Tiếp theo đó là công việc.
Quảng cáo, đại ngôn sân ga, tham gia tống nghệ, đêm liên hoan từ thiện....!Bốn chữ nghệ sĩ nổi tiếng đã triệt để chứng tỏ uy nghiêm của nó khi tóm trọn hầu hết thời gian của Tư Cảnh.
Đi từ thành phố này sang thành phố khác, không biết là ai tiết lộ tin tức mà đã có rất nhiều fans chen chúc nhau ở cửa ra sân bay, họ ngồi xổm chờ ở đó một cách có kế hoạch có tổ chức.
Có lẽ do không được nhìn thấy Tư Cảnh trong suốt một quãng thời gian nên khi y vừa xuất hiện, tiếng gào thét ngập trời đã vang lên, một đám người chen chúc tụ tập về phía y.
"A a a a a a a bé cưng của tôi! Bé cưng của tôi ơi! Cục cưng nhỏ bé nhìn mẹ nào con a a a!!!"
"Mẹ mua cá khô cho con rồi, cục cưng muốn ăn cá chứ?"
"Tránh ra chút đi nào, đừng có dọa cậu ấy!"
Mấy fan lớn lên tiếng duy trì trật tự, chỉ lo có fan không hiểu chuyện sẽ va chạm vào Tư Cảnh.
Bảo vệ cùng với người đại diện ngăn chặn lại để Tư Cảnh đi xuyên qua giữa một đống fan hâm mộ si mê phát cuồng vì y, y còn thuận tay nhanh chóng đỡ được một người sắp bị đụng ngã, "Cẩn thận một chút."
Cô gái suýt nữa hít thở không thông, Tư Cảnh nhận lấy hộp điểm tâm từ trong tay cô ấy.
"Nhân là gì vậy?"
"Nhân, nhân cá hồi!" Cô gái mặt đỏ ửng đáp lại, cổ họng ấp a ấp úng nói ra một câu nữa, "Anh phải ăn thật ngon đấy!"
Ngay sau đó Tư Cảnh đã xách nó trong tay.
Y rất ít khi nhận quà của fan, nhất là đồ quý giá.
Trước kia từng có fan cứng đã ầm ĩ la hét nói muốn tặng y biệt thự, Tư đại lão đã từ chối không thèm chớp mắt.
Biệt thự.
Loại đồ như này thì chỉ cần y muốn là y sẽ có được.
Nhưng mà đồ làm bằng tay đại biểu cho tấm lòng người tặng thì Tư Cảnh sẽ nhận lấy.
Một đường rời đi này y đã bị nhét không ít đồ vào tay, vất vả mãi mới có thể đi qua đám đông rồi chui lên trên xe, trong tay y có từ cá khô cho đến sushi rồi lại đến thư, còn có đủ các loại búp bê được chọc bằng lông cừu, mèo con được móc bằng len, cái gì cũng có cả.
Bất kỳ ai hiểu biết về y thì đều biết y thích mèo nên trong đó cũng có một đống lớn là đồ chơi dành cho mèo, Tư Cảnh túm đuôi của một con chuột đồ chơi màu xám ra, nhân lúc cả hai người đại diện chưa kịp nhìn thấy y đã nhanh chóng nhéo thử hai phát xem cảm giác như nào.
Tốt lắm.
Đầu ngón tay lặng lẽ mọc ra mấy cái móng vuốt, cào thử mấy cái lại càng hài lòng hơn.
Còn có cả dây cót, chạy cũng nhanh đấy!
Vì thế y đã nhét con chuột đồ chơi vào trong túi, dự định nhân lúc đêm khuya thanh vắng sẽ lén lôi ra nghịch chút xíu.
Trợ lý cũng đang giúp y mở quà, mở đến cuối thì lại mở được một hộp hạt giống, trợ lý lắc lắc cái hộp với vẻ kinh ngạc.
"Đây là gì vậy?"
Một hạt giống nằm bên trong hộp, tất cả đều nhức não suy nghĩ xem là hạt gì.
Tư Cảnh dí sát mặt đến ngửi thử, trong lòng đã có sẵn đáp án, "Hạt giống của bạc hà mèo."
Trợ lý nhỏ trợn mắt há mồm.
"Không phải chứ, anh Tư," cậu lúng ta lúng túng, "Cái này....!cũng có thể đoán ra được ạ?"
"Có thể chứ," Tư Cảnh nói, chỉ huy cậu ta cất hạt giống bạc hà mèo đi, "Cậu cất hẳn hoi đi cho tôi, để bên cạnh cái túi kia...!Ầy, được rồi, lúc về tôi sẽ tự xem."
Y nói, trong mắt hiển lộ dáng vẻ mong chờ.
"—— Có lẽ đó vẫn là mùi thơm ở trong trí nhớ của mình."
Tư Cảnh đã từng trồng bạc hà mèo rồi.
Gốc bạc hà mèo kia được y ngửi thấy rồi phát hiện ra, nó như của báu được y đào ra từ một nơi hẻo lánh vắng vẻ.
Mùi thơm đó thật dễ ngửi làm sao, bây giờ nhớ lại cũng vẫn khiến cho lỗ tai của y phải run rẩy giật mình một cái.
Chỉ tiếc là đã đánh mất trong thời điểm chiến loạn rồi.
Về sau y cũng có ý định lại trồng tiếp, nhưng đã ngửi được mùi của cái trước thì cái sau có ngửi thế nào cũng thấy không đúng vị, giống như người có thói quen uống rượu mà đột nhiên phải quay về uống nước suông vậy, nhạt nhẽo không đủ, chẳng có ý nghĩa gì.
Tư Cảnh thử ba bốn lần đề cảm thấy như vậy nên y cũng không nếm thử thêm lần nữa.
Nhưng cái hôm nay do fan hâm mộ tặng đó.
Có khi sẽ không giống mấy cái trước đâu.
Hơn nữa gần đây y càng lúc càng thấy Hám Trạch dễ ngửi, mới nhìn thấy đã mặt đỏ tim đập, tưởng như trái tim có thể đâm xuyên qua lồng ngực rồi nhảy vọt ra bên ngoài, 10 lần thì đến 8 lần y không dám hít.
Cứ như vậy mãi cũng không phải là cách, nếu không tìm được cái gì để thay thế thì chẳng khác gì diễn xiếc đi trên dây mà không có thiết bị an toàn, lúc nào cũng có thể mất khống chế.
Tư Cảnh thực sự sợ một ngày nào đó mình sẽ hít quá mức, lập tức biểu diễn ảo thuật biến hóa thành mèo ngay trước mặt hắn.
Nói không chừng còn dọa Hám Trạch sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ ấy chứ.
Y duỗi đôi chân dài ra, suy nghĩ.
Hừm....
Nói đến việc dọa Hám Trạch ngất xỉu, sao lại thấy hơi mong chờ vậy nhỉ?
Y lén lút lấy một con cá khô nhỏ từ trong hộp quà tặng ra, mở gói bọc nhét thẳng vào miệng, hạ quyết tâm.
Đây chính là lúc thích hợp để thử lại lần nữa.
Buổi chiều ngày hôm sau là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, lúc Viên Phương đến cửa thì thấy một số nhân viên trong studio đang đi qua đi lại bận rộn việc gì đó trong nhà, chỉ kịp chào anh một tiếng.
"Anh Viên tới rồi sao?"
Viên Phương nghĩ không ra.
"Đang làm cái gì vậy?"
"Là bạc hà mèo," cậu thanh niên cầm đầu vén tay áo lên, ngại ngùng cười nói, "Anh Tư bảo bọn em đến giúp đỡ."
Viên Phương đi theo bọn họ cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
....!Không phải đây chỉ là hạt giống bạc hà mèo thôi sao.
Sao còn có cả thiết bị đo lường độ ấm độ ẩm ở đây, lại còn được bao phủ bởi màng plastic, chiếm cứ cả cái ban công thế này, chẳng lẽ dự định làm một khu nhà kính trồng rau phiên bản tối giản hả?
"Cậu định đổi nghề sang buôn rau à?"
Tư đại lão uốn nắn lại cách nói của anh, "Là trồng cỏ."
Hạt giống được gieo vào trong đất ẩm, cứ cách một khoảng lại gieo một lần, Tư Cảnh còn lấy thước ra để đo khoảng cách sao cho khoảng cách giữa hai hạt giống bằng nhau.
Viên Phương nhìn đến choáng váng.
"Đất lấy đâu ra?"
Nhìn qua trông cũng không giống đất bình thường.
Người cầm đầu nhân lực ở đây nhăn mặt, "Một phần ba đất mùn, hai phần ba đất vườn....."
Cả studio xoay quanh dưới sự chỉ huy của Tư Cảnh.
Viên Phương cho rằng bọn họ đều đang làm vớ làm vẩn, chiều trẻ con cũng không phải nuông chiều kiểu này đâu.
Nếu để anh nói, anh sẽ không mù quáng chạy theo càn quấy cùng với Tư Cảnh đâu, công việc nghiêm túc không làm thì thôi chứ tự dưng lại đi trồng cỏ mèo làm cái gì hả?
Anh vẫy tay gọi Tư Cảnh.
"Cậu đến đây đã."
Tư đại lão uể oải bước qua, hai mắt híp lại, tóc tai ở nhà nên không thèm chải chuốt chú ý khiến cho đầu tóc rủ hết xuống dưới, trông càng nhỏ nhắn, "Để làm chi?"
Khóe mắt y khiêu lên, đôi mắt lấp lóe lay động như sóng nước mùa xuân, đã làm việc suốt mấy ngày liền nên y không được nghỉ ngơi hẳn hoi, lúc này duỗi cánh tay thon dài đánh ngáp một cái, khóe mắt đỏ ửng lên.
Viên Phương đã quên béng lời răn dạy đến tận chân trời góc biển, chỉ còn lại cảm giác đau lòng, "Mấy ngày nay đã vất vả rồi nhỉ?"
Tư Cảnh gật đầu, nhìn anh.
"Rất vất vả....."
Viên Phương nuốt một ngụm nước bọt, không có chút phản kháng nói, "Vậy nghỉ ngơi thêm chút đi, ngày thường cứ trồng gì đó đi cũng được, coi như bồi dưỡng tâm tình.
Cậu còn muốn trồng cái gì nữa không? Để tôi cho người đến chợ hoa mua hạt giống cho cậu trồng."
Nói không được nuông chiều, nhưng lúc nuông chiều thì lại lợi hại hơn bất kỳ ai.
Tư Cảnh đi phía sau anh rồi nói ra đúng trọng điểm, "Tôi muốn được nghỉ ngơi."
"Ừm."
"Còn muốn đi câu cá nữa!"
Viên Phương thuận mồm nói: "Tôi sẽ thả thêm cá vào hồ bơi cho cậu."
Bộ dáng nuông chiều quen thuộc, đến mắt cũng không thèm chớp.
Nói đến đây cũng không biết phải làm sao, lúc trước chính anh đã khai quật được Tư Cảnh ở sạp cá nướng, theo góc độ của Viên Phương thì nhiều ít gì cũng vẫn do một tay anh nâng đỡ ra.
Tâm huyết của anh đều đổ hết lên gốc hoa này, không khác gì mấy so với việc nuôi con.
Bây giờ đứa nhóc tinh nghịch này muốn trồng cây cỏ, anh có thể từ chối kiểu gì được đây?
"Năm tới có một bộ phim hay," Viên ba cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đến đây hôm nay, "Tôi xem rồi, kịch bản viết tương đối tốt, tình tiết nội dung cũng chặt chẽ, cả quá trình đều hề nhàm chán, với lại đạo diễn chính là Lâm đ*o Lâm Hải Nguyên - người đã cầm giải thưởng lớn quốc tế vài năm trước —— đúng lúc anh Phòng còn bảo tôi đến hỏi cậu thử xem, có muốn đi thử không."
"Khi nào?"
"Chỉ là thời gian không đẹp lắm," Viên Phương nhíu mày, "Dự tính khởi quay vào tháng tư năm tới, chỉ sợ sẽ mất cả hai mùa xuân và hè."
Mùa hè thật ra vẫn không tệ, chỉ là mùa xuân....
Mặc dù anh không rõ vì sao Tư Cảnh luôn phải nghỉ ngơi vào mùa xuân hàng năm nhưng rõ ràng người này lại rất kiên trì đối với chuyện này, cho dù trước đó là công việc khẩn cấp thì y vẫn kiên quyết muốn nghỉ ngơi, vừa nghỉ là nghỉ hẳn ba tháng bặt vô âm tín.
Lúc xảy ra chuyện tuyết tàng kia, đây cũng là tội trạng quan trọng nhất mà tiểu Thôi tổng nêu ra để chỉ trích Tư Cảnh: Không tuân thủ theo sắp xếp của công ty.
Một năm chỉ có bốn mùa, suốt ba tháng liền không làm việc, thế này thì là nghệ sĩ cái gì chứ?
Bây giờ cũng không ngoại lệ, Tư Cảnh nghe thấy hai chữ mùa xuân là lắc đầu ngay.
"Không được."
Viên Phương không nhụt chí, "Đây thực sự là một bộ phim hay ——"
"Dù là phim gì cũng không được."
Tư Cảnh nhanh chóng cau mày từ chối, y nói: "Tôi tuyệt đối không nhận bất kỳ công việc nào vào mùa xuân."
Viên Phương không thể đánh bại được y, chỉ đành nhét kịch bản lại vào túi, thở dài trong lòng.
Mấy ngày nay Tư Cảnh không có việc gì làm, chỉ ở lì trong nhà chăm sóc cỏ mèo bạc hà của mình một cách chăm chú.
Hạt giống phát triển nhanh chóng, không bao lâu sau đã nhú ra chồi non xanh biếc tinh tế, liếc mắt nhìn ra ban công là có thể nhìn thấy một mảng xanh biếc.
Thỉnh thoảng Viên Phương đến đây cũng không nhịn được cảm thán, "Trông tốt đấy."
Không phí phạm đồng tiền.
Tư Cảnh vẫn lắc đầu không hài lòng.
"Không tốt, không tốt."
Y khều một chiếc lá lên, ghét bỏ nói: "Vừa mỏng vừa nhỏ, mùi hương cũng không đúng."
Khi y trồng chậu cỏ mèo bạc hà đầu tiên, rõ ràng lúc đó lá cây của nó rất to và dày dặn mà, lúc túm ở trong móng vuốt còn thấy hơi nặng.
Màu xanh biếc còn xinh đẹp dễ nhìn, bộ rễ to khỏe, đâu có giống cái kiểu gió thổi một phát là bay sạch như cái đống này chứ.
Từng nếm thử qua sơn hào hải vị thì không thể ăn được thêm cái gì khác, sự chênh lệch này rõ ràng là hình ảnh bày bán tại cửa hàng cùng với sản phẩm sau khi mua về mà.
Tư Cảnh thậm chí còn không có ý định cắn thử một miếng, quay đầu chui vào trong chăn, "Chính là nó."
Y chẳng muốn quan tâm nữa.
Tay y lần mò mãi, cuối cùng cũng moi ra được bộ quần áo được nhét dưới gối như của báu —— đúng vậy, chính là bộ quần áo Hám Trạch tặng y.
Trên quần áo còn sót lại một chút mùi thơm, Tư Cảnh sáp mũi đến gần cẩn thận hít một hơi, lập tức lại nhét nó vào trong túi bịt kín lại để cho mùi thơm của Lục Thần hình người có thể lưu lại lâu hơn chút.
Chẹp.
Miêu sinh