Vì mang rất ít hành lý, ngày hôm sau Lý Mộ đưa Trang Khâm đi ăn món ngon, mua quần áo, cuối cùng Trang Khâm đi quẹt thẻ, muốn mua tặng anh, Lý Mộ cũng không nói từ chối.
Điều chỉnh lệch múi giờ xong, hai người lên máy bay tới một thành phố khác, nơi này gần với bắc cực quang.
Trang Khâm lần đầu trải nghiệm du lịch bằng xe nhà trong đời, chiếc xe này còn lớn hơn chiếc xe màu trắng đầu tiên, công năng đầy đủ, có phòng vệ sinh, có giường, tủ quần áo, tủ lạnh, bàn, bình đun nước, bếp gas có thể dùng để nấu cơm.
Vì trên xe không có đủ diện tích cho sofa lớn, chỉ có ghế dựa, Trang Khâm và Lý Mộ mặc đồ ngủ ngồi trên chiếc giường không lớn, ban ngày rèm kéo ra, trên xe có máy sưởi rất ấm, xe chạy đều đều, cậu vừa lật kịch bản, tham khảo ý kiến của Lý Mộ, vừa dùng máy ảnh chụp lại phong cảnh ven đường, khi nghỉ ngơi sẽ cầm máy tính bảng xem phim cùng nhau.
Sau khi vào vòng cực Bắc, đi trên đường quốc lộ, nửa bên là biển, nửa bên là núi tuyết và thành thị, hai người đi trên con đường quốc lộ màu xám đậm uốn lượn, xe nhà màu trắng dần hóa thành một điểm nhỏ.
“Bé cưng, lên định núi rồi.”
Trang Khâm thiếp đi trong chốc lát, chợt nghe thấy Lý Mộ gọi mình.
Cậu lập tức mở to mắt, giơ tay lên muốn kéo rèm: “Có cực quang không?”
“Mặt trời còn chưa lặn.” Lý Mộ thấy cậu đã tỉnh ngủ, thì kéo rèm ra, “Chúng ta chờ một chút.”
Lúc đến là bốn giờ chiếu, sắc trời đã hơi tối đi, xuyên qua cửa sổ ở đuôi xe, ánh sáng đỏ hồng của hoàng hôn bao trùm lên núi tuyết san sát nhau.
Trên đỉnh núi này rất ít người, chưa bị khai thác thương mại, cũng không có cáp treo tiện xuống núi, cách xa thành thị, không có hàng quán không có đài ngắm cảnh, nhưng có một điểm tiếp viện dừng chân cho xe, cung cấp nước ấm và thức ăn nhanh.
Thế nên buổi tối ánh sáng ở đây rất le lói, cực quang gần trong gang tấc, có thể dùng máy ảnh bình thường cũng chụp được.
Tài xế muốn xuống xe đi vệ sinh, Lý Mộ nói với ông hai câu, ô tô tắt máy.
“Ông ấy đi đâu vậy?” Trang Khâm hỏi.
“Tài xế nói chờ mặt trời lặn sẽ rất tối, buổi tối lái xe xuống núi không an toàn lắm, có thể đêm nay sẽ có tuyết rơi.” Lý Mộ thấy cậu kéo áo lông vũ bên ngoài áo ngủ, nói: “Em mặc như vậy chưa đủ,” Lý Mộ mặc thêm áo rét cho cậu, để cậu mặc thêm bên ngoài, “Nhiệt độ trên núi rất thấp, xem một lát phải lên xe ngay.”
Trang Khâm vòng khăn choàng quanh cổ, gần như che kín mặt, cúi đầu đội mũ da lên: “Vậy ngày mai xuống núi đi! Ở đây có chỗ dừng chân không?”
Lý Mộ đeo bao đầu gối lên cho cậu.
“Có, nhưng điều kiện không tốt.” Ngoài cửa sổ là những dãy núi tuyết liên miên, phong cảnh thực ra rất đẹp nhưng bởi chưa bị con người khai phá, điều kiện dừng chân đơn sơ, vậy cũng không sao, nhưng Lý Mộ để ý nhất là vấn đề vệ sinh: “Đêm nay chắc em phải ở lại trên xe chịu khó một phen rồi.”
Mấy ngày trước hai người đều nghỉ ngơi trên xe nhà vào ban ngày, tối nghỉ ở khách sạn, tiết tấu du lịch rất chậm rãi, hơn nữa thường thường tới điểm tiếp viện đổi mới, trên xe sạch sẽ như mới.
Trang Khâm gật đầu nói không sao, đi giày vào: “Anh thì sao?”
“Anh ở cùng với em.”
Hai người đi xuống xe, một lát sau Trang Khâm cảm nhận được gió lạnh thấu xương, độ cao so với mực nước biển ở nơi này cũng không quá cao, nhưng nhiệt độ không khí rất thấp, chừng âm ba bốn mươi độ.
Ủng đi tuyết giẫm lên nền tuyết vững chắc, phát ra tiếng vang loẹt xoẹt.
Cánh tay Lý Mộ vòng qua từ sau lưng cậu, đáp lên vai, ôm cậu vào trong lòng.
Động tác này nhìn thì cồng kềnh nhưng thật ra không cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm, Trang Khâm vốn lạnh, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được sự ấm áp sinh ra từ đáy lòng.
Hai người bước tới chỗ bán thức ăn, ăn một suất thức ăn nhanh đơn giản nhưng đắt tiền.
“Đêm nay sẽ có cực quang chứ?” Trang Khâm mặc một chiếc áo rét màu lam bên ngoài, bọc giống như một con gầu màu xanh, cầm một cốc cà phê hòa tan nóng, Lý Mộ bật lửa châm thuốc, hai người ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, cách cửa kính nửa thông khí, ngắm nhìn ánh chiều tà hoàng hôn.
“Chắc là có.”
“Nếu không có thì phải làm sao?”
“Chúng ta có khả năng sẽ ở lại đây chờ một đêm.” Lý Mộ kẹp thuốc lá vào giữa ngón tay, sườn mặt hiện lên đường nét rõ ràng dưới ánh chiều tà đỏ thẫm, “Nếu em không đợi được, sáng mai chúng ta có thể đi.”
“Không được! Lên núi phải lái xe lâu như thế.”
“Ý anh là, có thể đi tới nơi khác xem.”
“Có gì không giống nhau à?”
“Cực quang thì giống nhau, nhưng bên kia không lạnh như vậy, có thể ngồi cáp treo, ở lại dưới chân núi.” Một làn khói bốc ra từ giữa cánh môi Lý Mộ, anh nghiêng đầu nhìn cậu, “Tối xem xong lại xuống.”
“Xe nhà của chúng ta không giống vậy sao?”
Ban ngày Trang Khâm đã ngủ rất nhiều lần trên giường trong xe nhà, cậu cảm thấy ở thêm hai buổi tối, làm bạn với sao trời hẳn cũng không gian nan gì, cùng lắm là phòng tắm hơi nhỏ, lúc tắm hơi chật, cách âm của xe cũng không tốt lắm, nhưng ở đây không có mấy cái xe, cậu còn có nút bịt tai, sẽ không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Nói chuyện một lúc, sắc trời đã tối hẳn lại.
Năm rưỡi, màn trời đen nhánh suốt hiện quang mang cực nhạt, Trang Khâm vẫn luôn nhìn lên chân trời đã thấy ngay, đôi mắt hơi sáng lên, vốn đang tựa vào người Lý Mộ lười biếng, lại ngồi thẳng người dậy ngay, bàn tay đeo găng tay dày túm lấy cánh tay anh: “Đến rồi, anh mau nhìn!”
“Ừm, thấy rồi,” Anh hơi cong cong khóe miệng, “Lát nữa sẽ càng sáng hơn.”
Phong cảnh như vậy Lý Mộ đã thấy không ít lần, cảm giác mới mẻ lại vẫn có, lần này người đồng hành khác đi, liền cảm thấy cảm giác không giống nhau.
Trang Khâm lấy máy ảnh cất trong lòng ra, xông từ trong nhà ra ngoài, ánh sáng cực quang màu trắng xanh trong trẻo.
Nhìn lên lấy ảnh, Trang Khâm lại phát hiện cực quang mắt thường có thể thấy, chiếc sony này lại không chụp ra, ảnh chụp không giống lắm.
Thời gian cực quang xuất hiện rất ngắn, Trang Khâm