, em đông cứng cả đêm.
Không ai biết em bị ốm, bản thân em cũng không nhận ra, sau đó sư nương phát hiện em không bình thường, sư phụ mới bế em đi viện.”
Lý Mộ hỏi: “Khi đó em bao nhiêu tuổi?”
“Hình như, chưa tới mười tuổi.”
Cậu nhớ mang máng, ngày đó ở bệnh viện, sư nương mắng sư phụ xa xả, bảo ông về sau không được phạt đưa nhỏ như vậy nữa, Trang Học Cửu từ nhỏ bị phạt tới lớn, vốn là phạt quỳ, phạt đánh đòn ông không thấy có gì không đúng, hơn nữa khi ông còn nhỏ bị phạt đều lười biếng, đứng qua đêm đều trốn đi ngủ, ai ngờ Trang Khâm thành thật như vậy, quỳ cả một đêm.
Ngày đó bị vợ mắng cho một trận, Trang Học Cửu thầm nhớ kỹ, không còn phạt cậu nữa.
Chỉ là sau khi không còn bị phạt, Tiểu Trang Khâm mỗi lần đọc nhầm hoặc diễn sai đều tự giác đi quỳ, Trang Học Cửu không hiểu nổi, hỏi: “Sư phụ cũng không mắng con, quỳ làm gì?”
Đứa nhỏ quỳ trả lời ông: “Con sai rồi.”
Trang Học Cửu hỏi cậu sai ở đâu, Trang Khâm lại nói là học thuộc sai rồi, Trang Học Cửu nói: “Vậy lần sau con đừng đọc nhầm nữa, không phải là được rồi sao?”
Sau lần đó, Trang Khâm không bao giờ phạm sai lầm, làm gì cũng cẩn thận.
Lý Mộ bế cậu đặt lên giường: “Em còn nhỏ như vậy, sư phụ nỡ lòng nào?”
“Sư phụ đối xử với em rất tốt,” Trang Khâm đè cằm lên chăn, “Nhưng sư phụ dù sao cũng là sư phụ, ông quá muốn dạy dỗ đồ đệ thành tài nên hơi nghiêm khắc.”
“Hơi nghiêm khắc là phạt quỳ em cả đêm?”
“Không ai cần em cả, họ cần em, cho em một miếng cơm ăn, cho em đi học, sư phụ còn…” Ở đời trước vào thời điểm khó khăn nhất, ông thậm chí bán miếng đất của gánh xiếc kia đi, đền tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời cho cậu.
Chuyện này Trang Khâm không nói ra được.
Lý Mộ ít khi có cảm xúc chua xót này, bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt cậu: “Em chỉ cần không chạy ra ngoài, còn thích anh, anh sẽ luôn cần em, muốn gì cũng cho em cả.”
Trang Khâm tự dưng nhớ tới những lời đạo diễn Quách nói vào khoảng thời gian trước, cậu rũ mắt, hơi rụt vào chăn.
“Tối em có uống rượu phải không?” Lý Mộ nhìn ra thái độ né tránh của cậu, “Uống thuốc lúc mấy giờ?”
“Về là uống, lúc 9 giờ.” Cậu vẫn còn có thể suy nghĩ rất rõ ràng, đầu ngón tay Lý Mộ chạm vào mũi cậu một chút: “Anh đi rót cốc nước ấm cho em.”
Chăm sóc, thay đồ ngủ cho cậu, Lý Mộ đi tắm xong, đang định lên giường từ phía bên kia, Trang Khâm lại không cho: “Sẽ lây bệnh cho anh mất, tránh xa em ra chút.”
Lý Mộ: “Phòng cho khách trợ lý của em từng ngủ rồi.”
Ý là anh sẽ không ngủ trong phòng cho khách.
Trang Khâm càng không thể bắt anh tới khách sạn, cậu hơi mở to mắt chút: “Vậy em ngủ trong phòng cho khách, anh ngủ giường em đi.”
“Đừng nhúc nhích.” Lý Mộ đè động tác muốn ngồi dậy của cậu, lên giường từ phía bên kia, cánh tay rắn chắc duỗi ra, kéo Trang Khâm vào lòng: “Ngủ trong lòng chồng không thoải mái sao?”
Chưa gì đã bị anh kéo, ôm vào lòng, Trang Khâm vùi cả người trong ngực anh, không thể động đậy, quanh quẩn bên mũi là mùi hương nam tính thoải mái của Lý Mộ.
Im lặng hồi lâu cậu nói: “Em muốn ôm anh ngủ, nhưng không muốn lây bệnh cho anh.”
“Anh không sợ bị em lây bệnh, phải làm sao mới có thể chứng minh cho em, có phải là muốn hôn em một cái không?”
“Không, không hôn…” Trang Khâm dựa vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái, nhắm hai mắt lại, “Em biết anh không sợ em lây bệnh.”
“Anh chỉ là không sợ bị em lây.” Nếu người khác bị ốm, Lý Mộ đã trốn xa.
Trang Khâm đã bắt đầu buồn ngủ: “Ừm…”
Cơ thể trong lòng hơi nóng lên, là nhiệt độ cơ thể bình thường của người bị sốt, Lý Mộ ôm cả người cậu vào lòng, buổi đêm tỉnh dậy ba lần xem cậu đã hạ nhiệt độ chưa.
Cứ như vậy một đêm trôi qua, Lý Mộ ngủ không ngon, vì không yên tâm về chất lượng của cơm ngoài tiệm, buổi sáng anh dậy nấu cháo cho cậu, ngồi bên mép giường đút cho cậu ăn.
Lần cuối đo nhiệt độ, cơn sốt của Trang Khâm đã hạ, nhưng bệnh cảm lại nghiêm trọng hơn, họng khản đặc còn ho khan, Lý Mộ không dám mua thuốc lung tung cho cậu, gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, nói bệnh tình từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn của Trang Khâm cho bác sĩ xong, bác sĩ kê đơn thuốc tây, Lý Mộ tự mình tới tiệm thuốc mua.
Uống thuốc như vậy hai ngày, bệnh của Trang Khâm đã tốt lên, chuyện cậu muốn ra ngoài chơi, trợ lý và nhân viên đều không ai biết, Trang Khâm thậm chí còn không thông báo với chị Mân tiếng nào, Tô Mân thấy ảnh chụp ở sân bay mới phát giác không đúng.
Lúc Trang Khâm tới sân bay, vận may không tốt, đáng ra cậu che mặt như vậy, đồ mặc đều là Uniqlo, cũng không dùng giày đế cao, chiều cao không cao lắm, nhưng cố tình sau khi hot lên ở chương trình, độ nhận mặt của cậu tăng vọt, người xem hai ba ngày lại thấy cậu trên TV, thật không khéo lần này còn gặp phải một fan nữ rất mê mẩn cậu, nhận ra giày và túi của cậu, liền lấy điện thoại ra chụp lén mấy bức ảnh rồi mới đánh bạo đi tới: “Là… Trang Khâm ạ?”
Trang Khâm sửng sốt, đổi giọng nói: “Tôi không phải.”
Cậu có bản lĩnh đọc thoại, âm sắc thay đổi, fan kia nhìn cậu ở khoảng cách gần, thấy được đôi mắt trong trẻo sau kính râm của cậu, rất chắc chắn chính là Trang Khâm: “Có thể ký tên cho em được không ạ?” Nói xong còn liếc mắt nhìn người đàn ông đi cùng với cậu một cái, nghi ngờ không biết anh là minh tinh nam nào, dáng người tốt như vậy, không giống nhân viên một chút nào.
Ánh mắt Lý Mộ bất hảo, cách kính râm cũng có thể cảm nhận khí tràng lạnh nhạt, fan nữ kia cũng không dám nhìn kĩ.
Trang Khâm ý thức được mình đã thật sự bị nhận ra rồi, nếu còn phủ nhận, người ta tiếp tục bám lấy sẽ càng khiến cho nhiều người để ý tới thì không tốt.
“Bạn đừng lớn tiếng, tôi đang vội bắt kịp chuyến bay.” Trang Khâm lấy giấy note và bút trong túi ra, ký tên, còn hỏi cô tên là gì, thêm một chữ “to” vào, “Bạn vừa chụp ảnh phải không? Đừng up lên mạng nhé.”
“Vâng vâng.” Fan nhỏ nhận lấy giấy note, kích động không thôi, “Em thích anh lắm!”
“Cảm ơn bạn đã yêu thích tôi.”
“Chương trình kia của anh, em với mẹ em hôm nào cũng xem! Còn vote cho anh nữa.
Anh nói cho em biết cuối cùng anh có phải là quán quân không được không? Kỹ thuật diễn của anh rất giỏi, chắc chắn là được rồi phải không!”
Chương trình quay xong rồi nhưng còn chưa phát, phải thêm hai tuần nữa mới kết thúc.
“Cảm ơn đã yêu thích, nhưng tôi sắp lỡ chuyến bay rồi, lần sau có cơ hội lại nói chuyện.”
Câu “lần sau có cơ họi lại nói chuyện” này chọc trúng điểm G của fan, cô gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng, em cũng qua cửa kiểm tra an ninh đây.”
Nội dung Tô Mân thấy trên mạng là cuộc trò chuyện của hai người bạn, hai người này chat: “Gato, người ta lên sân bay còn tình cờ gặp được minh tinh, tui thì sao chứ?”
Ảnh là mấy bức ảnh chụp lén kia, Trang Khâm và một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đội mũi lưỡi trai, đẩy xe đẩy ở sân bay, bên trên chỉ có một cái valy không lớn và một cái túi xách.
Gần đây dựa