Cậu đờ người ra: “Với… ai?”
“Em còn muốn kết hôn với ai nữa?”
Trang Khâm nhìn lại vào mắt anh, phát hiện Lý Mộ hình như không phải là đang đùa, thực sự nghĩ như vậy.
Cậu rất ngạc nhiên, vốn không nghĩ Lý Mộ sẽ nhắc tới chuyện này, càng không ngờ là sẽ vào lúc này.
Trong chớp mắt, cậu suýt nữa đã gật đầu, muốn trả lời được, cậu và Lý Mộ ở bên nhau, sẽ luôn ở bên nhau, nhưng lý trí không cho phép cậu làm như vậy, cậu sợ Lý Mộ chỉ là nhất thời hứng khởi —— không ai có thể đảm bảo được từ thích tới kết hôn có thể giữ được bao lâu, có phải là xúc động vì tình yêu cuồng nhiệt không.
Cậu thậm chí không rõ lắm gia đình Lý Mộ thế nào, chưa gặp người nhà của anh bao giờ.
Kết hôn phải suy xét quá nhiều việc, còn cả hợp đồng của mình, sự nghiệp, lén kết hôn nghĩa là phải lừa mọi người, bao gồm fans, cũng có nghĩa là mình tuyệt đối không thể lén kết hôn để lừa người hâm mộ được, một khi quyết định, nhất định phải công bố tin tức, nghệ sĩ thông báo yêu đương sẽ gặp phải chuyện mất fans quy mô lớn, chứ đừng nói là comeout kết hôn.
Lấy tình trạng nghệ sĩ trong nước, sự nghiệp của mình chắc chắn sẽ mắc kẹt tại đây.
Trừ phi cậu thành công chuyển hình, có vài nghệ sĩ kết hôn, sau đó có thể làm theo, với Trang Khâm mà nói, nhận vai nào cũng không quan trọng, chỉ cần mình không rời khỏi công ty, thì muốn nhận gì cũng được, tiền đề là không xuất hiện tình trạng fans đứng lên ngăn cản.
Chuyện phải suy xét nhiều như vậy, chuyện nào cũng cần phải suy xét.
“Anh Mộ, em còn chưa nghĩ kĩ…” Trang Khâm tránh khỏi ánh mắt chấp nhất kia của Lý Mộ.
“Cũng phải là trả lời luôn ngay bây giờ.” Lý Mộ nắm tay cậu, hôn ngón tay cậu, “Em biết rằng anh nghiêm túc là được rồi.”
Hai chữ “nghiêm túc” này làm trong lòng Trang Khâm cũng như nảy mầm, lý trí kéo cậu lại, cậu chần chừ nói: “Em với anh cũng là nghiêm túc, chỉ là…”
“Anh biết.” Lý Mộ bình tĩnh ngắt lời cậu, “Không cần vội trả lời anh, anh cho em thời gian.”
“Ừm.” Cậu nghĩ, qua thời gian này, Lý Mộ có một ngày nào đó không còn thích mình như vậy nữa, sẽ không muốn kết hôn.
Trang Khâm chỉ thử vài bộ quần áo, chính cậu cũng không chọn ra được, cảm thấy đều khá đẹp, Lý Mộ đơn giản lấy hết, vì toàn bộ quá trình không hiểu tiếng Pháp, Trang Khâm không biết gì cả, hỏi anh chọn hai bộ nào, Lý Mộ lại thuận miệng bảo: “Một bộ đen, một bộ trắng.
Anh bảo họ đẩy nhanh tốc độ sửa lại trang phục giúp em.”
“Vì sao phải đẩy nhanh tốc độc?” Trang Khâm nhớ rõ may trang phục cao cấp đều rất tốn thời gian, đều phải xếp hàng thì phải, cửa tiệm của nhà thiết kế đã có tuổi đời trăm năm này, phải mất hai ba năm trở lên mới lấy được.
“Em phải về nước tham gia hoạt động mà không phải sao?”
Trong nước có một nữ minh tinh hơn hai năm cuối cùng cũng nhận được trang phục, kết quả trong vòng mấy năm cô này béo lên hẳn, mặc vào đi thảm đỏ liên hoan phim ngày đó, khóa kéo bị tụt ngay trước mặt mọi người, may là không bị tụt hẳn nhưng vẫn làm cho cô này bị trở thành trò cười.
Tốn số tiền lớn để áp đề tài xuống, nghe nói minh tinh nữ tức đến mức về phòng làm việc lập tức tự tay cầm kéo cắt nát bét chiếc váy lễ phục đã phải đợi hai năm.
“Chúng ta không cần phải xếp hàng à?” Đi ra khỏi tiệm, Trang Khâm đội mũ lên.
“Không cần.” Lý Mộ đeo chiếc kính râm mới vào tay lên mũi.
“Có phải trả thêm tiền không?”
“Không thêm.”
“Vậy vì sao chúng ta lại được lấy trước?” Trang Khâm để ý từ lúc họ ra khỏi cửa tiệm, tấm biển “Close” bằng bạc treo trên cửa bị lấy xuống dưới, lại lần nữa mở cửa đón khách.
Lý Mộ: “Chồng em có tiền.”
Trang Khâm: “… Ồ.”
Cho dù là tạm thời đẩy nhanh tốc độ may thì chất lượng vẫn có thể được bảo đảm, bộ màu đen trầm ổn giản dị, màu sắc không lỗi thời, Lý Mộ không thể nói là vừa lòng với bộ quần áo này, chỉ có thể nói là đúng quy củ, mặc vào ít ra không mất mặt.
Anh hoãn chuyến bay, hẹn máy bay tư nhân, Trang Khâm lên máy bay rồi mới biết chuyến bay này chỉ có hai người.
Mà lý do của Lý Mộ là: “Quần áo của em không thể gấp, phải treo lên mới được.”
Chuyến bay khoang hạng nhất bình thường không thể cung cấp dịch vụ như vậy chưa nói, họ còn mua linh tinh rất nhiều thứ, cả đồ trang trí, đèn tạo hình đặc sắc, mấy thứ này gửi vận chuyển vừa đắt vừa dễ bị hỏng hóc, Lý Mộ ít khi dùng máy bay tư nhân trong nhà, lần này hẹn tạm thời, là một chiếc máy bay loại nhỏ.
Cabin máy bay không thể coi là to, có một quầy bar pha chế rượu, ghế không nhiều lắm, chỉ có hai hành khách là họ mà thôi, Trang Khâm không dám hỏi máy bay có phải là anh mua không, cũng không dám hỏi một lần bay tốn bao nhiêu tiền, có phải là rất đắt hay không.
Chỉ là khi cậu đang nằm trên ghế, ngắm nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, lại bỗng cảm nhận được, thực ra cậu và Lý Mộ vốn không phải là người của cùng một thế giới.
Lý Mộ có thể cùng cậu chịu khổ đóng phim ở Đông Nam Á, cùng nhau ăn đồ ăn vặt rẻ tiền ở đầu đường, ở trong xe nhà ăn mì gói với tương Laoganma, nhưng xét đến cùng, giai cấp giữa hai người có rào cản khó mà vượt qua được.
Mấy ngày sau phải vào đoàn, Trang Khâm trên máy bay xem kịch bản mấy tiếng, thời gian sau đó thì ngủ, để rồi sau khi máy bay hạ cánh lại tiếp tục hoạt động đón người.
Lúc máy bay sắp hạ cánh, Trang Khâm đã tỉnh lại, bắt đầu tìm quần áo, thay quần áo.
Ngoài may quần áo, cậu còn mua vài món đồ trang sức trong tiệm ở Paris.
“Mũ toàn hình hoa, khó coi.”
Trang Khâm bỏ mũ bucket in hoa xuống, đeo kính râm màu vàng lên, kính râm là mẫu mã mới ra gần đây, thiết kế làm cho người ta vừa thấy đã biết là hãng nào.
Vì giá không quá đắt nên Trang Khâm mua vài màu.
Cậu thử từng cái một, trên lưng đeo một cái túi có in logo to đùng, như chỉ sợ người ta không biết đây là của hãng nào.
Đây là mẫu unisex, khá là hot trend.
Trang Khâm không thích tí nào nhưng vẫn căng da đầu mua.
Lý Mộ vừa thấy, nhíu mày: “Em mua cái túi xấu như vậy làm gì?”
Trang Khâm: “Chị Mân bảo em dùng hai món, hoặc là mặc cả bộ của hãng D.
Chị ấy còn nói logo càng dễ thấy càng tốt.”
“Người đại diện của em nói như thế thật?” Lý Mộ thật sự không còn lời nào để nói, hấp dẫn sự chú ý của nhãn hiệu cũng không nên dùng cách hấp dẫn như vậy chứ.
Trang Khâm gật đầu, soi gương: “Có phải là xấu lắm không?”
“Quần áo xâu, không liên quan gì đến em.” Tuy rằng Lý Mộ thích quần áo thiết kế nhưng không bao giờ mua mấy thứ đồ đang hot và có logo to đùng, anh cực kì không thích cảm giác đụng hàng.
Lý Mộ nói: “Mũ, túi ngực, áo hoodie, đều vứt, anh mà biết em mua mấy cái này đã cản em lại.” Anh vừa nhìn