◎Sờ chỗ nào đấy? ◎
Mấy con mèo đều bị y đập cho ngoan ngoãn hết cả đám, tuy rằng móng vuốt này đập vào không cảm thấy đau nhưng chẳng đứa nào dám hé răng nữa.
Tư Cảnh bảo bọn chúng trở về nghỉ ngơi, y sẽ tự bám theo tiếp.
Trần Thải Thải ở phía trước vẫn đang bước đi.
Nơi studio tổ chức tiệc liên hoan nằm ở một con phố không quá mức xa xôi hẻo lánh gì, nhưng Trần Thải Thải rẽ trái ngoặt phải, từ từ luồn lách rẽ vào trong hẻm nhỏ tối đen.
Nếu không phải có tiếng giày cao gót dẫn đường thì đoạn đường quanh co khúc khuỷu này thật sự khiến cho người ta dễ lạc đường.
Móng vuốt của Tư Cảnh chạm đất không phát ra một chút âm thanh nào.
Y không nhận ra được người này đang muốn đi đâu.
Nhắc đến cũng quái lạ cơ, Tư Cảnh thỉnh thoảng vẫn ra ngoài đi dạo ban đêm, hầu như y đã đi hết cái thành phố này rồi, ngõ lớn ngõ nhỏ đều nằm lòng, đến tài xế taxi còn không thuộc đường được như y.
Trên đường nào có quán ăn ngon thì người thạo nghề như y lại càng rõ hơn.
Nhưng y chưa bao giờ đi qua cái ngõ này.
Càng đi vào trong vách tường lại càng cao, mặt đường bê tông không mấy bằng phẳng, có những chỗ còn có đá sỏi vụn, khiến bước chân hơi lộp cộp.
Trần Thải Thải bước đi trên đoạn đường như này mà từ đầu đến cuối vẫn bước vững vàng, cuối cùng cô ả dừng lại trước một cánh cửa, gõ lên vài tiếng.
Cửa gỗ cũ kỹ kẹo kẹt vang lên, cô ả nhanh chóng lách người vào trong cánh cửa, biến mất dạng.
Mèo chân ngắn chạy lững thững vài bước đến trước cánh cửa, ngẩng đầu nhìn.
Trên biển số nhà có khắc cái gì đó, nhưng sắc trời đã muộn, tấm biển lại ở tít trên cao nên y có ngẩng đầu cả nửa ngày trời cũng không thể nhìn rõ được, vận dụng khả năng nhìn ban đêm cũng chẳng ích gì.
Vốn định đi vào trong tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng Tư Cảnh lại do dự rồi từ bỏ.
Ngôi nhà này có gì đó không đúng lắm.
Tuy rằng y là mèo yêu, nhưng y chưa bao giờ nghĩ sẽ để bản thân chết một cách vô nghĩa —— thấy không ổn như thế, sao y có thể chưa chuẩn bị kỹ càng đã nhảy vào rồi.
Tư Cảnh liếc trái liếc phải, yên lặng nhấc chân sau của mình lên, cố nén cảm giác sỉ nhục kỳ dị trong lòng, đứng ở dưới chân tường để giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân.
Y cào bới trên đất vài phát rồi lại ngửi thử.
Bằng cách này, về sau y vẫn có thể dựa vào mùi này để tìm được đường đến đây.
Nhoáng một cái, mèo chân ngắn đã lại vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi chạy về, vừa chạy trên đường vừa suy nghĩ về việc của Trần Thải Thải.
Suy nghĩ hết nửa ngày thì y mới chợt phát hiện ra ngõ hẻm này càng nhìn càng thấy lạ, trên vách tường bám đầy dây thường xuân khô héo, lại quay đầu nhìn ra phía sau, hay lắm, cả khu tối om luôn, không nhìn thấy cái quỷ gì cả!
Mẹ nó chứ đây là chỗ quái nào?
Tư Cảnh ngẩng đầu lên, trong lòng tràn ngập hoang mang.
"Meow o......."
Y kêu lên một tiếng, thử thăm dò thay đổi phương hướng đi, ngõ hẻm quanh co chẳng khác nào mê cung, càng đi càng thấy chóng hết cả mặt.
Tiếng kêu của y trở nên gấp gáp hơn.
Ai đó hãy đến đây đi!
Đến cứu mèo đi chứ!
Tui bị lạc đường ở chỗ này rồi!
Tư Cảnh đi loanh quanh một vòng, vẫn quanh quẩn bên dưới ánh trăng treo trên bầu trời, hoa mắt chóng mặt, xém chút đã tự gặm đuôi bản thân luôn.
Ngay lúc đang sốt ruột thì đột nhiên y lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi hương nhè nhẹ bay đến theo chiều gió thổi.
Hai lỗ tai trên đỉnh đầu mèo chân ngắn dựng đứng thẳng tắp.
Bạc hà mèo?
Y duỗi bốn chân lạch bà lạch bạch chạy về phía có mùi hương, vừa chạy vừa cố sức dùng mũi ngửi, thỉnh thoảng dừng lại để xác định lại hướng đi.
Quẹo trái rẽ phải suốt nửa ngày mới nhìn thấy một bóng dáng đang giơ điện thoại đứng ở đầu ngõ, dường như đang chụp ảnh.
Là Hám Trạch.
Tư Cảnh không quan tâm là ai, y vội vàng chạy tới kêu meo meo.
Bây giờ vừa lạnh vừa tối tăm, y còn bị lạc ở trong đó rõ lâu, chân mỏi nhừ hết cả rồi, chỉ hận không thể chạy về thật nhanh chóng.
Vừa lúc Hám Trạch có mặt ở đây, có thể ôm y quay trở về luôn.
Dù sao....!dù sao Hám Trạch cũng đâu có biết mình là mèo đâu.
Nếu như chỉ là một con mèo con thôi thì dù có làm nũng đi chăng nữa, cũng đâu phải không được?
Tiếng kêu của mèo chân ngắn càng kéo dài, tiếng kêu non nớt vang lên như được ngâm trong đường mật, vừa hé miệng đã có thể kéo ra một chuỗi đường ngọt lịm.
Cái đầu lông của y cọ qua cọ lại ở trên ống quần Hám Trạch, đuôi cũng quấn lên, Tư đại lão ngồi bịch xuống trên giày của hắn, dùng móng vuốt ôm chặt lấy chân hắn.
Không đi, không đi nữa.
Bố mày mệt chết rồi.
Hôm nay quyết định chọn anh đó, cho thuê không lấy phí, bác tài ơi, phiền anh đưa tui đến căn nhà sát vách nhà anh ấy nhé, cảm ơn nhiều.
Cái ngõ nhỏ bé này được xây dựng rất có cảm giác cổ xưa, Hám Trạch ăn xong tính đi bộ tiêu cơm thì lại bước đến chỗ này trong vô thức, đột nhiên nghĩ muốn chụp vài tấm ảnh.
Bây giờ trông thấy y thì hắn cất điện thoại vào túi, cúi đầu nhìn con mèo đang ngoan ngoãn ngồi xổm trên giày của mình.
Rõ ràng lúc này nhóc mèo con đang muốn ăn vạ, cái mông đầy lông đang ngồi rất yên ổn, bốn chân trắng mịn chụm vào cùng một chỗ, tổng thể dáng ngồi nhìn rất ngoan ngoãn.
Nhìn thấy hắn cúi đầu xuống, nhóc mèo con liếm môi rồi lại mềm mại kêu một tiếng.
"Meo o ——"
Ướt sũng, mềm nhũn.
Như thể một chân đạp vào trong mây.
Ánh mắt Hám Trạch cuối cùng cũng biến đổi đôi chút, thuần thục duỗi tay ôm con mèo ăn vạ này lên, giơ lên trước mặt.
"Muốn đi cùng tao, hử?"
Nhóc mèo con hít một hơi, cả xoang mũi tràn ngập trong mùi hương say lòng người, trong thoáng chốc đầu óc càng choáng váng hơn, dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, đột nhiên duỗi đầu lưỡi ra liếm.
Liếm ở trên gương mặt, lưu lại trên đó một vệt nước nho nhỏ.
Chẹp.
Hít phê ghê.
Bé mèo con nũng nịu dễ thương không có chút áp lực nào.
Hám Trạch đâu có biết mình là Tư Cảnh đâu, do dự cái quái gì chứ?
—— Muốn hít thì hít thôi chứ sao!
Dù sao mùi hương kích thích hơn cũng từng hít rồi!
Tư đại lão vò mẻ không sợ sứt, nhân cơ hội này hạ quyết tâm tự thưởng cho mình thêm chút phúc lợi, liếm môi, lại sáp đến gần.
Mấy cái râu mèo thân mật cọ cọ trên má Hám Trạch, có hơi ngứa, cái đầu nhỏ đầy lông kia thân thiết cọ xát trên mặt hắn rồi lại rời ra.
Vua chúa thần tiên gì đó cũng bị cọ đến mức nhũn lòng.
Hám Trạch không biết người khác ra sao, nhưng hắn đã thực sự bị làm cho nhũn lòng đến rối tinh rối mù rồi.
Vốn dĩ hắn còn hơi tức giận vì Tư Cảnh cứ chạy loạn xạ bên ngoài mà không biết thế nào là nguy hiểm, lúc này cơn tức giận đều bay biến hết, chỉ có thể duỗi tay vuốt đầu y.
Còn có thể làm sao bây giờ nữa?
Đành mang theo thôi.
Hắn nhét mèo vào trong áo khoác ngoài của mình, mang theo rời đi.
Các nhân viên studio vẫn đứng đợi ở trước cửa nhà hàng, bữa ăn mới ăn được một nửa, đầu tiên là không thấy bóng dáng Tư Cảnh, sau đó không lâu thì ông chủ cũng chạy đi đâu không biết.
Còn lại hai bàn người ngồi lại uống hết một thùng bia với hai chai rượu, bây giờ có muốn nôn cũng nôn xong rồi, thấy trời sắp về khuya, chuẩn bị quay về nhà, tiện đứng chờ hai người kia quay lại.
Nhìn thấy Hám Trạch đang đi đến từ phía xa xa, Phòng Uyên Đạo dẫn đầu đi đến.
"Đi đâu vậy chứ? Cũng chẳng thèm nói một câu.....!Mèo ở đâu đây?"
Áo khoác của Hám Trạch là dạng cổ lật kinh điển, lúc này đang có một cục tròn nho nhỏ xoay tới xoay lui bên trong áo hắn, cuối cùng còn cố sức chui đầu ra, cái đầu nhỏ nhắn không to bằng bàn tay lắc lư, hai lỗ tai đầy lông dựng thẳng đứng, hé miệng ra ngáp một tiếng, để lộ đầu lưỡi đỏ hồng bên trong.
"Oáp ——"
Đôi mắt tròn xoe màu xanh ô liu hoàn toàn mở to, to gần bằng nửa khuôn mặt, y lắc lắc đầu, hai lỗ tai cũng run lên theo.
Đám người này đứng đây làm cái gì vậy?
Mấy nhân viên nữ không nói lên lời, ánh mắt tỏa sáng.
....!Trời đất ơi.
Đây là nhóc con đáng yêu nào đây?
Thanh niên ở studio lúc trước đã từng nhìn thấy cuối cùng cũng có chứng cứ rõ ràng, lập tức lên tiếng minh oan: "Đây chính là con mèo nhà Tư Cảnh mà trước tôi có nhắc đến đấy! Tôi đã nói là nó chân ngắn rồi, mấy người còn không chịu tin!"
Còn hỏi ngược lại tôi là ở đâu ra mèo chân ngắn như vậy, mấy người nhìn xem, trông có đúng không hả?
Mèo chân ngắn lập tức xù lông, nhô đầu lên cao, nhe răng về phía cậu ta.
Nói bừa cái gì đấy?
Ở đâu ra cái kiểu bôi nhọ xúc phạm sự trong trắng của mèo như vậy?
Cẩn thận tui cào cậu đó!
Tất cả nhân viên trong studio đều tụ tập lại, vô cùng náo nhiệt vây quanh để nhìn cục cưng bé xíu đột ngột xuất hiện này.
Lông màu trà sữa, lông tơ nhỏ mịn, đôi mắt cũng sống động đẹp đẽ, cho dù dùng tiêu chuẩn của con người để quan sát thì vẫn được coi là mi thanh mục tú, càng chưa nói đến chân ngắn bấu víu lấy quần áo, để lộ ra cái đầu, quả là bộ dáng nhỏ bé chọc người yêu thương.
Nhìn ngó một lúc đã có người nóng lòng không chịu nổi, liên tục ra hiệu với Hám Trạch, cười nói, "Anh Hám, cho em ôm một cái đi?"
"........." Hám Trạch càng siết chặt vòng tay lại hơn.
Nhân viên vẫn không nhụt chí, tiếp tục vươn tay về phía hắn, "Cho em ôm một cái nhé?"
Ánh mắt sâu kín của Hám Trạch dừng lại trên người cậu ta, trong thời khắc đó, ánh mắt của hắn không hề che giấu đi sự hung ác, giống như chúa tể sơn lâm đang canh giữ con mồi của riêng mình.
Trái tim Phòng Uyên Đạo nhảy dựng lên khi nhìn thấy ánh mắt này, mơ hồ có cảm giác không ổn, nhanh chóng chặn lại nói: "Nó còn quá nhỏ, e rằng không nên để người khác ôm."
Mấy nhân viên đều ngượng ngùng buông tay xuống, chỉ là ánh mắt cứ liên tiếp liếc nhìn về phía bên này.
Mấy nhân viên nữ còn nhỏ giọng khen đáng yêu các thứ, chỉ hận không thể ôm về nuôi mấy ngày cho đã đời.
Suy nghĩ muốn thành lập tổ đội trộm mèo, tập thể trộm mèo.
Hám Trạch nghiêm mặt, nhét nhóc mèo con vào trong ác khoác của mình, ấn cái đầu muốn nhô ra khỏi ngực mình trở về, "Mọi người đủ hết chưa?"
Viên Phương vẫn còn đang gọi điện thoại, đau khổ giơ di động nói: "Chưa.
Xin lỗi anh Hám, không biết Tư Cảnh đã đi đâu mất rồi."
Không thấy bóng người đầu, gọi điện cũng không nghe, anh đã đến vệ sinh nam của từng tầng một để la hét gọi tên rồi, gọi đến mức mấy người đang đi vệ sinh trong đó đều nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn thằng tâm thần, thế mà vẫn chưa thấy đáp lại.
Viên Phương không còn cách nào khác nên đành phải đứng ở cửa quán ăn, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đau đầu quá.
Đối mặt với gió đêm, anh chua xót suy nghĩ trong lòng, Tư Cảnh có linh hồn tự do y hệt con mèo nhà anh, nói đi là đi luôn thật, nói rút lui là lui hẳn luôn, cũng không biết đường báo một câu cho người đầy tớ này biết.
....!Cậu ta đi về với linh hồn tự do của mình.
Anh còn hơi lo lắng Hám Trạch sẽ khó chịu, không ngờ Hám Trạch lại mở miệng nói: "Có lẽ đã quay về trước rồi.
Không thì quay về nhìn xem."
Viên Phương vội vàng thở dài một tiếng, anh cũng không cho rằng Tư Cảnh sẽ thất lạc ở đâu đó, hơn nữa có thể do cảm thấy bữa tiệc này nhạt nhẽo nên đã bỏ chạy giữa đường luôn.
Việc này rất giống việc Tư Cảnh sẽ làm ra, tuyệt đối không kỳ quái.
Nhưng mà, "Còn cái chậu cây cục cưng của cậu ấy....."
Đôi mắt của mèo chân ngắn lập tức nhìn thẳng, vèo một cái nhô đầu ra, hùng hổ meo một tiếng.
Đưa cho tui!
Hám Trạch: "Để tôi cầm cho."
Mèo chân ngắn ở trong áo khoác của hắn, hai tay Hám Trạch đều trống không, bây giờ vừa lúc vươn tay ra nhận lấy chậu cây, Tư Cảnh cúi đầu ngửi thấy mùi của chậu cây, xoay người thì lại ngửi thấy mùi của Lục Thần hình người, cảm thấy hạnh phúc được nhân đôi lên cứ như sắp mọc cánh bay thẳng lên trời.
Y liên tục hít mũi ngửi, hít đến mức choáng váng mê muội, gục đầu cọ xát vào cái áo len sẫm màu Hám Trạch mặc bên trong, y để lộ ra móng vuốt nhỏ bé của mình, cổ họng hừ một tiếng rồi bắt đầu cào áo len, quần áo đẹp đẽ đều đã