◎Nuôi dưỡng em là việc hệ trọng◎
Nhưng camera vẫn ở đó, y không tìm được cơ hội để lẻn đi, chỉ có thể gắng gượng đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật.
Âm thanh vọng ra từ đằng sau cánh cửa giống như đang tra tấn nhau.
.....!Không, việc này còn đáng sợ hơn cả tra tấn.
Ca phẫu thuật kết thúc, em trai ban nãy còn mới đi theo chân làm tùy tùng cho Tư Cảnh đã biến thành em gái mất rồi.
Hai viên bi lông của nó được đặt trên tờ giấy rồi đưa ra ngoài, tổ tiết mục sẽ làm mờ hình ảnh này, nhân viên tại hiện trường đều xúm lại quan sát nhòm ngó thử.
"Tròn ghê, hóa ra trông như này."
"Cạo lông xong hình như nhỏ hơn nhiều so với tôi tưởng tượng....!Ầy, Tư Cảnh, sao cậu không đến nhìn thử xem?"
Tư Cảnh đứng cách đám người này rất xa, hoàn toàn không có ý định đến gần.
Con mẹ nó đây là bầy ác ma ở đâu ra vậy!
Lại còn xúm thành đoàn thể để quan sát cùng nhau!
Nửa giờ sau, hiệu lực thuốc gây tê hết tác dụng, con mèo vừa bị thiến lảo đảo đứng lê, quay đầu lại theo bản năng để liếm.
Tư Cảnh không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu đi, không có cách nào để nói cho nó biết rằng thứ kia của nó đã mất rồi.
Cho dù mày có cố liếm thế nào đi nữa thì cũng chỉ là hai miếng da xẹp lép.....
Y lập tức nhanh tay nhanh chân đeo vòng chống liếm cho nó.
Đeo vào đi, đừng có mà liếm nữa.
Coi như là vì muốn tốt cho mày đi ha.
Khi thời gian quay chụp show kết thúc, bác sĩ tại bệnh viện thú cưng còn gửi tặng riêng cho Tư Cảnh một phong thư, nói đây là quà tặng cho y.
Tư Cảnh có hơi tò mò nên mở ra ngay tại chỗ, bên trong là một tấm voucher triệt sản miễn phí được mạ vàng bốn góc.
"............"
Gì cơ?
"Nghe nói trong nhà ngài cũng nuôi mèo," bác sĩ nói, cố hết sức đề cử, "Bên phía chúng tôi thực hiện phẫu thuật triệt sản rất tốt, sẽ không khiến mèo phải chịu nhiều đau đớn.
Hiện giờ nó được bao tuổi rồi? Hơn 6 tháng tuổi thì có thể phẫu thuật được rồi, nếu để qua Tết mới tới thì đã là mùa xuân, không bằng thực hiện luôn trước, chứ để đến lúc đó chỉ tổ phiền toái ——"
Hám Trạch đứng bên cạnh đột nhiên nở nụ cười, Tư Cảnh không nghe thấy, y chỉ trừng mắt nhìn về phía tấm voucher triệt sản, nhìn suốt một lúc lâu, nuốt nước bọt rồi đẩy nó về.
"Cái này không cần đâu," y nói, kẹp chặt hai đùi lại, "Tôi vẫn chưa có ý định ấy."
Bây giờ y cảm thấy thứ bên dưới của mình hơi đau âm ỉ, không biết dáng vẻ kiêu căng bệ vệ của trùm sò đã đi đâu mất rồi.
Bác sĩ sửng sốt, dùng bàn tay mấy giờ trước vừa mới cắt trứng mèo để đẩy mắt kính, "Do nó còn nhỏ ư?"
Tư Cảnh nhìn chằm chằm cánh tay kia, lại nuốt nước bọt.
"Đúng, còn nhỏ, vô cùng nhỏ."
Tui vẫn còn là một bé mèo con.
"Vậy thì," dường như bác sĩ vẫn thấy tiếc, nhìn y, "Trước đây tôi đã nhìn thấy ảnh chụp mèo của ngài ở trên mạng, phẩm chất rất tốt, là huyết thống thuần chủng.
Nếu ngài không triệt sản thì chờ khi mùa xuân đến, có thể đưa nó đi lai giống, chỗ chúng tôi có nhiều mèo cái, đến lúc sinh được mèo con, ngài có thể mang về nuôi tiếp....."
Hám Trạch đứng cách đó không xa không cười nổi nữa.
Tư Cảnh thấy anh ta chuẩn bị lên kế hoạch cho việc sinh mèo con như thế nào, lông tóc nhanh chóng dựng đứng hết cả lên, từ chối: "Nó —— nó không có hứng thú với mèo cái."
"Sao có thể như thế được," bác sĩ không tin, "Loại chuyện này là bản năng sinh vật rồi, nó không có hứng thú với mèo cái, vậy nó hứng thú với cái gì?"
Tư Cảnh bật thốt ra: "Gần đây nó đang cảm thấy hứng thú với giống đực."
"............"
Ôi trời ơi.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Tư đại lão chỉ hận không thể tự tát cho mình một cú.
Sao có thể nói như vậy cơ chứ, ai có hứng thú với giống đực hả?
Rõ ràng y là một con mèo thẳng tắp đứng đắn nhá? Thẳng không khác gì Định Hải Thần Châm, hiểu không?
Bác sĩ bệnh viện thú y lại cho là thật, dường như hơi đăm chiêu, "Vậy ư, mèo cũng có hành vi hứng thú với đồng giới vậy sao? Có thể tiến hành nghiên cứu sâu thêm."
Lực chú ý của anh ta bị phân tán đi, Tư Cảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khi nhìn thấy Hám Trạch vẫn lẳng lặng đứng nghe ở cách đó không xa, đột nhiên thấy may mắn.
May mà Hám Trạch không biết mình là mèo.
Bằng không mấy lời vừa nói....!chẳng phải là hành vi tự vác tên lửa ra đập bản thân hay sao?
Ánh mắt thâm trầm của Hám Trạch nhìn về phía y, không hiểu sao ánh mắt này lại khiến cho Tư Cảnh thấy hơi hoảng hốt, cứ như việc được người quen giới thiệu đi xem mắt ngay trước mặt bạn trai mình vậy, cái ác bắt đầu từ cái ruột, giọng nói trở nên gay gắt hơn vài phần: "Anh nhìn cái quái gì? Anh có nuôi mèo đâu."
Hám Trạch bình tĩnh phản bác lại y, "Tôi có nuôi."
"Anh nuôi á?"
Giờ phút này Tư đại lão cảm thấy không thoải mái cho lắm, ngoài con mèo trắng lần trước ra, anh lại còn nuôi thêm mèo khác?
Trong miệng như đang nhai một quả ô liu xanh lè, chua muốn chết, giọng nói đầy vẻ căm tức khó chịu, nhìn người đàn ông chằm chằm, "Anh nuôi mèo gì?"
Đồ móng lợn này.
Thay đổi thất thường, chân trong chân ngoài, cái đồ móng lợn!
Hám Trạch vẫn nhìn y như cũ, bộ dáng nghiêm túc, "Tôi nuôi mèo nhà cậu."
Tư Cảnh ngẩn ra, vẫn phản bác lại theo bản năng, "Ai....!Ai cần anh nuôi."
Hám Trạch tiến lại gần thêm vài bước, Tư Cảnh cảnh giác nhìn chằm chằm.
"Cậu xem đi," y nghe thấy người đàn ông nói, "Nó đã đến nhà tôi ở một thời gian, ăn gần 10 cân cá hồi, mấy chục con cá đù vàng chiên giòn, một hộp kem dinh dưỡng.
Nó còn chiếm dụng ổ mèo tôi mua, cây leo trèo cho mèo, chậu cát mèo, còn cả giường của tôi, gậy trêu mèo, đồ chơi hình con chuột, cầu len, bóng nhỏ....."
Người đàn ông nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Dùng nhiều đồ của tôi như vậy, không phải là mèo tôi nuôi thì là gì?"
Sự kiêu ngạo muốn ăn người miệng ngắn của Tư Cảnh đã tan biến, miệng méo xệch, tịt ngòi không trả lời lại được.
Mãi lúc lâu sau mới nói được một câu, "Ai cần anh phải nuôi?"
Đúng vậy đó, ai cần anh phải nuôi?
Mua nhiều đồ linh tinh như vậy, tiêu tốn nhiều sức lực như vậy, thậm chí còn phải nhường nửa giường cho tui —— việc này, anh hoàn toàn có thể không cần làm.
Bố đây có kề dao lên cổ bắt ép anh làm hay không?
Nghĩ như vậy, Tư đại lão lại cảm thấy đúng lý hợp tình.
Anh cam tâm tình nguyện làm quan hót phân cho tui, tui có thể làm gì được chứ?
Có biết bao nhiêu người đã phải quỳ gối dưới sức hấp dẫn của tui, nếu ai đến cũng xin làm như vậy thì y có tự cắt bản thân ra thành đội bóng cũng không đủ!
Hám Trạch mím môi, mắt phượng hàm chứa ý cười yên lặng nhìn.
"Đúng thế," hắn nói, "Đúng là do tôi nguyện ý."
Trong mắt hắn hiện lên một tia ánh sáng khó hiểu, bước từng bước về phía trước, càng áp sát đến gần.
Hơi thở phả vào hai má, hương thơm quen thuộc cuồn cuộn không ngừng truyền đến, vẫn khiến người khác phải trầm mê như trước.
Hám Trạch: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã muốn nuôi em ấy.
Nếu em ấy thích thì có thể ăn cá khô nhỏ cả đời, mọi thứ ở trong nhà của tôi đều sẽ là của em ấy, cũng chỉ có thể là của em ấy."
Hắn dừng lại một chút, giọng điệu càng trở nên nghiêm túc hơn.
"Chỉ cần em ấy muốn, em ấy chính là mèo của nhà tôi."
"............."
Không hiểu sao mặt mũi Tư Cảnh chợt đỏ bừng cả lên, lỗ tai nóng như lửa đốt, nửa lời cũng không thốt ra được.
Cố tính lúc này lại hít thở gấp, khiến cho mùi hương liên tục xộc vào trong mũi, nóng đến nỗi hai cái tai mèo muốn lòi ra, Hám Trạch vẫn ghé sát vào, "Cậu cảm thấy như thế nào?"
Tư Cảnh im lặng trong chốc lát, một tay đẩy hắn ra.
"Không cần," y cứng cổ nói, "Bố đây —— tự bố đây cũng có thể nuôi tốt!"
Ai ——
Ai cần anh phải nuôi chứ!
Nói xong lời này, Tư Cảnh lập tức hèn nhát bỏ chạy, nhanh chóng chạy vọt vào trong nhà vệ sinh.
Hám Trạch sắc bén nhìn thấy được phía sau quần y phồng lên rõ rệt giống như có ma thuật, nghĩ cũng biết cái đuôi mèo sắp lòi ra mất rồi, trong chốc lát lại cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Suy nghĩ, con mèo ngốc này có thể bị trêu chọc đến nỗi lòi cả đuôi, tưởng tượng hình ảnh Tư Cảnh kéo đuôi chạy trốn, không khỏi dễ thương quá mức rồi.
Con mèo ngốc này.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt đầy vẻ dung túng, chồi non trong ống tay áo cũng gật đầu một cái, đồng loạt nhìn về phía chiếc quần phồng lên của nhóc mèo con đang chạy nhanh về cuối hành lang.
—— Để em ấy đi thôi.
Nếu hắn không có ý định bại lộ thân phận thì cũng không nên vạch trần y làm gì.
Hám Trạch tự nhận mình có kiên nhẫn, biết mình nên làm gì để nhóc mèo con buông lỏng cảnh giác, cũng đâu phải mới ngày một ngày hai.
Một gốc cỏ già như hắn muốn gặm mèo con thì kiểu gì cũng phải cho đối phương một chút không gian.
Dù sao, đối với Hám Trạch đã sống nghìn năm mà nói, Tư Cảnh thật sự quá nhỏ.
Tuy không biết cụ thể năm thành tinh, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của y cũng đủ để biết mới được mấy chục năm mà thôi.
Mấy chục năm thì coi là cái gì?
Hám Trạch suy nghĩ, bình tĩnh kiên định, hắn muốn nhóc mèo con phải cam tâm tình nguyện sống ở trong nhà của mình.
Đừng nói vài chục năm, cho dù là mấy trăm năm, mấy ngàn năm, hắn vẫn có thể chờ.
Đâu phải hắn không chờ đợi nổi.
Trong toilet phía cuối hành lang, Tư Cảnh đậy bắp bồn cầu rồi ngồi uỵch xuống, không thèm đoái hoài đến chứng bệnh yêu thích sạch sẽ của mình nữa, trong lòng rối loạn như có mấy chục cái trống nhỏ gõ liên hồi.
Mấy cái trống nhỏ lạch cạch vang lên không ngừng, gõ đến mức Tư Cảnh choáng váng.
Y mím môi một lúc lâu, cuối cùng mới không nhịn nổi vỗ vài cái vào ngực mình, "Yên lặng chút đi!"
Tui không thể yên tĩnh nổi để suy nghĩ nữa rồi!
Mặc dù đại não đã truyền mệnh lệnh xuống dưới, nhưng rõ ràng trái tim đã thoát khỏi sự khống chế của y, nó vẫn điên cuồng nhảy lên nhảy xuống như thể đang nhảy Tango trong tâm thất.
Chiếc đuôi màu trà sữa được Tư Cảnh cầm lấy coi nó như quạt để phe phẩy hồi lâu.
Có chuyện gì vậy?
Tư Cảnh suy nghĩ.
Không phải chỉ là muốn nuôi mình thôi sao, có cả biển người muốn nuôi mình kia kìa —— Hám Trạch chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ hơi dễ ngửi ra thì chẳng có gì khác so với đám người bị chinh phục bởi khí phách uy vũ của mình cả, đúng không?
Vì để nghiệm chứng chắc chắn hơn, y lấy điện thoại ra lướt Weibo, đăng nhập vào tài khoản của người đại diện Viên Phương.
Bản thân Tư Cản không có thói quen tự chụp ảnh mình, làm người hay làm mèo đều không chụp, chưa bao giờ up ảnh đời thường lên mạng.
Nhưng y lại có một người đại diện thích chụp ảnh cho y, thỉnh thoảng sẽ up một hai tấm ảnh lên làm phúc lợi cho fan.
Khi Tư Cảnh đi đến nhà người ta để làm một con mèo lười biếng chỉ biết há mỏ chờ ăn, lúc ấy Viên Phương đã chụp không ít ảnh của y.
Đi đường này, ăn cơm này, lúc híp mắt ngủ, lúc nằm phơi nắng trong hộp.....!Thỉnh thoảng lại up vài tấm ảnh có gắn thẻ mèo nhà Tư Cảnh, bên dưới sẽ là một dàn thú hai chân xếp hàng khóc thút thít.
Cái quái gì thế này, đây rốt cuộc là nhóc đáng yêu nào được Thượng Đế đắp nặn vậy hả!
Nhìn mắt này, nhìn chân này, nhìn bộ dáng này!
Đáng yêu giống y hệt chủ của nó luôn đó!
Tư Cảnh lướt xuống xem bình luận dưới các ảnh, quả nhiên nhìn thấy một đám người đang điên cuồng tâng bốc.
"Hôm nay vẫn là một ngày nằm mơ cũng muốn được nuôi dưỡng nhóc đáng yêu."
"Thành lập một nhóm trộm mèo thôi các anh chị em, bây giờ Tư Cảnh đang đi quay show tống nghệ, hãy lập nhóm đến nhà cậu ấy để trộm mèo thôi!"
"A.....!Tui nguyện ý mua cá khô cả đời cho nó, hức hức."
"Con trai ngoan, con luôn ở trong giấc mơ của má mì đó!"
Tư Cảnh lướt xem mấy trăm bình luận, tất cả đều là một dạng bình luận y như nhau.
Đám thú hai chân này đang phát điên muốn đâm đầu vào nhà giam vì y, nói muốn mua cá khô nhỏ cho y cũng không phải chỉ có một hai người.
Tư Cảnh nhẩm đếm, kiếp sau của mình, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa....!Mấy chục kiếp đều có cá khô nhỉ.
Y đặt điện thoại di động xuống, không hiểu sao lại cảm thấy yên lòng hẳn đi.
—— Y đã nói rồi mà.
Hám Trạch chỉ muốn nuôi y mà thôi, căn bản không hề có ý gì khác.
Chẳng phải loài người bọn họ rất dễ bị những sinh vật khí phách uy vũ chinh phục hay sao?
Chậc.
Đều như nhau cả thôi.
Mấy ngày trước Tết đều vô cùng bận rộn, quay xong show tống nghệ một cái là có vô số lời mời ập đến, tính ra thì thời gian Tư Cảnh ngồi trên xe hoặc máy bay còn nhiều hơn cả thời gian ngủ mỗi ngày.
Đợi đến khi y thoát khỏi đống thông cáo thì đã đến cuối năm mất rồi, Tư Cảnh tham dự bữa tiệc đêm giao thừa, tiết mục của y kết thúc xong cũng đã là 9 giờ tối.
Xe chạy lướt trên