Phòng Uyên Đạo choáng váng, một chân đạp chân ga để đưa đối thủ một mất một còn cùng với người đại diện của y đến cách vách nhà Hám Trạch.
Nhìn Hám Trạch thuần thục lấy chìa khóa mở cửa cho hai người kia bước vào, đột nhiên có cảm giác như dẫn sói vào nhà.
Tư đại lão không hiểu cái gì gọi là khách khí, ngông nghênh đi thẳng vào, nhìn xung quanh một hồi: "Thiết bị lắp đặt cũng không tệ lắm."
Hám Trạch ừ.
"Ngày trước mua nhà nên mua hết luôn," hắn nói, "Sợ sau này phải dùng đến."
Hắn cười cười.
"Quả nhiên đã dùng tới."
Kết cấu nhà giống y sì đúc nhà Hám Trạch, ngay cả sô pha cũng giống như đúc, đã được quét tước sạch sẽ hết rồi.
Tư Cảnh cảm thấy ngứa tay khi nhìn thấy chiếc sofa vải, nhịn không được nhẹ nhàng lén lút duỗi móng cào vài cái cho đã nghiền.
Cũng thích thật ấy.
Y hì hục dùng móng vuốt cào ghế, gần như muốn cào xước hết vải bọc của sô pha.
Phòng Uyên Đạo loáng thoáng nghe thấy chút âm thanh, nghi ngờ nói: "Có tiếng động gì vậy? Có chuột ư?"
Tư Cảnh thu hồi móng vuốt lại, vẻ mặt thản nhiên, Phòng Uyên Đạo đi xung quanh nhà nhưng vẫn chưa phát hiện con chuột nào, đành phải ném việc này ra sau đầu, thừa dịp Tư Cảnh đang đi dòm ngó phòng bếp thì lặng lẽ túm lấy ống tay áo nghệ sĩ nhà mình.
"Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì thế?" Anh hạ giọng nói, "Thực sự muốn để cậu ta ở đây?"
Hám Trạch không chớp mắt, khoanh tay ừ một tiếng.
Phòng Uyên Đạo lại càng không hiểu.
"Không phải," anh nói, "Với cái tính tình này của Tư Cảnh —— cậu không sợ cậu ta ầm ĩ khiến cậu không sống yên ổn được sao?"
Người khác đều coi đối thủ của mình như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, làm gì có ai gấp rút không chờ được mà hốt người ta đem về như cậu không?
Cậu không sợ cậu ta ở bên cạnh thực hiện nguyền rủa cậu à?
Hám Trạch không lên tiếng.
Hắn nâng mắt lên, thấy Tư Cảnh đang lần lượt dạo quanh trong nhà, trông có vẻ như đang tuần tra lãnh địa, vừa nhìn thấy một cái gối ưng ý thì lại muốn duỗi tay ra rồi ôm chặt lấy một cách đầy tự nhiên.
Y đặt cằm tựa lên trên cái gối, lộ ra khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng, trắng đến mức phát sáng.
Cộng thêm mái tóc hơi xoăn trên đầu càng khiến y trông vừa ngoan ngoãn lại mềm mại, căn bản không hề nhìn ra được tính tình ngang ngược cất giấu bên dưới túi da mềm mại đáng yêu này.
Chưa kể đến đây thực ra là một nhóc ngốc biến thái, là fan only của hắn, chẳng qua ở ngoài miệng lại sống chết không chịu thừa nhận.
Càng nhìn càng thấy thú vị.
Phòng Uyên Đạo lo lắng, đè thấp giọng nói xuống.
"Cậu không sợ người trong công ty nói sao, tôi rất sợ....."
Cuối cùng Hám Trạch cũng dời ánh mắt trở lại, "Studio của tôi, sợ cái gì?"
"......"
Phòng Uyên Đạo tắt tiếng không nói được gì nữa.
Studio thuộc quyền của Hám Trạch thật ra không hề thuộc bất kỳ một công ty nào trong giới giải trí.
Bây giờ cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác như kiểu mời các công ty giúp đỡ xử lý công việc tuyên truyền, dựa vào một cái cây lớn mà thôi.
Nếu nói ông chủ thật sự là ai, đương nhiên vẫn là Hám Trạch.
Nếu hắn nói muốn tuyển người thì những người khác quả thật không có tư cách để xen vào.
Ánh mắt Phòng Uyên Đạo nhìn Tư Cảnh thay đổi, giống như ánh mắt đang nhìn một yêu phi hại nước hại dân.
Lúc này yêu phi bước từng bước tiêu chuẩn di chuyển đến đây, vô cùng vừa lòng ngồi phịch xuống trên sô pha.
Chân dài duỗi ra rồi lười biếng gác lên đầu một chiếc sô pha khác, "Tốt lắm, rất tốt."
Anh hạ kết luận, "Cậu ta sống ở đây."
Hám Trạch vô cùng vừa lòng, vuốt cằm, "Ừ."
"....."
Vài người khác đều đang rối loạn trong lòng.
Nhóm đồng bọn của studio đã nhanh chóng bắt sóng được tin tức sẽ có người mới đến.
Nhóm đồng bọn cảm thấy thật vui vẻ, tranh luận liên tục trong nhóm:
【Là con gái hay con trai hả? 】
【Có đẹp không? Đẹp bao nhiêu?? 】
【Là do anh Hám tuyển sao? Tuyệt vời! Chỗ chúng ta thế mà cũng có gương mặt mới rồi!! 】
【Tiểu Khổng, sao cậu không nói lời nào thế? Người mới rốt cuộc như thế nào? 】
Con người duy nhất trong đám quần chúng ăn dưa đã nhìn thấy người mới vẫn còn đang run rẩy ngón tay, giương mắt nhìn Tư Cảnh đang bắt đầu gặm cá khô nhỏ, lại cúi đầu gửi một hàng dấu chấm lửng trên màn hình điện thoại.
【Tiểu Khổng:........................!】
【Tiểu Khổng: Có loại thuốc trợ tim nào hiệu quả nhanh chóng không, mấy người uống vài viên trước đi.
】
Tránh việc bị hù chết đơ.
Nhóm đồng bọn studio càng vui vẻ.
Đây không phải là đang ám chỉ rằng người mới đẹp đến mức khiến cho trái tim người ta phải ngừng đập hay sao?
Tiểu Khổng:.......
Có đẹp đến mức khiến tim người ta ngừng đập hay không thì không biết được, nhưng cậu ta biết, chắc chắn có thể khiến người ta khiếp sợ đến mức tim ngừng đập.
Buổi chiều cùng ngày, người mới sẽ đến studio.
Bên trong studio treo hoa giấy, vài người còn đứng trên ghế để gắn bóng bay lên trần nhà, liếc mắt một cái đã thấy một đống bóng bay đỏ rực tròn xoe, trang trí trông rất giống phòng tân hôn.
Vì bày tỏ sự hoan nghênh đối với thành viên mới, nhân viên đã chia làm hai nhóm đứng chờ ở đại sảnh, chuẩn bị hô lớn "Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng", không khí tràn ngập dáng vẻ vui tươi.
Ngay cả con vẹt được nuôi trong studio này còn được buộc một bông hoa đỏ thẫm trên cổ, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trong lồng sắt, vênh váo tự đắc.
Xe ô tô màu đen dừng lại trước cửa, hai hàng người trừng mắt nhìn về phía trước.
Cửa mở ra.
Dẫn đầu đi xuống là Phòng Uyên Đạo, anh đi vòng sang mở cửa xe để người bên trong đi xuống.
Một bàn chân đi giày da cao cấp đặt chân xuống đất, nhóm đồng bọn studio nín thở lấy hơi để chuẩn bị hò hét, để bọn họ nhìn xem rốt cuộc là ——
"Chỗ này sao?"
Một âm thanh lười biếng vang lên, thanh niên hoàn toàn chui ra khỏi xe, hai tay nhét túi quần, ngẩng đầu quan sát cửa lớn studio.
Y tặc lưỡi nói: "Cũng khá lớn."
Khi nghiêng mặt sang thì có thể nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của y, đôi mắt vừa to vừa tròn, đuôi mắt hếch lên, trời sinh đã có dáng vẻ mê hoặc lòng người, khi cười rộ lên lộ ra vài phần xinh đẹp lạnh lùng, giống như thể không để bất cứ thứ gì trên đời vào tầm mắt vậy.
Tư Cảnh híp mắt quan sát một lúc lâu, lúc này mới để ý thấy hai hàng người đang đứng trước mặt mình.
Y nói: "Nhiệt tình vậy à, dự định xếp hàng để chào đón?"
Nhân viên dự định xếp hàng để chào đón: "..........."
Hám Trạch đi ra khỏi xe sau y, ngược lại không hề lộ vẻ mặt kinh ngạc trước nhóm nhân viên đang kinh hoàng.
"Ừ, bọn họ luôn nhiệt tình như thế."
Nhân viên: ".........."
Trong sự im lặng này, chỉ có con vẹt đang rỉa lông chim trên người mình, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chuẩn bị mở